Trong ngõ hiểm nhỏ đang đứng 3 thanh niên ngồi xổm góc tường, đầu tóc nhuộm xanh đỏ, sắc mặt ngả ngớn vừa hít thói vừa trò chuyện:
Ngươi thấy lần này thế nào?
Tuyệt nha, thuốc chất lượng, tuy hơi đắt nhưng chất lượng bù số lượng a.
Loại hàng dởm lần trước ngày nào cũng phải 1 lần mới chịu được...!giờ chỉ cần 3 ngày 1 lần là đủ.
Đáng tiếc hàng hơi ít phải tiết kiệm mới có thể chơi lâu dài.
Hà, tất nhiên, cmn, hàng lấy từ Tô, đường xa phải nửa tháng mới có thể được một chuyến.
Còn loại cũ ngay tỉnh bên, suy nghĩ chút liền biết lợi hại.
Hừ, ngươi biết gì, giả bộ tri thức cho ai xem.
Thời gian không quan trọng phiền phức là trạm chốt quá nhiều, đi đêm nhiều có ngày gặp ma.
Bên tỉnh không có trạm kiểm soát sao?
Thế ngươi không biết.
Đại ca chúng ta có quen với lũ ở trạm đó, bòn cho chúng nó vài chục củ liền thỏa mái nhưng chỗ kia không được.
Lần này nghe nói là do cấp trên của đại ca phát thưởng nên mới có, đại ca không dùng, tiền cũng không thiếu lười bán nên để dành cho anh em mình.
Ây da, đại ca tốt thật nha, chỗ này bán đi cũng mấy trăm triệu cứ thế cho bọn mình không tiếc.
Chậc...!chậc...
Đương nhiên, ngươi nghĩ...!Hử tên nào kia?
Từ đầu hẻm, một bóng người lững thững bước tới, nhưng do ngược chiều ánh sáng nên 3 người không rõ ngoại hình kẻ đó.
Đến tận khi Khởi Minh đi đến trước mặt, bọn chúng mới tản quang thấy rõ hắn.
Tên tóc vàng yên lặng nhìn Khởi Minh, từ thần thái đến khí thế.
Tổng kết một hồi hắn đưa ra đánh giá: kẻ đến không phải người trên chính là bất thiện.
Ngươi...!là ai?
Khởi Minh không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói:
Đưa ta gặp hắn.
Tên tóc vàng không nói, nhìn hai tên khác rồi lựa tay giật gấu áo tên đầu đỏ.
Nhận được tín hiệu anh em gửi tới, tên tóc đỏ hiểu ý, giả bộ nhíu mày hỏi:
Ta không biết hắn ngươi nói là ai, hơn nữa...!chúng ta đâu quen biết gì ngươi cần gì trả lời ngươi.
Lúc này, Khởi Minh mới ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn tên đầu đỏ, tĩnh lặng không nói.
Đột nhiên sắc mặt Khởi Minh thu lại, một luồng sát ý mạnh mẽ từ cơ thể phát ra.
Nói hoặc chết.
Tên tóc đỏ đột nhiên toàn thân run lẩy bẩy, như con mồi nhỏ đứng trước mắt mãnh thú, các từ đằng sau bất luận như thế nào cũng không thể nói ra ngoài được, liên tục gật đầu không ngừng nói: Nhưng thật sự ta...!ta không biết hắn...!hắn...!là ai.
Hứa Gia Tinh.
Ngươi tìm đại ca.
Ngươi tìm hắn làm gì?
Khởi Minh nhăn mày, không nói không rằng, rút tay từ trong túi áo.
Phụt!
Một lưỡi dao sắc liệm lật tức cắt đứt yết hầu hắn.
Hai tên còn lại không khỏi đứng người nhưng nhanh chóng lấy lại tâm trí, run rẩy nhìn Khởi Minh.
Tên tóc vàng cũng không nghĩ rằng người trước mặt lại quả quyết như vậy, nói giết liền giết.
Cả đời hắn từ bé đến lớn đánh người, cướp của, chơi thuốc,...!tệ nạn gì cũng đã từng trải nhưng riêng giết người hắn không dám.
Tất cả chuyện khác đều dễ nói nhưng án mạng không như vậy, hắn không đủ can đảm cũng như không đủ khả năng xử lý hậu quả.
Nhưng tên này, hắn dám...!rất dứt khoát, mặt không đổi sắc chứng tỏ hắn giết người cũng không ít.
Rốt cuộc hắn là ai?
Đại ca đã đắc tội gì với hắn?
Nói hoặc chết?
Khởi Minh giọng khô khan lặp lại câu hỏi cũ.
Hắn...!hiện tại đang ở quán...!quán...
Bỏ mẹ, bây giờ tên tóc vàng nhớ ra hắn không biết đại ca đang ở đâu.
Làm sao bây giờ chả nhẽ chết ở đây, không thể đời ta còn quá trẻ, còn rất nhiều thú vui chưa hưởng thụ chết quá sớm
Không thể!!
Tuyệt đối không thể!!
Đại ca ngươi rốt cuộc ở đâu?
Xin ngươi đó, Hứa Gia Tinh, ngươi ở đâu, ta chưa muốn chết.
Làm ơn...!!
Chưa bao giờ hắn cảm thấy bản năng cầu sinh của mình mãnh liệt như lúc này.
Khởi Minh đôi mắt càng lúc càng mất kiến nhẫn, tay cầm dao không khỏi nắm chặt một vòng.
Ta...!ta...!ta biết đại ca ở đâu?
Ngay khi Khởi Minh định ra tay, kẻ cuối cùng còn lại bỗng nhiên lên tiếng.
Ân.
Âm thanh không khỏi thu hút sự chú ý của Khởi Minh.
Hiện giờ là giữa trưa, hắn...!hắn chắc đang ở Tửu lâu.
Tên tóc vàng nghe vậy, như vớt được cọng rơm cứu mạng, hớt hải gật đầu:
Đúng hắn chắc chắn đang ở Vũ Hạ tửu lâu.
Nơi đó là quán quen của hắn, hôm này hắn cũng ăn ở đó.
Vậy sao? Lấy điện thoại ngươi ra gọi điện cho hắn.
Tên đầu vàng nào dám do dự vội vàng lôi từ trong túi ra chiếc IPhone mới mua của hắn, bấm số.
Bình tĩnh.
Hắn nghi ngờ, ngươi không cần sống.
Run sợ một hồi, tên đầu vàng dồn hết dũng khí bình ổn cảm xúc, nhấc máy, tất nhiên hắn không đến mức tắt loa ngoài.
Chuông điện thoại phải rung hồi lâu, đầu dây bên kia mới bắt máy.
Một âm thanh trẻ tuổi từ bên kia vang lên:
Nhị Tu, ngươi gọi ta có chuyện gì, không biết ta không thích làm phiền khi đang ăn sao?
Đánh giá đầu tiên qua giọng nói, đây là một người đàn ông trung niên, dựa trên độ khàn đặc chứng tỏ hắn thường xuyên hút thuốc vào uống rượu, độ cao âm không nói chứng tỏ tên này không phải kẻ quen làm cao, khinh thường thuộc hạ, mắt để trên trán.
Khuôn mặt Khởi Minh từ đầu đến cuối không có biểu hiển gì nhưng tên còn lại trong số 3 tên đã vô tình phát hiện khi nghe thấy giọng của Gia Tinh, mắt của Khởi Minh đã tóe lên ánh đỏ.
Đại ca, ngươi hiện tại đang ở đâu, ta có chuyện quan trọng muốn nói.
Hứ? Nhị Tu, ngươi bị bệnh sao, giọng nới của ngươi hôm nay hơi khàn a.
Có bệnh cứ nói ta cho ngươi nghỉ vài hôm không sao.
Nghe lời quan tâm của đại ca, khóe mắt Nhị Tu không khỏi ánh lên tia tội lỗi.
Nhưng khi nghĩ đến cái xác của anh em còn nằm bên cạnh, tia tội lỗi đó nhanh chóng biến mất thay vào đó là khát vọng sinh tồn xen lẫn sự nhẫn tâm.
Không, đại ca không cần lo lắng.
Ta dạo này đi nắng nhiều ốm chút không sao nhưng hiện giờ ta có chuyện muốn nói...!cực kỳ quan trọng.
Đại ca, ngươi ở đâu?
Bên đầu máy im lặng mất 2 giây mới có âm thanh đáp lại:
Nếu thực sự quan trọng, vậy ngươi liền đến chỗ ta.
Hiện giờ, ta đã ăn xong bữa, cũng sắp về công ty.
Ừm...!mà thôi ngươi đến nhà ta đi, công ty hiện giờ cũng không có việc gì.
Nhà ta ngươi nhớ đường chứ?
Dạ, ta nhớ, đại ca chờ ta chút, ta liền đến ngay.
Được, nhớ giữ gìn sức khỏe, đến muộn chút cũng không sao, ta đợi được.
Dạ, dạ, ta cúp máy trước.
Nhị Tu đóng nút nguồn, cơ thể không khỏi thả lỏng một hơi.
Sinh mệnh ta giữ được liền tốt rồi, còn đại ca...!ta xin lỗi.
Đại ca lớn tuổi, hy sinh vì ta được không?
Tương lai có cơ hội ta sẽ báo thù cho ngươi.
Tắt máy rồi sao?
Khởi Minh mắt không rời cánh tay cầm điện thoạt hắn khô khan nói.
Dạ dạ đã tắt rồi, ngài có thể đ...
Phụt!!
Lưỡi dao sắc lạnh lần nữa tắm trong máu nóng.
Đồng tử của Nhị Tu co rút tựa lỗ chân kim, khó hiểu ngước nhìn Khởi Minh.
Tại sao?
Tại sao?
Không phải ta đã hoàn thành yêu cầu ngươi rồi sao?
Tại sao ngươi không thể tha cho ta?
Nhưng không ai có thể trả lời cho câu hỏi này vì sinh mệnh ngắn ngủi của hắn đang trôi rất nhanh...!rất nhanh...
Bỗng Nhị Tu cảm thấy thân thể tràn đầy sức mạnh, suy nghĩ hắn vô cùng thông suốt, đôi mắt hắn trở lên dữ tợn.
Ta chết...!cũng sẽ kéo ngươi chết theo....
Dòng suy nghĩ như điện chảy qua đầu hắn, tay trái nhẹ chống đất đẩy người bật dậy, tay phải hướng tới con dao trên tay Khởi Minh.
Khởi Minh liếc nhìn liền biết hắn muốn làm gì, đáy mắt không khỏi ánh lên sự khinh bỉ.
Hồi quang phản chiếu...
Chút ánh tàn của ngươi cũng muốn nghịch ta.
Ngu xuẩn!
Khởi Minh liền dâng nhẹ dao đưa về phía trước như định cho Nhị Tu bắt lấy.
Hành động khác thường như vậy, Nhị Tu không kịp để ý.
Tất nhiên, tâm trí hắn giờ chỉ còn chấp niệm giết kẻ trước mặt mình đâu còn nghĩ được nhiều vậy.
Khoảng cách giữa ngón tay Nhị Tu và lưỡi dao chỉ còn không tới nửa phân, yết hầu nuốt ực một tiếng, ánh mắt hắn toát ra đầy khao khát, hi vọng.
Tới rồi...!Ngươi sẽ phải chết cùng ta...
Nhưng...
Nhưng ngay khi ngón giữa của hắn cảm thấy một chút cứng cứng trên làn da, một ánh sắc lóe lên, tầm nhìn bên trái lập tức bị màu đỏ phun nhòe.
Nhị Tu chưa kịp lấy lại tinh thần, tầm nhìn bên phải cũng biến mất theo.
Hình ảnh cuối cùng về thế giới xinh đẹp này chỉ còn là bức tranh đỏ, đỏ như màu máu.
Đúng vậy, đôi mắt của Nhị Tu đã bị Khởi Minh lấy tốc độ bộc phát kinh khủng liên tiếp xuyên thủng cả hai.
Tên duy nhất còn lại dại người nhìn người anh em thứ hai của mình ngã xuống.
Miêu tả thì lâu nhưng cả quá trình từ khi Nhị Tu tắt điện thoại đến khi hắn dứt hơi cuối chẳng đến nổi 5 giây.
Cả quá trình đó, tên còn lại xem ngây người, đầu óc trống rỗng.
Đến khi hắn lấy lại chút nhận thức đã là khi mũi dao đang phóng đại trong đồng tử hắn....
Phụt...!!
Triple Kill.
Hứa Gia Tinh a...!Ngươi đợi một chút, ta liền tới thăm ngươi đây...
Khởi Minh nhìn ba cái xác người nằm dưới chân, ánh mắt không chút thay đổi, đầu óc thanh tỉnh suy tính bước tiếp theo.
...Nhưng trước khi gặp ngươi...!xem ra phai tốn sức một hồi dọn ba cái xác chó này đã.
Đừng lo, các ngươi không cần suy tính việc rắn mất đầu.
Nhanh thôi tao sẽ đưa cả đàn chó bọn mày đoàn tụ với nhau....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...