Huyền Trung Mị



Cung Đại Minh là cung điện có diện tích lớn nhất và cao nhất Trung Thổ. Trước đây khi cùng Vô Phương tu hành ở Ô Kim Sát Thổ, Cù Như từng theo nàng đến núi Cát Tường một lần. Trên núi Cát Tường có cung Việt Lượng của Liên sư, là đạo tràng của Thần Phật nên cung điện kia cũng rất lớn, trên vách còn treo cả lưới ngọc thì đừng nói gì đến đá quý khảm tường. Cung Việt Lượng trông xa hoa, nhưng nếu so với cung Đại Minh thì thiếu đi khí thế oai phong và hùng tráng.

Cù Như không vào cung ngay mà bay hai vòng trên thành trì ngắm nghía thưởng thức, sau đó mới lao xuống lướt sát qua nóc điện. Từng miếng ngói nối nhau liên tiếp như một đại dương đen ngòm, cô bé bay lượn một lúc lâu mới tiến vào phạm vi hoàng cung.

Thẩm mỹ của người Trung Thổ cũng chẳng tệ, ngói đen tường trắng cột khắc hoa sen, cửa sổ dùng gỗ to đùng, có thể thấy được xã hội theo thị hiếu hơi thô nhưng thiết thực. Trông Chấn Y không dữ cũng chẳng quá thần thông, người như thế mà cũng được làm hoàng đế thì có phải yêu cầu của Trung Thổ đối với hoàng đế hơi thấp không nhỉ? Cứ ai hô lên mình mang thiên mệnh cũng có thể làm chủ nhân của hoàng cung này à?

Cô bé ôm bụng thắc mắc không thôi đậu xuống trước cung điện lớn nhất. Lớp vệ sĩ đứng canh trông thấy cô bé thì lập tức hoảng hốt, “Điểu nhân từ đâu đến!” Họ vung giáo toan xua đuổi cô bé.

Cù Như bực dọc, trách họ có mắt không tròng, “Các ngươi mới là điểu nhân đấy.” Vừa nói cô bé vừa vỗ cánh tạo cuồng phong đầy trời.

Đám vệ sĩ liền biến thành ruồi không đầu bay tán loạn trong vần vũ, cô bé xoay người đi về phía cửa cung, cười hiền với một người trắng mập đang trợn mắt há mồm, “Ta là sư tỷ của hoàng đế nhà ngươi, ta tên là Cù Như, xin hỏi Chấn Y ở đâu?”

Người trắng mập vẫn đứng đơ như khúc gỗ, có vẻ không hiểu lời cô bé. Cô bé chợt nhớ ra, Chấn Y đã không còn gọi là Chấn Y nữa rồi, y đã có tên chính thức. Thế là cô bé sửa lời: “Chính là Minh Huyền, y là sư đệ của ta. Gọi y ra đây, cứ nói là có sư tỷ đến tìm y.”

Lúc này người mập mạp mới sực tỉnh, à à đáp: “Là tìm bệ hạ sao… Nhưng bệ hạ không ở đây, đây là nơi các đại thần văn võ nghị sự. Điểu… cô nương, bây giờ bệ hạ đang ở cung Quang Minh, cô nương có thể đến đó tìm ngài.”

Cung Quang Minh? Là đâu vậy? Cô bé nhìn ngó bốn phía, cung điện nối nhau liên miên, trời mới biết cung Quang Minh gì đấy nằm ở đâu.

Thấy cô bé có vẻ mù mờ, người mập mạp giơ tay chỉ, “Cô nương cứ đi thẳng về hướng Bắc, qua khỏi cửa cung Cửu Trọng là thấy hồ Thái Dịch. Từ hồ Thái Dịch đi về phía Đông sẽ đi ngang một cung điện hai tầng, phía trước có hai tượng Huyền Vũ bằng đá rất lớn, đó chính là cung Quang Minh.”

Cù Như nghĩ ngợi, lúc nãy ở trên trời đúng là có nhìn thấy một cái hồ, hẳn là hồ Thái Dịch rồi. Phải qua mấy lớp cửa cung cô bé cũng chẳng quan tâm, vì có cần phải đi bộ đâu. Nghe người mập mạp nói xong, cô bé liền gồ cánh bay lên, như mũi tên lao thẳng đến Bắc cung.


Kỳ thật trong lòng cô bé có chút kiêu ngạo, thì ra người mình thích là một nhân vật tai to mặt lớn. Giống như lệnh chủ đã nói, có giao tình trước đó, y chắc chắn sẽ đối đãi với cô bé khác những người khác. Cô bé rạo rực bay qua hồ Thái Dịch, rốt cuộc cũng nhìn thấy hai con rùa đen bự chảng kia, lập tức chúi đầu sà xuống. Để đề phòng vệ sĩ trước cung Minh Huyền lại kêu la om sòm, Cù Như tiên hạ thủ vi cường, nổi gió thổi cát che lấp tầm mắt bọn họ trước mới đáp xuống, thu hồi hai cánh, sửa lại xiêm y tóc tai, chậm rãi bước đến trước cửa điện, giơ tay đẩy cửa ra rồi nhấc chân bước vào.

Nhà của người Trung Thổ lớn thật! Bên trong được bày biện tao nhã, có giường lớn treo rèm tơ lụa và cả mặt gương đồng thau to tròn. Một người mặc y phục gấm đứng trước gương, hình như vì cô bé bỗng xông vào mà giật mình, ngớ người nhìn cô bé.

Cẩn thận nhìn lại, thấy rõ là Chấn Y, Cù Như liền tung tăng chạy đến, “Sư đệ, ở Phạn Hành đã từ biệt nhau mấy tháng rồi, ta nhớ đệ muốn chết.”

Minh Huyền chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, một luồng huyết khí xông thẳng lên đầu. Nhìn ra sau lưng cô bé, không có ai đi cùng, y bất giác lùi về sau, “Nghe nói sư tỷ sẽ đến Trường An, nhưng chẳng ngờ lại nhanh đến thế…”

“Có phải rất ngạc nhiên vui mừng không?” Cô bé che miệng cười khúc khích, “Chủ yếu là do biết có tung tích về đệ nên ta kích động, bay nhanh hơn bình thường nhiều. Sư đệ à, trước đây lúc đệ mất tích, ta với sư phụ tìm đệ lâu lắm đấy, đến cả Phong Đô bọn ta cũng mò xuống luôn, chỉ thiếu nước không vào chảo dầu thôi, thấy đệ quan trọng với bọn ta biết bao chưa. Nếu đệ sớm nói mình là ý sinh thân thì hay quá rồi, chúng ta có thể lược giản nhiều bước.” Nói xong tới đây cô bé dừng lại, chúm chím môi, bắn ra một ánh mắt ướt át, “Có điều bây giờ cũng không muộn, chúng ta gặp lại nhau rồi, tiếp theo đệ muốn tu thế nào thì đều nghe đệ cả.”

Minh Huyền đâu lạ gì vẻ mặt bỉ ổi này nữa. Đúng là khiến người ta khó tưởng tượng nổi, con chim ba chân này lại lần nữa trở thành ác mộng trên đoạn đường y ‘đi Tây thiên thỉnh kinh’. Nhiệt tình đến mức không chịu thấu, người lạnh nhạt nhìn thấy con chim như lửa này cũng sẽ tránh xa chín mươi dặm đấy.

Cù Như là chim muông, mà chim thì còn thoáng hơn cả thú vật, tự do tự tại quen rồi nên chẳng biết cái gì gọi là tôn ti trật tự ở thế giới con người hết. Cho nên trong mắt cô bé, y vẫn là vị sư đệ có thể tùy tiện xơ múi kia. Dù cho đến hôm nay, hễ thấy cô bé là y lại thấy sợ hãi cùng cực, lo cô bé bỗng nhiên nổi hứng, chẳng ngó ngàng gì mà xông tới cưỡng ép ôm y vào lòng.

Y bất giác giơ chéo hai tay lên che trước ngực, “Ta đã là hoàng đế rồi, sư tỷ biết không vậy?”

Cù Như gật đầu, đong đưa thân nhìn nhỏ nhắn đi đến ngồi xuống ngự án của y, “Ta biết chứ, làm hoàng đế sướng lắm.”

“Sau này sư phụ và sự tỷ có ta chăm sóc, cuộc sống sẽ tốt hơn ở Ô Kim Sát Thổ gấp vạn lần.” Y cẩn thận nói: “Chẳng qua hoàng đế có tôn nghiêm của hoàng đế, quân uy không thể xúc phạm, sư tỷ biết chứ?”

Quân uy? Trong mắt Cù Như quân uy còn chẳng đáng giá bằng một con chuột đồng. Có điều nhập gia tùy tục, cô bé vẫn biết đạo lý này. Cô bé chỉ muốn đãi ngộ đặc biệt chút thôi, thế là nháy mắt đầy mờ ám, “Ở trước mặt người Trung Thổ, ta sẽ nể mặt đệ. Còn lúc ở riêng thì cần gì so đo mấy thứ đó, dù gì ta và sư phụ cũng đâu phải là người, không thuộc sự cai quản của ngươi.”

Lời này nghe có vẻ không khuôn phép, nhưng đều là sự thật. Y hắng giọng, từ tốn gật đầu, “Ta tất nhiên sẽ không yêu cầu mấy thứ đó… Sư phụ ở chỗ Bạch Chuẩn, có ổn không?”


Cù Như đáp ngay: “Dĩ nhiên là ổn! Bọn họ sắp thành thân đến nơi rồi, sao có thể không ổn được. Lần đó để cho đệ gả thay, về sau hễ nhắc lại là sư phụ vô cùng hối hận. Thứ nhất là vì chuyện này mà đệ bặt tăm tung tích, thứ hai là phải vòng vo lâu lắc như thế, nếu ban đầu lên thẳng kiệu hoa thì sư phụ và lệnh chủ đã sớm tu thành chính quả rồi còn gì.”

Tu thành chính quả… Minh Huyền nghe xong liền cười lạnh, “Sao sư phụ lại vừa ý Bạch Chuẩn thế, chẳng lẽ cũng vì hắn có bộ mặt đẹp?”

Cù Như không ngốc, cô bé biết tâm tư của y dành cho sư phụ, người nói cố ý thì dĩ nhiên người nghe cũng có lòng, “Lệnh chủ đâu chỉ có bộ mặt đẹp, tướng mạo nổi bật chỉ là một trong những điểm bình thường nhất của ngài ấy thôi. Hơn nữa đẹp cũng đâu có gì xấu, ví dụ như đệ đấy, của đệ cũng rất cong mà…” Cô bé giơ tay vẽ một đường cong tròn trịa, “Không chỉ có cong mà còn rất chắc nữa, sờ rất thích. Nói cho đệ hay, ban đầu vừa nhìn thấy đệ ta đã cảm thấy đệ rất hợp với ta rồi.”

Một dự cảm chẳng lành quanh quẩn trong lòng, mấy màn kinh khủng không muốn nhớ lại kia quả thật khiến y như đưa đám, không hề thấy vinh hạnh gì khi được cô bé xem trọng, “Sư tỷ à, chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa, đa tạ sư tỷ trước kia đã chăm sóc cho ta…”

Cô bé xấu hổ mỉm cười, “đệ biết ta tốt với đệ là được rồi.”

Y vỗ trán, trước giờ trọng tâm câu chuyện của y và Cù Như luôn hoàn toàn khác hẳn nhau, cô bé không hiểu y lấy lùi làm tiến, hễ có mặt cô bé là lúc nào y cũng thấy đang bị uy hiếp.

Phải giải quyết phiền não này thôi, y quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Ý ta là, người và chim không thể có tương lai đâu, sư tỷ à, chớ lãng phí thời gian ở chỗ ta nữa mà đi tìm đồng loại của mình đi. Chỉ cần là chim thì dù là hỉ thước hay cú mèo đều được cả, đừng ôm ảo tưởng với ta nữa. Nể tình mấy tháng làm đồng môn nên ta không truy cứu chuyện sư tỷ đã cợt nhả ta nhiều thế nào, đây có lẽ là cách thể hiện hảo cảm của tộc sư tỷ, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng không ổn. Ta là đế vương nhân gian, uy danh toàn cõi, thống trị bốn phương, sau này chỉ có thể cưới loài người. Ở chung với sư tỷ sẽ sinh ra một đám điểu nhân, như thế làm sao còn có thể duy trì giang sơn được nữa?”

Thực ra ngoài háo sắc thì Cù Như không xấu, Minh Huyền cố tình nói những lời rất nặng nề, cảm thấy như vậy là có thể để cô bé biết khó mà lui. Quả nhiên cô bé kinh ngạc nhìn y, mắt dần lạnh đi, ánh lửa trong mắt cũng sắp tắt.

Bị từ chối thẳng thừng như thế, với một cô nương thì tất nhiên chính là đả kích khổng lồ. Cô bé cũng biết tính tình y, lúc y vẫn còn là Chấn Y đã kiêu ngạo rồi, ví dụ như cô bé sờ tay y, y liền phớt lời cô bé cả buổi. Bây giờ thì sao, địa vị không giống trước, cao hơn hẳn mấy bậc, vừa là hoàng đế vừa là ý sinh thân, lên mặt cũng dễ hiểu thôi…

Cô bé nheo mắt nhìn kỹ y, y mặc bào phục đỏ thẫm thêu nhũ vàng, thắt lưng vàng khảm ngọc thật to, cách ăn mặc sang trọng hoàn toàn lộ ra uy nghiêm của bậc đế vương. Nhưng thế thì sao, mặt vẫn như cũ thôi, nếu có thể đẹp một cách xa rời hiện thực giống lệnh chủ… vậy thì cô bé càng không thể bỏ qua y.

Ánh mắt vốn đã sáng rỡ, chẳng biết vì sao lại bùng lên hơn, hoàng đế đã nhìn thấy hy vọng giờ lại thấy lòng run lên, thầm hô không ổn rồi. Có thể đánh chết đối phương không? Nhưng nếu ra tay độc ác, Vô Phương truy hỏi lại không cách nào ăn nói. Cho nên sự tồn tại của con chim này khó ưa nhất mà lại không thể làm được gì.


Y hơi nghiêng người sang một bên phòng bị, “Sư tỷ…” Kết quả còn chưa nói hết, cô bé đã nhào đến.

“Ta thèm đệ lâu lắm rồi.” Mười ngón tay của cô bé như móng vuốt bấu chặt lấy y, “Mấy chuyện cảm tình này chỉ cần sáp vào là có thôi, không phức tạp như đệ nói đâu. Để ta hôn đệ trước đã, chuyện còn lại chúng ta lên giường nói tiếp…”

******

Trên giường gỗ khắc hoa có trải chăn gấm dày êm, một đôi tay trắng trẻo mơn trớn các nếp gấp chồng chéo. Trong không trung mơ hồ truyền đế tiếng gào khóc tuyệt vọng, đôi tay kia chợt dừng lại. Chủ nhân đôi tay ngồi dậy quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài hoàng hôn phiếm đỏ, chim bay về tổ, nàng nói: “Chàng nghe xem…”

Đang giữ ống tay áo cho thêm nhang thơm vào lò, lệnh chủ ngước mắt lên hỏi: “Nghe gì cơ?”

Vô Phương nghiêng đầu đi đến trước cửa sổ, “Hình như ta nghe thấy giọng Minh Huyền.”

A di đà Phật, lệnh chủ thầm khen trong lòng, bây giờ hẳn Minh Huyền hết cách phân thân rồi, có thần thông đến mấy cũng không tách ra được. Tiểu điểu đúng là vũ khí sát thương hạng nặng, trước khi Minh Huyền chưa gọi kỳ lân ra ngay trước mặt người trong thiên hạ thì chí ít sẽ giữ lại chút ân tình, không làm gì với cô bé. Lệnh chủ có chút thương thay cho mình, phải hao biết bao tâm huyết chỉ để được động phòng. Trong tam giới này chẳng ai rảnh rỗi để ý đến cuộc sống riêng tư của chàng cả, chướng ngại duy nhất của chàng chỉ có Minh Huyền. Bây giờ phái tiểu điểu tới bám chặt lấy y, tự thân y còn khó bảo toàn thì xem y còn làm sao phá hỏng chuyện tốt của chàng nữa đây!

Lệnh chủ đắc ý ném chiếc thìa đồng trong tay đi, ôm lấy hôn thê từ đằng sau, “Tiểu điểu chỉ ăn chuột đồng thôi, có ăn người đâu. Trẻ con lớn rồi, cũng nên đến lúc phải buông tay, chính chúng ta còn chưa làm xong chuyện mà, đừng để ý tới họ nữa!”

Vô Phương nghe vậy thì khẽ mỉm cười, thân là sư phụ nàng quan tâm là chuyện phải đạo. Cù Như quá thẳng thắn, nếu thật sự ở cùng Minh Huyền thì chỉ sợ cô bé sẽ chịu thiệt. Nhưng theo lời chàng nói, chuyện của bản thân nàng còn chưa làm xong thì lấy đâu ra tâm tư mà quản chuyện của họ chứ.

Lại nhìn thì giờ, không còn sớm nữa rồi, Ly Khoan Trà và đại quản gia ở dưới lầu đang ầm ĩ sai gia đinh treo lồng đèn đỏ lên. Lầu các được xây sát nước, chỉ cần trang hoàng thì sẽ non vô cùng lung linh. Ánh lửa từ đèn lồng nhuộm đỏ mặt nước, tân nương trong lầu cũng đã thay xiêm y, gương mặt mộc trắng nõn được váy cưới màu đỏ hắt lên, trông như đóa hoa kiều diễm bung cánh.

Bọn họ không có cha mẹ, cũng không có thân thích để phụng cáo, chỉ có mấy người ở bên cạnh làm chứng. Yêu quái mà, vốn là như thế. Vô Phương nghĩ một hồi, người duy nhất nên cáo tạ chính là Liên sư, nàng từ bỏ tu hành đã làm ông thất vọng, tối nay là ngày nàng xuất giá, dù ông không đến thì cũng phải báo với ông một tiếng.

Thế là nàng cùng lệnh chủ cầm theo rượu lên nóc lầu, tòa lầu được xây rất cao, mái cong gần như tiếp giáp với sao trời. Trăng đã lên, tối nay trăng tròn vành vạnh, nằm ngay góc mái chiếu ánh sáng bàng bạc xuống khắp tòa lầu.

Rót rượu xong, kính trời đất trước, lệnh chủ tha thiết thưa: “Kỳ lân Bạch Chuẩn của núi Minh Vương, tối nay cưới Diễm Vô Phương làm vợ, trên có thiên địa…” Chàng đặt một chiếc hộp sắt trên chóp mái, chỉ vào con bọ cạp máu vì sợ độ cao mà đã bất tỉnh từ đời nào, “Dưới có sính lễ. Thần Phật trên trời có nhìn thấu lòng ta thì hãy làm chứng hộ, Bạch Chuẩn ta sống mười nghìn năm, xin trao toàn bộ chân tình cho một mình Diễm Vô Phương. Từ hôm nay trở đi, vì nàng mà hết lòng hết sức, vì nàng mà máu chảy đầu rơi. Nàng muốn cưỡi ta, ta lập tức quỳ xuống đất, nàng bảo ta đi Đông, ta tuyệt đối không dám đi Tây. Phải nói một chút, Bạch Chuẩn ta cưới vợ không hề dễ gì, nàng không chê ta đen nhưng tự ta có áy náy. Nếu thuận tiện thì hy vọng sáng mai ông trời biến ta thành màu trắng, song hỷ lâm môn, vậy tất cả sẽ cùng vui.” Nói rồi chàng dập đầu, “Cám ơn ông trời.”


Là một cô nương, Vô Phương dĩ nhiên kín đáo hơn nhiều. Nàng không thao thao bất tuyệt như lệnh chủ mà chỉ nói khẽ: “Cầu xin trời đất tác thành, từ nay về sau phu thê một lòng, sống chết có nhau.” Sau đó nàng làm lễ bái với phương hướng Ô Kim Sát Thổ ở đằng xa, cũng không cần phải nói gì cả, Phật nhãn thông thiên, tối nay nàng thành thân, chỉ cần Liên sư muốn biết thì tất đã biết.

Âm Phạn lanh lảnh bên tai, đức Phật chân giẫm sen vàng cuối cùng cũng mở mắt. Cảm xúc mênh mông cuồn cuộn chảy trong lòng, nét mặt lại điềm tĩnh, ông chỉ lắc đầu, “Đều là vận số, cứu không được, cứu không được…”

Không Hành Mẫu đứng cạnh bên ngước mắt nhìn, “Đã như thế, vì sao tọa thượng còn muốn nhìn?”

Liên sư giải thích rất hợp tình lý, “Chúng sinh tam giới đều nằm trong lòng ta. Mắt không nhìn, nhưng lòng lại thấu.”

Không Hành Mẫu am hiểu nhất chính là lý giải mấy lời mơ hồ của chư Phật, “Tọa thượng còn đang canh cánh việc không thể độ hóa nữ sát hung.”

Cứ nói toạc ra cho rồi!

Nhưng Liên sư không thừa nhận, chỉ vuốt râu cười, “Nhân duyên đều có tạo hóa, không ai sửa đổi được. Bổn tọa có khuyên rồi, có thể làm gì đều đã làm, về sau là thiện hay ác, đều do nàng cả…”

Đám thiên nhân và thiên nữ ở hành lang bên ngoài vẫn nhảy múa giữa tiếng Phạn không ngại mệt, đong đưa đến nỗi hoa mắt. Liên sư bỗng thấy phiền lòng một cách khó hiểu, “Bọn họ rốt cuộc còn muốn nhảy đến bao giờ? Mệt rồi thì nghỉ đi, bọn họ không mệt chứ bổn tọa nhìn mệt lắm.”

Vì để biểu dương viên mãn và cực lạc, Phật quốc yêu cầu thiên chúng không ngừng nhảy múa… Nhảy múa… tranh treo tường Đôn Hoàng chính là bức vẽ khắc họa tốt nhất. Ba mươi năm năm mươi năm còn được, nhưng nhảy cả tỉ tỉ năm thì dù nhảy không mệt, nhìn thôi cũng đủ mệt. Nhưng đấy là quy định không thể thay đổi, dù Liên sư thống trị Sát Thổ cũng không thể hạ lệnh dừng lại được. Không Hành Mẫu thông minh chẳng nói gì, chỉ liếc ông một cái. Ông phát giác mình có điều thất thố, vội định thần, lại lần nữa làm dấu tay.

(Tranh Đôn Hoàng)



Ông mở thiên nhãn, muốn nhìn thêm cảnh sau đó. Nhưng kỳ lạ là quanh tòa lầu cao chót vót lại có sương mù dày đặc, ngay cả thiên nhãn của ông cũng không nhìn thấu.

Liên sư cảm khái: “Pháp lực của Bạch Chuẩn lại tăng nữa rồi.”

Không Hành Mẫu bất đắc dĩ nhắc ông, “Tọa thượng, thứ không nên nhìn thì đừng nhìn. Phật nhìn ba nghìn thế giới như nhìn một hạt cát. Nhưng cứ chăm chăm tìm loại chuyện đó để nhìn như ngài vậy, sớm muộn gì cũng bị đau mắt hột thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui