Đối diện với Mộ Dung Như Ly thấy nàng không để ý mình, Mộ Dung Tình trong lòng oán hận.
Nàng ta không do dự phi thân đến, phát động công kích về phía nàng. Mộ Dung Như Ly mặc dù đang suy nghĩ mông lung song vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Mộ Dung Tình, nhanh nhẹn né sang một bên.
Nở một nụ cười không đứng đắn, nàng lắc đầu:
“Này này, đánh lén như vậy là không tốt đâu nha~”
Bỏ qua ý tứ châm chọc trong lời nói của nàng, nàng ta hừ lạnh:
“Bớt nói nhảm đi, mau xuất chiêu!”
Mộ Dung Tình là Ma pháp sư hệ Phong, thiên về tốc độ. Nhẹ nhón chân, tức khắc nàng ta thân thủ hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh như gió đem nàng vây vào giữa.
Trong mắt người ngoài thì có lẽ Mộ Dung Như Ly đang ở thế hạ phong, bị Mộ Dung Tình vây chặt đến mức vô pháp chống trả bởi tốc độ nàng ta quá nhanh, rất ít người có thể nhìn ra.
Nhưng đối với nàng, nàng ta chính là dùng trứng chọi đá mà! Chưa bằng một phần thân thủ của nàng.
Một khắc trôi qua hai người vẫn một tấn công một phòng thủ, ai cũng không đủ kiên nhẫn để xem tiếp. Mộ Dung Tình là kẻ trong cuộc cũng không khác là bao, chút kiên nhẫn còn lại của nàng ta cuối cùng cũng theo gió bay đi mất.
Ngừng công kích, thân thủ nhanh nhẹn tránh xa Mộ Dung Như Ly một đoạn dài, hai bàn tay trắng nõn khẽ động.
“Phong Loạn Vũ!”
Nàng ta hô lớn, dứt lời huyền lực nguyên tố phong trong không khí bắt đầu dao động mãnh liệt, nhanh chóng tích tụ lại một chỗ tạo thành một cỗ lốc xoáy khổng lồ, dùng khí thế dời núi lấp biển lao về phía nàng.
Khói bụi bay mù mịt, cây cối nghiêng ngả muốn bật gốc, các đệ tử lấy tay chắn trước mặt, đồng loạt lùi về phía sau cách xa lôi đài. Các trưởng lão tại sao lại quên tạo kết giới nha?
“Trời, Tình nhi tỷ tỷ đã ra sát chiêu!”
“Nghe nói trước đó một chiêu này của tỷ ấy đã khiến một tên Huyền Vương tam cấp bị trọng thương, phải nằm liệt giường tới 1 tháng đó!”
“Cho dù Mộ Dung Như Ly thật sự có thực lực nhưng lần này nàng ta chắc chắn vẫn sẽ thua thảm! Lẽ ra lúc đầu nàng ta không nên ngu ngốc đáp ứng! “
“Ngươi quản như vậy để làm gì?! Nàng ta thua là do nàng ta quá kiêu ngạo, không biết tự lượng sức! “
........................
Ai cũng có cùng chung một suy nghĩ rằng Mộ Dung Như Ly sẽ thua. Hoa Dật Vũ cũng không ngoại lệ.
Hắn lo lắng, nàng sẽ không sao chứ? Nếu như nàng có mệnh hệ gì thì ai sẽ hộ tống hắn trở về đây?!
Quay sang nhìn Mộ Dung Như Lâm đứng bên cạnh, thấy hắn ta cũng đang chăm chú quan sát nàng, bất quá với vẻ mặt bình thản, thậm chí hắn còn thấy đáy mắt hắn ta có ý cười thoang thoảng.
Hoa Dật Vũ khó hiểu:
“Ngươi không lo lắng cho Như Ly sao?”
Mộ Dung Như Lâm thản nhiên kéo môi, làm như không sao cả mà nói:
“Tại sao phải lo lắng? Muội ấy còn không sợ thì ta cũng không có lí do gì để sợ.” Làm sao mà sợ được a~ Ly Nhi cũng thật là, thực lực rõ ràng cao hơn người ta vậy mà còn đáp ứng đấu. Đây chính là ỷ mạnh hiếp yếu a!
Hoa Dật Vũ im lặng, hắn thật sự không hiểu nổi hai huynh muội nhà này!
...
Lốc xoáy lao vun vút về phía Mộ Dung Như Ly, đem toàn bộ uy áp phóng ra. Nàng vẫn một vẻ thản nhiên, thoái lui vài bước rồi phất tay, hô:
“Băng Thuẫn.”
Dứt lời trước mặt nàng liền xuất hiện một tầng băng dày cao gần 2m. Tấm chắn đem nàng bảo hộ chính giữa, một thân nghênh đón chiêu thức của Mộ Dung Tình.
Oành--
Hai chiêu thức va chạm, khói bụi bay tứ phía. Mọi người không dám khinh thường, đều vội vàng tạo kết giới bảo vệ bản thân. Một số đệ tử tu vi thấp hơn hai người trên lôi đài bị ảnh hưởng, phun ra một búng máu. Hoa Dật Vũ không nghĩ nhiều, nhanh chóng tạo kết giới bao bọc lấy bản thân và ba người Mộ Dung Như Lâm, Lan Nhi, Lãnh Trần.
Huyền lực va chạm với kết giới khiến nó rung lên mãnh liệt. Hoa Dật Vũ trên trán đã chảy ra mồ hôi. Hắn kinh hãi, thực lực của Như Ly chắc chắn không đơn thuần là Huyền Vương nhất cấp! Nếu không hắn sẽ không phải chật vật như vậy.
...
Khói bụi bắt đầu tan rã, toàn cảnh lôi đài hiện lên trong mắt mọi người.
Mộ Dung Tình vẻ mặt kinh hãi đứng chôn chân tại chỗ. Đối diện nàng ta chính là một tấm băng thuẫn vững chãi, qua va chạm vừa rồi thế nhưng ngay cả một vết xước cũng không xuất hiện.
Mộ Dung Như Ly thu tay, lá chắn biến mất. Tiểu Hồ bĩu môi khinh bỉ:
“Chủ nhân, chiêu thức kia công lực còn không bằng một phần của ta! Thật là quá yếu! “
Nàng cười cười không nói gì. Nhẹ nâng một ngón tay trắng nõn lên chỉ về hướng Mộ Dung Tình đứng, khóe miệng nàng câu lên một nụ cười lãnh lẽo:
“Đến lượt ta. Cầu Băng, kết! “
Ngay lập tức nàng ta thân thể liền bị một quả cầu băng giam lấy. Nhiệt độ xung quanh theo đó mà nhanh chóng tụt xuống khiến cây cỏ bất giác đóng băng.
Lãnh Trần khẽ rùng mình. Hắn đã từng lĩnh giáo qua sức mạnh của chiêu thức này nên hiển nhiên biết rõ nó đáng sợ mức nào. Mộ Dung Vân Thiên nhướn mày, đáy mắt lóe lên một tia hứng thú.
Với cái nhiệt độ này... Thực lực của nàng thật sự chỉ là Huyền Vương thôi sao? Hửm, có ý tứ nha.
"Mộ Dung Như Ly a Mộ Dung Như Ly, muội rốt cuộc còn muốn đem đến cho ta bao nhiêu kinh hỉ nữa đây?"
Mộ Dung Khải không dấu vết liếc hắn ta một cái, trong lòng cười nhẹ. Tiểu tử này thế nhưng lại muốn luận bàn với Mộ Dung Như Ly, hắn nhìn qua là biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...