Dạo này đã xảy ra chuyện gì mà nàng cứ liên tục gặp phải người mắc chứng bệnh này vậy, chắc hẳn là có nguyên do gì đấy!
Heo yêu vẫn gào khóc thảm thiết, xem ra là đau lòng lắm. Nàng ta nói người này thà chết chứ không theo mình, không theo mới càng khiến người ta luyến tiếc. Heo yêu không giống Lộc Cơ lần trước, Lộc Cơ có dung mạo xinh đẹp, chỉ cần quay người là có thể gặp được tình yêu mới ngay. Còn heo yêu này, da đen nhẻm lại to xác núc ních, ai có thể nuốt trôi nàng ta tất không phải là người phàm.
Mất người trong lòng ai chẳng thấy thương cảm, cho nên Vô Phương lẳng lặng lắng nghe heo yêu khóc than một trận rồi mới hỏi: “Tại sao không đưa y đến biển Vô Lượng sớm hơn? Nặng đến mức này, hẳn đã mắc bệnh lâu rồi phải không?”
Heo yêu nói mà nước mắt nước mũi giàn dụa, “Không phải tới trễ, mà là đi đường mất nhiều thời gian quá. Diễm cô nương không biết đâu, tui đường tình lận đận, suốt ba tháng mà chẳng động tới cả một đầu ngón tay của chàng, bây giờ nghĩ lại thiệt hối hận. Rốt cuộc chàng đã mắc bệnh gì thế? Tui biết chàng nóng tính, nhưng cũng không thể vì nhất thời không vui mà chết chứ! Chàng luôn chê tui xấu xí, tháng trước tui cố ý trang điểm ăn mặc một phen, chàng còn cười với tui đấy, ai ngờ đến tối lại hôn mê. Tui cõng chàng đi mười ngày mười đêm, tận mười ngày mười đêm đấy! Vậy mà mới tới đây chàng liền tắt thở mất tiêu.”
Vô Phương lần ra được chút manh mối qua lời miêu tả lộn xộn của heo yêu, lại là sống chung với nhau ba tháng, lại là cái xác vô hồn vô phách biết đi. Nàng làm linh y đã lâu, gặp không ít yêu quỷ các loại, theo lý mà nói thì chứng bệnh có lạ lùng đến đâu cũng không thể làm nàng kinh ngạc được. Người chết thành ma, ma chết thành quỷ, hai tên này vừa không phải ma lại không phải quỷ, có tư duy riêng và sống được hơn ba tháng, đúng là quái lạ.
Nàng thuận miệng khuyên heo yêu đôi câu: “Xin hãy kìm nén đau thương. Vừa nãy ta bắt mạch cho y có phát hiện chỗ khác thường, xin hỏi cô nương, trước khi y phát bệnh liệu có từng bị tập kích không?”
Heo yêu dần bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ thật kỹ rồi đáp không có, “Tui luôn để chàng ở trong động phủ của mình, chàng vốn không hề có cơ hội ra ngoài.”
“Nhưng ta phát hiện y đã không có thần hồn từ lâu rồi, có khi nào có người nhân lúc cô không ở đó đã lẻn vào động phủ của cô không?”
Heo yêu gào lên: “Chẳng lẽ có kẻ nào đó định giành chàng với tui? Diễm cô nương mau nhìn giúp tui xem chàng có còn là đồng nam không.”
Vô Phương cười bất lực, “Không thể nghiệm trinh của nam giới được.”
Heo yêu bị đả kích nặng nề, quay sang vuốt ve gò má của nam tử, lẩm bẩm: “Ta nặng tình với chàng đến vậy mà chàng vẫn chưa từng đáp lại. Kẻ câu mất hồn vía chàng đi là ai, chàng chết như thế, là vì muốn trả thù ta đã nhốt chàng sao?”
Vô Phương càng nghe càng cảm thấy sai sai, “Không có hồn phách trong lời ta không phải giống như cô nghĩ đâu. Cô nương có thể cho ta biết mình tới từ đâu được không?”
Heo yêu nức nở đáp: “Núi Cửu Âm, cách nơi này xa lắm lắm, tui cấp tốc đi cả ngày lẫn đêm, mòn rách cả đế giày luôn đấy.”
Lại là Cửu Âm, cùng xuất xứ với Lộc Cơ. Những năm qua Nam Diêm Phù vẫn luôn thái bình, yêu ma có đường riêng của mình, nếu núi Cửu Âm xuất hiện yêu quái chuyên hút hồn phách kẻ khác thì sinh linh trong tam giới sẽ gặp họa mất.
Vô Phương ngẩng đầu nhìn lên trời, trăng sáng treo trên cao, tinh tú lấp lánh, vẫn giống hệt trăm năm qua. Nếu người đã chết thì chuyện sau đó không còn liên quan đến mình nữa, nàng đứng dậy, nhặt cây dù giấy bên đường lên, lúc nãy thành Thiên Cực đổ mưa to như thác đổ cho nên dù vẫn chưa khô. Nàng vác dù lên vai, đi về phía bia đá, lúc heo yêu nhìn lên thì nàng đã đi xa rồi, chỉ để lại bóng lưng thướt tha để nàng ta chiêm ngưỡng.
Nàng ta vội vã gọi: “Diễm cô nương, liệu thi thể của người yêu tui có bị thi biến* không? Ngộ nhỡ chàng bò dậy rượt đuổi tui thì sao?”
(*Thi biến là hiện tượng soi đuốc thấy đã chết, nhưng bên dưới tim còn đậpthoi thóp. Sau khi được khiêng vào trong nhà, hết đêm sẽ sống lại.)
Yêu mà cũng sợ quỷ à? Vô Phương rất muốn nói với đối phương rằng, cho dù người tình của nàng ta có bị thi biến thì e cũng chẳng có hứng mà truy đuổi nàng ta đâu. Song vì ngại thất đức, nàng vẫn nuốt mấy lời đó vào, “Nếu cô thấy không tiện thì có thể tìm một nơi hỏa táng y đi. Ta rất tò mò với nguyên nhân cái chết của y, nếu sau khi thiêu xong có gì khác thường thì xin cô nương hãy đến biển Vô Lượng báo cho ta biết.”
Nói rồi nàng ẩn mình vào kết giới, thoáng cái đã không thấy đâu, cứ như chưa từng xuất hiện vậy. Heo yêu cõng thi thể lên, định tìm nơi có phong thủy tốt xếp củi đốt thì bất chợt gặp một nữ nhân mặt thon dài ở đối diện. Nữ nhân đang bấm quyết, miệng lẩm bẩm gì đó, điều khiển chừng mười mấy con chuột cực lớn khiêng người đi tới. Heo yêu nhìn đến ngẩn ngơ, không ngờ chuột mà lại có sức lớn tới vậy. Đám chuột đội một tấm ván, trên tấm ván còn có người nằm, lướt qua như một tia chớp khiến heo yêu phải lảo đảo.
Hễ bắt đầu nhận chẩn bệnh là Vô Phương cực kỳ bận rộn, vì nửa tháng mới mở cửa một lần nên trước đình bia luôn tấp nập người bệnh. Nàng giỏi chữa cho yêu, tinh thông các chứng bệnh của quỷ, ví dụ như bị chiếm dụng thân xác một cách khó hiểu hay trên người tự dưng xuất hiện tình trạng lạ, nàng đều có thể tìm ra manh mối.
Một hồ nữ bước vào phòng khám, thong thả thi lễ với nàng.
“Gần đây ta luôn thấy hoảng hốt không yên, tinh thần uể oải, ba ngày trước ngã bệnh một trận, sau khi khỏe lại thì phát hiện có nổi thứ này.” Hồ nữ ngồi trên ghế đệm, vén tay áo lên để lộ cổ tay trắng nõn như ngọc, “Mới đầu cứ tưởng vô tình cào phải mà có, nhưng dù làm phép thế nào vẫn không thể khiến nó biến mất. Ta lo có tà vật nhập vào cơ thể, thế nên mới tìm đến cầu Diễm cô nương chẩn đoán cho.”
Vô Phương chỉ nhìn sơ qua rồi hỏi, “Gần đây cô nương có người thân nào qua đời không.”
Hồ nữ ngẩn ra, cúi đầu nói: “Là mẹ ta, vừa tọa hóa* một tháng trước. Lúc ấy ta không có ở cạnh bà, bây giờ nghĩ lại… thật sự hối hận không thôi.”
(*Trong đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết, trong đây thì chỉ cái chết theo hướng hoa mỹ.)
Ràng buộc giữa người thân với nhau là loại tình cảm không vụ lợi, vượt trên cả sinh tử. Vô Phương không cha cũng không mẹ, có lúc rất hâm mộ những đứa trẻ được cha mẹ yêu thương sâu sắc.
Vô Phương cầm tay hồ nữ, kéo áo phủ cổ tay nàng ấy lại, “Cô nương chớ lo lắng, đây không phải là bệnh mà là phúc khí của cô nương. Bất luận là người hay yêu thì lúc còn sống đều có ba hồn bảy phách, sau khi chết phải có đầy đủ hồn phách mới bước vào luân hồi được. Nhưng sống trên đời luôn có tình cảm ràng buộc, có vài người đã khuất sẵn sàng hy sinh một phách để bảo vệ người mình không dứt bỏ được. Trên cổ tay cô nương chính là sợi máu, lúc nguy nan có thể cứu cô một mạng, khi chuyện qua đi thì sợi ấy sẽ tự nhiên biến mất.”
Hồ nữ rất bất ngờ, nắm lấy cổ tay qua ống tay áo, “Ý của Diễm cô nương là, sợi chỉ đỏ này chính là một phách của mẹ ta hóa thành sao? Lúc nãy cô mới nói phải có đầy đủ hồn phách thì mới chuyển thế được, vậy nếu không có đủ thì sẽ thế nào?”
Ánh sáng tù mù từ ngọn đèn trên bàn rơi vào khóe mắt Vô Phương, nàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, “Thiếu một phách, đời sau sẽ biến thành kẻ ngốc.”
Hồ nữ ngẩn ra, vẻ mặt từ kinh hãi dần chuyển thành đau thương, cuối cùng nàng ấy khóc nấc lên, nghẹn ngào hỏi: “Cô nương có cách nào giúp trả lại một phách cho mẹ ta không? Ta đã trưởng thành rồi, có khả năng tự vệ, không cần bà hy sinh nhiều như vậy. Biến thành một kẻ ngốc ư… Lúc còn sống mẹ thông minh đến thế, ta không thể để bà luân lạc tới nông nỗi ấy được.”
Dù rất xúc động trước hai mẹ con này, nhưng nàng lại không làm được chuyện vượt quá phạm vi năng lực của mình.
“Muốn đưa một phách quay về thì phải xuống Phong Đô, thậm chí là tám tầng địa ngục. Đó không phải nơi cô nương có thể đi, yêu và quỷ khác đường, cô đi sẽ phụ tâm ý của mẹ mình đấy.”
Cuối cùng hồ nữ khóc lóc rời đi, Vô Phương tiễn nàng ấy ra đến tận cửa, đèn lồng chập chờn trên hai bên con đường bằng đá xanh đổ một cái bóng thật dài theo sau nàng. Cù Như ở bên cạnh cất lời cảm thán: “Tốt với mình nhất trên đời này đúng là chỉ có cha mẹ mà thôi.”
Vô Phương xoay người trở vào, vừa đi vừa nói: “Sắp đến tiết Thanh Minh rồi, em chuẩn bị cho tốt rồi lên núi Bất Câu tế bái cha mẹ mình đi.”
Cù Như tất nhiên biết đây là lúc sư phụ cô đơn nhất, có một mộ phần để tới tế bái vẫn tốt hơn là chẳng rõ mình từ đâu ra.
“Bao giờ sư phụ thử về Đông Thổ tìm kiếm hỏi thăm tòa thành kia xem.” Cô bé ngọt ngào bảo: “Em có thể cùng sư phụ quay về đó, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.”
Vô Phương thì không cho là vậy, bốn phía chất đầy thi thể, mùi thối xộc thẳng tận chín tầng trời cao. Dù nàng là sát hung, song lại không hề có chút nhớ nhung gì đối với cảnh tượng đó.
Vô Phương vung tay lên, trước mặt xuất hiện một vạt ánh sáng dao động chập chờn, xuyên qua quầng sáng này có thể nhìn thấy toàn bộ bên ngoài kết giới. Thành Thiên Cực vẫn mưa không ngừng, Chấn Y vẫn đang nằm trên giường. Tầm mắt nàng chuyển đến chân núi Thập Trượng, trước bia đá có một cỗ kiệu, đứng bên ngoài kiệu là một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, màn kiệu được xốc lên, ngồi bên trong là một nam tử đang thiêm thiếp.
Nàng phất tay áo đánh tan quầng sáng, cảm thấy chuyện càng ngày càng khó lường.
“Núi Cửu Âm e sắp xảy ra tai vạ rồi.” Nàng cau mày, “Ta không hiểu được huyền cơ trong chuyện này, vì sao người mắc bệnh đều là nam giới trẻ tuổi, vì sao ai cũng vô hồn vô phách…”
Cù Như nhìn về con đường lát đá trải dài bên kia, “Lại một người đến nữa ạ?”
Nàng gật đầu, “Đã là ca thứ năm rồi… Nếu như vẫn là chứng bệnh ấy thì có thể ta phải đến núi Cửu Âm một chuyến.”
Nguyên nhân và triệu chứng bệnh không rõ, điều này chính là sự khiêu chiến cực lớn đối với Vô Phương. Nàng hành nghề y ở Sát Thổ đã nhiều năm, đến nay vẫn chưa từng có bệnh nhân nào chết ở trước mặt nàng, thế nhưng gần đây lại liên tục xảy ra loại chuyện này, quả thực đã bôi xấu danh tiếng của nàng. Chẳng biết có phải do đa nghi hay không mà nàng luôn cảm thấy có người âm thầm thúc đẩy mọi chuyện, hoặc có lẽ mục đích thực sự của đối phương chính là muốn thu hút sự chú ý của nàng.
Người bên ngoài ngồi kiệu tiến vào kết giới, Vô Phương đã đứng ngoài cửa chờ sẵn. Không đợi nữ nhân kia lên tiếng, nàng đã đưa tay bắt mạch trước, quả nhiên không ngoài dự đoán, lại là một cái xác bỏ đi.
Cù Như nhìn nữ nhân kia đăm đăm, trong cỗ kiệu đan xen ánh sáng, nàng ta ngồi dậy, trên gương mặt kiều diễm hiện vẻ tiều tụy xơ xác. Cô bé chợt lên tiếng hỏi: “Các người đến từ Cửu Âm sao?”
Nữ nhân kia ngẩn ra, “Không phải, chúng ta đến từ núi Hành Thạch, có điều cũng không xa Cửu Âm lắm… Xin linh y nhìn xem, liệu chàng có còn cứu được nữa không?”
Vô Phương không trả lời mà hỏi thẳng xuất xứ của người bệnh, “Cô nương ở cùng y lâu chưa, có phải tròn ba tháng không?”
Câu hỏi này liên quan đến chuyện riêng tư, hiển nhiên đối phương không muốn trả lời, chỉ ậm ừ cho qua. Tận khi Vô Phương tuyên bố không tiếp khách thì nàng ta mới nói thật: “Quả đúng là tròn ba tháng. Còn xuất xứ của chàng thì ta không tiện cho linh y biết, tóm lại hai người bọn ta là lưỡng tình tương duyệt, không giống mấy kẻ phóng túng chụp giật kia.”
Xem ra lân cận núi Cửu Âm có không ít nữ yêu bắt cóc nam giới về làm tình nhân, Vô Phương quay lại nhìn người trong kiệu, “Cô nương nghe ta nói đây, thật không dám giấu giếm gì cô nương, đây đã là ca bệnh thứ năm ta tiếp nhận gần đây rồi. Chứng bệnh đều giống nhau, không tra ra được nguyên do, mà cũng chẳng cần phí tâm cứu chữa nữa, chữa không khỏi được. Nếu cô nương muốn biết nguyên nhân căn bệnh thì xin cho ta biết sự thật. Rốt cuộc là bị truyền nhiễm hay do nguyên nhân nào khác, ta cũng sẽ bằng mọi giá điều tra ra chân tướng.”
Chuyện rất hợp tình hợp lẽ, người yêu nghẻo vô cớ, ai chẳng muốn truy tìm nguyên do chứ?
Không ngờ nữ nhân này chợt thay đổi thái độ, đổ bừa là do bệnh cũ tái phát, “Cơ thể chàng đã yếu ớt từ lâu rồi, bây giờ trở thành như vậy cũng chẳng đột ngột mấy.” Dứt lời nàng ta chắp tay cáo từ, hạ màn kiệu xuống rồi chỉ huy kiệu nô khiêng họ ra ngoài.
Cù Như lom lom nhìn theo nàng ta, “Đã lưỡng tình tương duyệt thì sao hành xử cứ như kẻ gian vậy? Sống chết cũng không hỏi, đừng nói thật sự là bắt cóc người ta về đấy chứ?”
Vô Phương trách cô bé ăn nói bỗ bã, “Không chừng người ta có nỗi khổ riêng.”
“Em lại cảm thấy lúc điên loan đảo phượng chúng yêu nữ này chẳng biết chừng mực là gì cả, ai ai cũng hệt như sói như hổ, giày vò người ta đến chết luôn.”
Vô Phương lườm cô bé rồi đi vào nhà, đóng cửa bia đá lại. Tối nay nàng không định nhận chữa bệnh nữa, chuyện quá kỳ lạ, phải phân tích rõ ngọn nguồn trước đã.
“Núi Cửu Âm ở phía Tây Bắc của Sát Thổ, không thuộc về Diêm Phù. Tiếc là Liên sư không có ở đây, nếu không có thể hỏi xin ý kiến của ông ấy.” Vô Phương quay lại hỏi Cù Như: “Em có biết ngọn núi kia không? Do ai cai quản vậy?”
Cù Như đứng trên kệ đèn, nghẻo đầu đáp: “Em cũng chưa từng ra khỏi Diêm Phù, có điều biết được núi Cửu Âm tọa lạc ở Phạn Hành Sát Thổ. Nghe nói trước kia có hộ pháp trông chừng, về sau hộ pháp niết bàn, vùng đó dần dần biến thành nơi ô uế. Núi Cửu Âm cỏ hoang mọc um tùm nên có nhiều dị thú, bọ cạp máu sinh trưởng từ đó đấy… Nếu em đoán không sai thì khu vực ấy bây giờ là địa giới của Yểm Đô. Trong Yểm Đô có lão yêu vạn năm tuổi nổi tiếng ác độc, thích ăn thịt trẻ con. Mỗi đêm trăng tròn cả thành sẽ vang dậy tiếng kêu gào, yêu quái Sát Thổ ai nghe tới Yểm Đô cũng sợ mất mật, hẳn sư phụ đã từng nghe nhắc đến lão rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...