Những đêm 30 hàng tháng, đó là lúc duy nhất mặt đất và bầu trời không trông rõ được nhau, thì đôi uyên ương vẫn thường hẹn nhau ở đầu làng để trò chuyện. Với tất cả những tình cảm thuần khiết, mãnh liệt đó, hai người đã thề thốt với nhau bao điều. Cho dù có bị phản đối như thế nào đi chăng nữa thì họ vẫn quyết định sẽ không bao giờ rời xa nhau. Mãi mãi…tình yêu này là vĩnh cửu.
Rồi một đêm 30 như thường lệ, hai người lại gặp nhau. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến. Mặt đất và bầu trời biết chuyện, nổi giận bắt họ phải chia xa nhau mãi mãi, vĩnh viễn không được gặp lại nhau.
Một đêm nọ, chàng trai vì nhớ người yêu quá nên đã trốn cha mẹ, đến chỗ hẹn cũ và gọi người yêu xuống. Không thể qua mắt bầu trời, và thế là mặt đất bị bắt vạ. Quá tức giận, mặt đất đã trói anh vào cổng làng, không cho bất kì ai giúp đỡ. Đau khổ vì tình yêu bị ngăn cấm, vì nhớ thương người yêu, chàng trai ngày càng héo mòn, chàng đã hóa thành một chiếc chuông gió có hình trăng tròn cuốn xung quanh các ông thủy tinh để nhắn gửi với cô gái rằng lời thề ước của hai người, tình yêu của 2 người sẽ còn mãi mãi.
Biết được tin cô gái vô cùng tuyệt vọng và đau đớn. Mong muốn được gặp chàng, cô đã không ngần ngại bước qua cổng trời, điều mà cô không được phép làm thế, và khi bước qua cánh cửa ấy, cô đã biến thành vô vàn những hạt cát nhỏ reo rắc khắp mặt đất. Để có thể gặp người cô yêu được nhanh hơn, từng nhóm hạt cát hội tụ thành những cơn gió lướt nhẹ qua những xóm làng để đến bên chàng, chiếc chuông nhỏ nơi đầu làng.
Hai người gặp lại nhau trong hạnh phúc ngập tràn. Mọi người kể lại rằng khi họ gặp nhau, tiếng chuông kêu rất rộn ràng, đó là tiếng cười hội ngộ mãi mãi của họ.Và từ đó, người ta đặt tên cho nó là chuông gió. Nếu chiếc chuông không kêu nữa thì có nghĩa là gió đã không còn thổi, và nếu gió ngừng thổi thì cũng có nghĩa là chiếc chuông cũng sẽ ngừng kêu. Chuông và gió giờ đã hòa làm một, không thể tách rời, vì thế mà người ta gọi đó là chuông gió.
Hình đôi nam nữ bên nhau là tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, và khi những ai yêu nhau mà muốn bên nhau trọn đời thì người ta thường tặng nhau chuông gió. Mỗi người sẽ giữ một cái để minh chứng cho tình yêu đó. Huy Linh chốt lại câu cuối cùng:
- Nắng Hạ giữ một cái, tôi giữ một cái nha.
Anh cũng hy vọng đôi chuông gió sẽ mang lại một điều kỳ diệu cho anh. Tình yêu của anh và Nắng Hạ vẫn còn đầy khó khăn, thử thách ở phía trước. Liệu anh sẽ có được tình yêu của mình, có được Nắng Hạ bên mình trọn đời hay không, chẳng ai biết trước được. Nhưng có một điều chúng ta hãy luôn tin rằng, tình yêu mà anh dành cho Nắng Hạ là mãi mãi, tình yêu này là vĩnh cửu.
**********
Nắng Hạ sải bước chân chạy trên con đường mòn nhỏ đầy những cây cỏ dại xanh mướt vì ít có bàn chân người qua lại. Cô đã từng thê rằng sẽ không bao giờ bước chân đến đây nữa nhưng sự thật thì đã không phải là như vậy. Cô chạy tung tăng như muốn hòa cùng cảnh vật, đôi tay dang rộng như muốn ôm trọn lấy tất cả làm cho Huy Linh ngất ngây. Không thể kìm lòng, anh chạy theo Nắng Hạ:
- Chờ tôi với Nắng Hạ.
Dừng lại dưới gốc cây, nhìn Huy Linh từ xa, Nắng Hạ mỉm cười ngước lên vòm cây trên cao đón lấy những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá dày đặc. Bây giờ, cái cô nhìn không phải là vòm cây, là tia nắng sớm hay khoảng trời như chao nghiểng sau rừng lá, cô đang hướng về quê nhà của mình, trái tim cô đang vỡ òa trong hạnh phúc vui sướng. Một niềm hân hoan, sự thôi thúc mãnh liệt khiến cho với Nắng Hạ giờ đây, những khoảnh khắc thời gian chờ đợi để về với gia đình trở nên hạnh phúc lạ kì.
Huy Linh vòng nhẹ đôi bàn tay ôm trọn thân hình bé nhỏ của Nắng Hạ vào lòng. Chẳng giống với những lần trước, Nắng Hạ im lặng không tỏ thái độ gì, cô mỉm cười và khẽ nghiêng đầu ra sau dựa vào bộ ngực ấm áp của Huy Linh. Hai người cứ đứng lặng như thế mặc cho mọi chuyện sau này có như thế nào đi nữa. Giờ đây, tất cả đã hóa thành một màu hồng để cho hai trái tim con người cùng chung nhịp đập, cùng nói lời yêu thương ngọt ngào. Phải chăng Nắng Hạ đã chấp nhận tình yêu của Huy Linh? Phải chăng Huy Linh và cô không chỉ sống bên nhau với cái danh là người yêu của nhau nữa?
Có tiếng động ở trên cao, không hiểu đó là tiếng gì. Không phải tiếng gió thổi, cũng chẳng phải tiếng vỗ cánh của những con côn trùng trong vòm lá, cho đến khi nhận ra đó là tiếng mưa thì tất cả xung quanh đã là một màu trắng xóa.
Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nắng Hạ, Huy Linh kéo cô đến một cái lán nhỏ gần đó. Quần áo cũng đã thấm ướt, Nắng Hạ vừa nhìn bộ váy của mình vừa lụng bụng:
- Mãi không sao lại mưa ngay vào ngày này.
- Chán nhỉ? Ướt hết cả rồi. Huy Linh cười và nhìn Nắng Hạ.
Tự nhiên Nắng Hạ lại đỏ mặt ngại và thấy sợ. Huy Linh đang nghĩ gì? Nắng Hạ vừa thoáng qua một ý nghĩ kì quái, và cô nhận thấy cái cảm giác sợ hãi khi nãy đã thành hình thành khối. Cô vội trở vào trong ngồi lên chiếc giường bằng tre.
Huy Linh từ ngoài tiến vào trong theo Nắng Hạ, anh nhìn cô không rời làm cho cô giật thót. Ôi trời! Sao lại rơi vào hoàn cảnh này cơ chứ.
Nắng Hạ gần như nín thở, cô mở to mắt nhìn Huy Linh theo dõi động thái từ anh. Đứng trước mặt cô, Huy Linh đã nói rằng:
- Chỉ có hai đứa mình ở nơi này thôi.
Trời! Huy Linh đang có ý gì đây? Nắng Hạ cười như mếu, cô ngu ngơ hỏi:
- Thì có sao nào?
Tiến lại gần cô hơn, Huy Linh cúi gần mặt Nắng Hạ làm cô phải vội vã đưa cánh tay lên che mặt:
- Đừng!
Nhấc nhẹ tay Nắng Hạ ra, Huy Linh nhẹ nhàng:
- Sao thế? Chẳng lẽ không được sao?
- Tất nhiên là không rồi.
- Ngốc ạ! Vừa nói Huy Linh vừa lấy tay dúi nhẹ trán Nắng Hạ: - Em bảo tôi làm sao có thể kìm được lòng mình khi đứng trước em đây? Nhất là khi chỉ có riêng hai ta nơi này nữa chứ.
Nắng Hạ lắp bắp:
- Huy Linh…Huy Linh …đang…nói đùa à?
- Đùa? Huy Linh thì thầm nhỏ, anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, tay của cô vẫn nằm gọn trong tay anh. Gần Nắng Hạ hơn, ánh mắt anh nhìn cô càng đắm đuối hơn. Biết làm gì đây khi Nắng Hạ lại xắp trở nên mất hết lý trí. Hiểu được Huy Linh đang có ý định làm gì, Nắng Hạ cố gắng nói to trong vẻ tự nhiên:
- Chết rồi! Ba lô thức ăn tôi để quên ở gốc cây khi nãy rồi.
Tạm dừng lại, Huy Linh thờ ơ với câu nói ấy:
- Mặc kệ nó đi.
- Không được! Tôi…tôi…tôi cảm thấy đói lắm. Nắng Hạ nghĩ ra một lý do mà cô cho là hợp lý nhất lúc này. Hơi thất vọng trên khuôn mặt, Huy Linh im lặng quay trở ra ngoài lấy ba lô thức ăn. Dẫu cho bên ngoài đang mưa to lắm nhưng Nắng Hạ không thể không để cho Huy Linh đi, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai người.
Nhưng khi Huy Linh quay lại thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Cô sẽ phải làm gì đây?
Đang lo lắng thì giọng Huy Linh bỗng vang lên từ ngoài vào:
- Nắng Hạ, tôi cũng là đàn ông, em quên mất điều đó à?
Nắng Hạ lạnh sống lưng. Đàn ông? Huy Linh có ý gì đây khi nói ra từ ấy cho Nắng Hạ nghe? Anhh đang định ám chỉ điều gì?
Rồi Huy Linh sải bước chân chạy biến vào trong mưa để lại mình cô ngồi đây một mình trơ trọi và nhỏ bé. Cái đầu còn non trẻ và ngây thơ của cô không thể nào nghĩ hết được mọi chuyện. Ôi chao! Một ngày mới đã bắt đầu với biết bao yêu thương và vui vẻ, cô đã cười thật hạnh phúc vậy mà giờ đây nó đã trở nên thật tồi tệ. Cô không biết mình phải làm gì tiếp theo cả, thực sự không biết.
Rồi Huy Linh cũng quay trở lại với ba lô trên tay, người anh ướt mèm. Giờ Nắng Hạ mới để ý khi tóc ướt Huy Linh dài ra. Mà cũng có thể là tóc anh đã dài hơn trước mà cô không để ý. Những lọn tóc phủ xuống khuôn mặt tuyệt đẹp của anh, che đi đôi mắt dài biết nói.
Nắng Hạ cố cười như không hề nghĩ đến một chuyện gì cả, cô bước ra đỡ lấy ba lô trên tay anh, mang vào để trên chiếc giường tre. Chẳng biết nói gì, Nắng Hạ chỉ chỉ vào Huy Linh:
- Ướt hết rồi kìa.
Má cô lại đỏ hồng lên khi bắt gặt ánh mắt đầy ẩn ý của Huy Linh. Cầm miếng bánh trên tay, cô định gọi anh vào cùng ăn nhưng rồi không thể nói gì được nữa khi thấy Huy Linh đang cởi chiếc áo phông bên ngoài ra. Cũng dễ hiểu thôi, áo ướt thì anh phải kể ra, có gì mà cho là xấu xa được. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong bộ dạng như thế, nhưng sao lần này nó làm cho cô sợ.
Ngồi ăn cùng nhau mà chẳng ai chịu nói với ai một câu nào. Cho đến khi dọn dẹp xong xuôi, Huy Linh mới chịu lên tiếng, anh hỏi Nắng Hạ vì sao lại rủ anh ra đây chơi, vì sao cô lại vui đến vậy. Hỏi mãi mà cô cũng chỉ nói lấp lửng:
- Huy Linh không biết hôm nay là ngày gì hả?
- Sao tôi biết được. Chẳng lẽ…chẳng lẽ là sinh nhật của Nắng Hạ?
- Hì hì. Nắng Hạ đưa tay che miệng cười, cô phẩy phẩy tay: - Không phải.
Huy Linh thấy sốt ruột:
- Thế thì là ngày gì?
- Là ngày thứ 30, ngày cuối cùng của tháng thứ 3 tôi ở đây. Tôi ở đây được 3 tháng rồi đó, Nắng Hạ nói trong vui sướng.
- Ba tháng thì sao? Huy Linh làm cô mất hứng, cô dụi anh ngã nhào xuống giường. Cô nói:
- Sao là sao? Tôi đã đi được một nửa chặng đường rồi, chỉ còn một nửa thời gian nữa là tôi sẽ được đoàn tụ cùng gia đình chứ sao.
Im lặng một lát, Huy Linh hỏi cô giọng nghiêm túc:
- Tại sao Nắng Hạ lại khoe điều đó với tôi? Tại sao đó không phải là một người khác mà lại là tôi?
Nắng Hạ chẳng hiểu anh nói gì, cô ngu ngơ:
- Ý của Huy Linh là sao?
- Ý gì hả? Giọng Huy Linh có vẻ giận giữ: - Chẳng lẽ em thấy tôi chưa đủ khổ sở hay sao mà còn dày vò tôi như thế nữa.
Nắng Hạ lắp bắp nhỏ:
- Huy Linh… Huy Linh nói gì tôi không hiểu. Tôi đâu có làm gì.
- Ừ! Không làm gì. Vậy sao Nắng Hạ còn cố tình lấy hạnh phúc của mình ra làm tôi đau khổ?
- Tôi chẳng hiểu gì hết. Nắng Hạ cáu nhẹ trước những lời lẽ đay nghiến của Huy Linh.
Huy Linh gắt lên:
- Không hiểu? Nắng Hạ không hiểu thật hay là đang cố tình không hiểu hả? Trong niềm vui hân hoan khi em ngày càng gần với gia đình mình hơn thì em có biết tôi sẽ như thế nào không?
Giờ thì Nắng Hạ đã rõ mọi chuyện, cô không nghĩ Huy Linh lại phản ứng mạnh như thế. Cô có ý xin lỗi nhưng lại có chút hờn giận tự ái:
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ Huy Linh lại xử sự như vậy. Tôi không nghĩ nhiều được như Huy Linh, đơn giản tôi chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình cho Huy Linh chứ tôi không hề có ý gì khác. Huy Linh nghĩ tôi có ý gì sao? Toan đứng lên thì Nắng Hạ đã bị Huy Linh kéo giật tay khiến cô ngã nhào về phía sau. Cô nằm gọn trong lòng của Huy Linh. Quá bất ngờ, cô không thể phản kháng được gì.
- Em đừng bỏ đi như thế. Nắng Hạ!
Huy Linh luồn kẽ tay vào tóc Nắng Hạ, áp đầu cô vào bộ ngực trần của mình. Lần đầu tiên, trong vòng tay Huy Linh, Nắng Hạ cảm nhận được chất đàn ông trên cơ thể của anh. Rồi từ từ, anh cúi xuống định đặt lên môi Nắng Hạ một nụ hôn yêu thương nhưng Nắng Hạ đã quay mặt đi né tránh. Anh mỉm cười nhẹ, ôm chặt Nắng Hạ vào lòng mình hơn:
- Tôi không tử tế và cao thượng như thế này mãi được đâu Nắng Hạ à.
Nắng Hạ im lặng không nói gì, cô thầm cảm ơn anh. Đúng! Anh đã thật cao thượng.
Vẫn giữ chặt Nắng Hạ trong lòng, Huy Linh đùa:
- Này! Đang xúc động lắm phải không? Muốn cảm ơn tôi chứ gì? Tôi cũng không nghĩ rằng mình lại có thể xử sự như thế này được đâu. Có lẽ khi yêu nhau thì người ta sẽ nghĩ cho nhau nhiều hơn là nghĩ cho riêng mình. Nắng Hạ có thấy thế không?
- Ơ…Nắng Hạ khẽ giật mình. Cô chẳng nói được gì vì cô đã yêu ai bao giờ đâu mà biết. Huy Linh thủ thỉ sát tai Nắng Hạ:
- Ước gì trời đừng bao giờ ngừng mưa để cho tôi được ôm em mãi mãi trong vòng tay. Và tôi sẽ không cho em chạy đi đâu cả. Dù cho 3 tháng nữa em được tự do thì hiện tại em vẫn là của tôi, là của riêng tôi thôi. Em có hiểu không Nắng Hạ?
Ngoài trời mưa vẫn rơi không ngớt, Nắng Hạ vẫn trong vòng tay của Huy Linh mà không hề phản kháng. Gió lùa vào bên trong lán nhỏ mang theo đầy hơi nước mát lạnh thấu vào da, thấu tận vào thịt làm Nắng Hạ thấy ớn lạnh. Cô ngoan ngoãn núp người vào anh, để anh là một tầm áo choàng ấm áp bao bọc che chở cho cô. Còn Huy Linh, anh dang rộng vòng tay siết chặt người anh yêu bằng tất cả yêu thương. Cô là tia nắng sớm tỏa sáng chiếu vào tim anh ngọn lửa tình, cho anh bao hạnh phúc đang tràn ngập. Lâu lâu, mưa mới bắt đầu ngớt, Huy Linh mới chịu dời tay khỏi Nắng Hạ. Ngượng ngùng còn nguyên vẹn một màu hồng trên má, Nắng Hạ ngồi im lặng bên Huy Linh, không khí lại trở nên căng thẳng, não nề lạ thường. Nắng Hạ định mở lời trước nói với Huy Linh trở về nhà nhưng tại sao lại chẳng thể làm được. Huy Linh vẫn chưa muốn về thì phải. Hình như anh sợ khi rời khỏi đây, anh cũng sẽ chẳng thể ngồi cạnh Nắng Hạ như thế này nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...