Huyền Vu Tần Nhĩ


Lưu Sướng và hai nhân viên lâu năm của quán chỉ vào mấy tên cướp vừa hớt hải chạy xuống khỏi xe buýt cách đó không xa mà cười hô hố.
Cảnh tượng này, người trên phố Quán Rượu gần như ngày nào cũng được chứng kiến một lần, kẻ cướp thực sự trót lọt được rất hiếm hoi.

Phần lớn những kẻ muốn cướp bóc, đều bị đánh cho te tua mà phải bỏ chạy thục mạng.
Tuy nhiên, đám người não tàn đến mức đi cướp hành khách trên xe buýt này, dù là thực lực hay đầu óc đều thuộc tầng lớp bét nhất xã hội, tỷ lệ bỏ mạng cực kỳ cao, đến cảnh sát cũng lười bắt giữ bọn chúng.
“Ưm...”
“Lão Hạ, sao thế?” Lưu Sướng lo lắng đỡ lấy đầu bếp lão Hạ.
Một nhân viên phụ bếp khác có bàn tay phải bẩm sinh đã biến dị thành dao phay cũng lo lắng hỏi han.
Lão Hạ không hề già, mới ngoài ba mươi nhưng tóc đã bạc sớm, trông cũng hơi khắc khổ.
Lão Hạ xoa xoa bờ vai biến dị của mình, sắc mặt tái nhợt: “Vai đau, bệnh cũ lại tái phát rồi.”
Lão Hạ không nói, cơn đau vai lần này khác hẳn mọi khi, cứ như có tảng băng nặng trịch đè lên vai, cảm giác lạnh buốt tê tái vô cùng rõ rệt, dùng nước nóng chườm cũng chẳng ăn thua.
“Hay là anh xin ông chủ nghỉ hai hôm đi khám xem sao? Ngày nào anh cũng phải đảo chảo nên vai bị đau cũng là chuyện bình thường.” Lưu Sướng đề nghị.
“Thôi, tôi mà xin nghỉ thì thiếu mất một đầu bếp, ông chủ lại đau đầu chết mất, tôi mua miếng cao dán là được rồi.” Lão Hạ lắc đầu, liên tục xoay xoay bờ vai.

“Anh đừng cứ ỷ mình còn trẻ mà hủy hoại cơ thể mình đấy.” Người phụ bếp thở dài, bỗng nhiên hất cằm: “Ê, có người mới xuống kìa.”
Lưu Sướng và lão Hạ cùng nhìn sang, thấy một thanh niên đeo balo du lịch to tướng, phong trần mệt mỏi bước xuống từ xe buýt.
Người thanh niên tay cầm điện thoại, đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Chín phần mười là đến thành phố chúng ta kiếm việc làm.

Trông không giống người cổ đại, chắc là người hiện đại nhỉ?” Lưu Sướng quan sát chàng trai trẻ từ xa.
“Chắc là người hiện đại, trên người cậu ta không thấy biến dị rõ ràng.

Hình như cậu ta đi về phía này.”
Tần Nhĩ ngẩng đầu tìm kiếm bảng hiệu, vừa vặn chạm mắt với ba người đang đứng ở cửa quán rượu.
Tần Nhĩ bước tới, lễ phép hỏi: “Chào mọi người, cho hỏi đây có phải quán rượu Hồng Hồ Tử không ạ?”
Ba người Lưu Sướng đồng loạt đánh giá người trước mặt.
Tuổi tác chàng trai này rất khó đoán, dáng người cao ráo nhưng gương mặt lại toát lên vẻ trẻ trung non nớt.
Ấn tượng đầu tiên là rất gầy, cao gần một mét tám, có lẽ vì quá gầy nên trông đặc biệt mảnh khảnh.

Quần áo rất sạch sẽ nhưng chất liệu không phải loại tốt, đôi giày còn bị rách một lỗ.

Chiếc balo du lịch đeo sau lưng trông cực kỳ to, bên trong hình như đựng tới hai ba chục cân hành lý.
Ngoại hình thì lại rất có nét.

Đôi tai tròn vành vểnh và một đôi mắt phượng với con ngươi to hơn người thường một vòng, nhưng mặt lại rất nhỏ.

Chỉ nhìn gương mặt này thì giống như một cậu thiếu niên chưa tốt nghiệp cấp ba.
“Đúng rồi, đây chính là quán rượu Hồng Hồ Tử.


Cậu đến tìm việc à? Nhưng quán chúng tôi dạo này không tuyển người.” Lưu Sướng nhanh nhảu trả lời.

Anh ta nhìn cậu thiếu niên rất có cảm tình, cứ như đã gặp ở đâu đó rồi.
Chàng trai mỉm cười, còn gãi gãi tai nhìn giống như một con khỉ nhỏ: “Em đến tìm ông bác hai của em.

À, anh họ em nói bác hai em là ông chủ quán rượu Hồng Hồ Tử.

Anh nói với bác ấy là Tần Nhĩ đến tìm, là bác ấy biết ngay.”
Lưu Sướng: “...!Cậu có số điện thoại của ông chủ không? Giờ này ông ấy vẫn chưa dậy, chúng tôi cũng chưa đến giờ làm.

Nhưng mà ông ấy ở ngay trên lầu, cậu có thể gọi điện cho ông ấy.”
Chàng trai cười ngây ngô, nhưng gương mặt kia lại khiến cậu trông như đang cố tình giả nai: “Em không biết số điện thoại của bác hai, bố em mất sớm, em cũng rất lâu rồi không liên lạc với bác ấy.

Em chỉ biết bác ấy mở quán ở đây, anh họ em đưa địa chỉ cho em.

Em có thể đợi ở đây đến khi bác ấy dậy không ạ?”

“Cũng được, nhưng mà ông chủ thường phải đến bảy giờ mới dậy, bây giờ mới có bốn rưỡi sáng… Hay là tôi lên gọi ông ấy dậy?” Lưu Sướng giả vờ xoay người.
Tần Nhĩ vội vàng ngăn anh ta lại: “Đừng đừng đừng, bác hai còn đang ngủ thì đừng làm phiền bác ấy, em có thể đợi bác ấy dậy rồi hẵng nói.”
Lưu Sướng cũng chẳng muốn đi hứng chịu cơn thịnh nộ khi bị đánh thức của ông chủ, nghe vậy liền thuận nước đẩy thuyền: “Vậy thì cậu vào quán đợi đi, giờ này cũng chưa có khách đến.

Cậu cứ ngồi đó, đừng chạy lung tung là được.”
Tần Nhĩ liên tục nói cảm ơn, đeo chiếc balo siêu to khổng lồ, đi theo ba người Lưu Sướng vào trong quán rượu.
Lúc đi ngang qua lão Hạ, Tần Nhĩ giơ tay chỉnh lại dây đeo balo, bàn tay như vô tình lướt qua vai lão Hạ.
Làm việc thiện hằng ngày, giảm bớt hao tài.

Cậu vừa rồi đã âm thầm bấm đôt ngón tay ba lần, mặc dù là việc bói toán không vụ lợi nhưng vẫn phải cân bằng lại.
Lão Hạ đột nhiên cảm thấy vai nhẹ bẫng, tảng băng nặng trịch đè trên vai như thể biến mất trong chớp mắt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận