“ Tại hạ họ Phạm, xin được thỉnh giáo! “ – Phạm Ngũ Lão bước lên võ đài, đưa mắt nhìn người thanh niên thân hình dong dỏng cao, nước da trắng trẻo hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát hài hòa cùng chiếc mũi xinh xắn hơi hếch lên một chút, nổi bật nhất chính là đôi con ngươi màu nâu long lanh linh hoạt; cả khuôn mặt và thần thái của người thanh niên này biểu hiện cho mẫu người tự tin, hoạt bát nhưng cũng rất lém lỉnh; chàng hơi nghiêng người, hữu lễ lên tiếng.
Lý Yên Lạc vừa nhìn thấy người nam nhân bước lên võ đài, điềm tĩnh tiến về phía mình, cô chưa kịp mở miệng chủ động lên tiếng chào hỏi thì đã nghe một thanh âm ôn hòa nhã nhặn vang lên; Lý Yên Lạc đưa mắt ngước nhìn nghiêm túc đánh giá người đàn lạ mặt vừa lên tiếng nói. Người đàn ông này cao hơn cô gần một cái đầu nhưng hình thể lại vô cùng cân đối, tuy không cao lớn vạm vỡ nhưng lại có sự rắn rỏi dẻo dai của những người nghiêm túc tập luyện võ nghệ lẫn sự phong sương từng trải, phong thái điềm tĩnh, vầng trán cao rộng cùng đôi mắt đen sáng ngời tinh anh; sống mũi lại thẳng tắp, cánh mũi dày... Tầm mắt Lý Yên Lạc lướt đến bộ râu xồm xoàn trên khuôn mặt của người đàn ông xa lạ kia thì bỗng nhiên dừng lại… Đàn ông ở thời đại này để râu từ rất sớm, tất cả những thanh niên trai tráng trên hai mươi lăm tuổi đã bắt đầu để râu, chính điều này lại càng góp phần làm cho cô cảm thấy không mặn mà, hứng thú mỗi khi quan sát diện mạo của họ … người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này cũng không ngoại lệ … nhưng một nam nhân với bộ râu xồm xoàm như thế này thì cô biết phải xưng hô như thế nào cho phải phép bây giờ??? – Lý Yên Lạc hơi mím môi, đắn đo cân nhắc.
“ Mong Phạm đại ca chỉ giáo thêm! “ – Lý Yên Lạc chắp hai tay thành quyền, cung kính hữu lễ nghiêng người, cúi thấp đầu chào Phạm Ngũ Lão rồi mới lên tiếng nói.
Phạm Ngũ Lão khẽ nhíu mi tâm khi nhận thấy những biểu cảm có phần rối rắm lẫn thiếu tự nhiên trên gương mặt của Lý Yên Lạc, sau khi nghe Lý Yên Lạc nói xong, chàng chỉ nhẹ gật đầu đáp lễ. Lý Yên Lạc khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy trên tay của vị nam tử râu ria xồm xoàm kia không cầm binh khí, cô hít một hơi thật sâu sau đó cung kính chìa bàn tay phải của mình về phía Phạm Ngũ Lão ra hiệu mời chàng xuất chiêu.
Lý Yên Lạc và Phạm Ngũ Lão tay không giao đấu quyền cước đến hơn hai mươi chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại. Lý Yên Lạc tay chân linh hoạt, cơ thể dẻo dai lại rất khôn ngoan lém lỉnh mỗi khi chủ động ra đòn tấn công, còn Phạm Ngũ Lão lại có sự thông minh cơ trí, tư duy nhạy bén cùng sự điềm tĩnh của một vị đại tướng quân từng xông pha chinh chiến chốn sa trường; một bên tinh ranh lém lỉnh, một bên lại điềm nhiên đạo mạo thay phiên nhau tung ra những đòn tấn công rồi đến những pha xuất thủ đối kháng lẫn nhau vô cùng kịch tính. Tất cả những người bên dưới đều có thể cảm nhận được cả hai người đang tỉ thí trên võ đài đều dốc hết thực lực của bản thân ra để nghiêm túc so tài.
Thực ra khi Lý Yên Lạc giao đấu với Phạm Ngũ Lão đến chiêu thứ hai mươi lăm cô đã biết mình không có khả năng giành phần thắng trước một đối thủ lợi hại như vị nam tử họ Phạm này. Người này khi xuất chiêu tấn công lẫn phòng thủ đều rất nhạy bén cùng uy lực, mỗi chiêu thức xuất ra đều có sự ứng biến linh hoạt, không theo lối rập khuôn mẫu mực nhưng lại rất bài bản nhịp nhàng. Nếu như đã như vậy thì …
Lý Yên Lạc tận dụng khoảng cách đang đứng đối mặt khá lý tưởng giữa cô và Phạm Ngũ Lão rồi không chút chần chừ do dự xoay chân phải của mình theo hướng lưng 360 độ ra trước, bật người lên cao rồi tung ra một cú đá cầu vồng vào giữa phần ngực của Phạm Ngũ Lão. Cú đá cầu vồng 360 độ là một trong những đòn đá có uy lực và hiệu quả rất cao nhưng vì mức độ khó thực hiện cùng với độ nguy hiểm cao nên đòn đá này rất ít khi được sử dụng trong các trận thi đấu. Lý Yên lạc quyết định tung ra cú đá nguy hiểm này với mục đích muốn gây ra sự bất ngờ cho đối thủ để có sự đột phá. Cú đá cầu vồng 360 tuyệt đẹp của Lý Yên Lạc lại không đạt được hiệu quả lẫn mục đích mà cô mong muốn. Phạm Ngũ Lão nhanh như chớp nghiêng nửa người ra sau tránh được cú đá nguy hiểm của Lý Yên Lạc rồi thuận thế dùng bàn chân phải đá vuốt bằng mặt bàn chân từ trong ra ngoài; Lý Yên Lạc mặc dù đã nhanh nhẹn xoay người tránh đòn nhưng vẫn bị chậm mất một nhịp nên gần như lãnh trọn cú đá vào ngực. Lý Yên Lạc bị cú đá vuốt của Phạm Ngũ Lão đả thương, phần cơ trước ngực đau đến mức làm cô cảm thấy khó thở. Lý Yên Lạc một tay ôm trước ngực, một tay giơ cao ra hiệu xin được ngừng trận đấu.
Phạm Ngũ Lão thoáng vẻ bối rối, cú đá vừa rồi chàng đã dồn lực vào bàn chân rất nhiều, nhìn vẻ mặt đang cố gắng chịu đau của Lý Yên Lạc, bất giác chàng cảm thấy có chút gì đó vừa xót xa, vừa hối hận. Phạm Ngũ Lão nhấc chân tiến về phía Lý Yên Lạc lúc này đã ngồi bệt xuống sàn gỗ, bàn tay phải chống xuống mặt sàn, bàn tay trái ôm lấy ngực áo, ngửa cổ lên cao, cố gắng hít thở thật đều để ổn định nhịp thở.
“ Lý huynh đệ, ngươi cảm thấy như thế nào? Có cần gọi quân y đến bắt mạch kiểm tra không? “ – Phạm Ngũ Lão đưa mắt nhìn Lý Yên Lạc dịu giọng lên tiếng.
“ Ta không sao! … Cảm ơn Phạm đại ca đã quan tâm! … Trận tỉ thí này, ta thua tâm phục khẩu phục! “ – Lý Yên Lạc vừa lấy tay xoa xoa vào chỗ đau, vừa nhẹ giọng đáp lời.
“ Để ta giúp ngươi đứng dậy! “ – Phạm Ngũ Lão khẽ gật đầu đồng ý, chàng dịu giọng đề nghị giúp đỡ Lý Yên Lạc rồi hơi nghiêng người, đưa bàn tay trái của mình đến trước mặt Lý Yên Lạc tỏ ý muốn giúp cô đứng dậy.
Lý Yên Lạc nhẹ mỉm cười rồi đưa bàn tay phải nắm lấy bàn tay trái của Phạm Ngũ Lão, lấy thế đứng dậy. Nhưng vừa trở người đứng lên được một chút, một cơn đau nhói ở lồng ngực lại bất ngờ ập đến làm cho cô nhíu chặt hai hàng chân mày, cả người vô thức bật ngửa ra sau rồi ngã xuống sàn, đồng thời cũng kéo theo Phạm Ngũ Lão ngã xuống.
“ Ưm! “ – Lý Yên Lạc gần như quên mất cơn đau nơi lồng ngực, cô mở to hai mắt, sững sốt lẫn bàng hoàng khi bị một cánh môi ấp nóng áp thật chặt vào miệng.
Phạm Ngũ Lão cũng hoàn toàn bất ngờ trước tình huống vừa mới xảy ra, chàng chỉ nghĩ sẽ giúp Lý Yên Lạc lấy thế đứng dậy, không ngờ đến chàng lại bị hắn ta kéo ngã xuống theo, đôi môi của chàng và cái tên họ Lý tinh ranh kia lại vô tình va vào nhau theo một cách không thể ngờ như vậy!? … Phạm Ngũ Lão cũng mở to cặp mắt sáng của mình nhìn thẳng vào mắt Lý Yên Lạc.
“ Áaaaa! “ – Lý Yên Lạc vội nhắm chặt hai mắt, bên tai thoang thoảng thanh âm quen thuộc của Triệu Tấn cùng những thanh âm do hít thở thật sâu vang đến, cô cố gắng mấp máy hai cánh môi của mình như muốn nói gì đó nhưng lại không được…
Lý Yên Lạc không hề biết rằng, thà cô đừng cố gắng mấp máy môi để lên tiếng nói thì vị đại tướng quân lừng danh sử sách họ Phạm đã nhanh chóng dời đôi môi của chàng khỏi đôi môi của cô … nhưng lại đúng vào lúc chàng định nhấc đầu lên để rời khỏi đôi môi mềm mại ấy thì nhìn thấy tên họ Lý có thân phận đáng ngờ lại nhắm mắt, hai cánh môi lại khẽ cử động dính lấy cánh môi của chàng…
Lý Yên Lạc cảm thấy cô nhất định phải thoát khỏi tình huống quái gở này càng sớm càng tốt nên vội vàng mở mắt cố ý trao cho cái tên họ Phạm râu ria đáng ghét kia một cái trừng mắt rồi dùng hai bàn tay đẩy hắn ta ra khỏi người mình.
Phạm Ngũ Lão cũng nhanh chóng phát huy sự nhạy bén của bản thân, lập tức chống hai cánh tay của mình xuống sàn gỗ, chàng hơi nghiêng đầu để rời khỏi đôi môi của Lý Yên Lạc rồi trở người lấy thế đứng dậy.
Phạm Ngũ Lão đưa mắt nhìn Lý Yên Lạc, chàng khẽ nhíu mi tâm rồi trao cho Lý Yên Lạc ánh mắt nghiêm túc tỏ ý không hài lòng nhưng vẫn lịch sự nghiêng người đưa tay đỡ Lý Yên Lạc đứng dậy.
Lý Yên Lạc vừa rối rắm vì không biết phải giải thích về tai nạn quái gở này như thế nào lại vừa ấm ức vì mình đã bị cướp mất nụ hôn đầu, cô cắn môi đắn do cân nhắc rồi hít sâu một hơi sau đó cúi đầu, thành khẩn lên tiếng.
“ Xin lỗi Phạm đại ca, ta không cố ý kéo huynh ngã đâu! … Mong huynh lượng thứ! “
“ Được rồi! Ngươi cùng ta xuống võ đài trình diện đại vương! “ – Phạm Ngũ Lão khẽ gật đầu, bình thản nói.
***
Lý Yên Lạc nhấc chân bước đi theo sau Phạm Ngũ Lão, hai người rời khỏi võ đài, tiến đến vị trí Hưng Đạo đại vương đang đứng. Phạm Ngũ Lão nghiêng người, chắp tay hành lễ với Hưng Đạo đại vương rồi đứng sang một bên; ở bên tay phải của Hưng Đạo đại vương là Hưng Vũ vương Trần Quốc Nghiễn.
Lý Yên Lạc và Lê Việt An chỉ kịp trao cho nhau một ánh mắt, hai cô quỳ gối xuống đất, thẳng lưng đợi chờ ý chỉ của Hưng Đạo đại vương.
“ Lê Việt An – Lý Yên Lạc, từ nay các ngươi sẽ ở lại quân doanh làm thuộc cấp, hỗ trợ Hưng Vũ vương và Phạm tướng quân giám sát việc đào tạo huấn luyện các binh sĩ và dạy võ nghệ cho các tân binh. Các ngươi phải tận lực thi hành chức trách, không được phép lơ là có biết không? “
“ Thảo dân tuân lệnh! “ – Lê Việt An cùng Lý Yên Lạc đồng thanh đáp lời rồi cúi đầu sát mặt đất cung kính tạ ơn Hưng Đạo đại vương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...