Huyền Thiên


Chỉ khi thỉnh thoảng đụng phải ma thú đui mù, Dương Thiên Lôi mới thuận tay đánh chết, còn lại tuyệt đại đa số thời gian đều dùng để chạy nhanh trên đường.

Khi sắc trời dần dần tối lại, Dương Thiên Lôi đã thâm nhập vào khu vực thứ hai khoảng gần năm mươi dặm, đại khái là đã đi tới vị trí trung tâm. Nhưng vận khí của hắn thực sự quá tối đi, trước sau vẫn chưa gặp được ma thú cấp sáu nào.

Tuy rằng không cảm thấy chút mệt mỏi nào, nhưng Dương Thiên Lôi lại cảm thấy đói không thể nhịn được. Điều này khiến Dương Thiên Lôi rất khó hiểu, cũng rất kỳ quái.

Chẳng lẽ là do tiêu hao lực lượng quá lớn tạo thành sao? Tỉ mỉ hồi tưởng lại những gì trải qua trong thời gian này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nghĩ đến khối thiên thạch kia, hình như từ khi thôn phệ nó, hắn liền không còn cảm giác đói. Tận đến khi đại chiến với đàn ma lang, loại cảm giác đói mãnh liệt này mới một lần nữa trở lại trên người mình. Lẽ nào nếu mình thôn phệ vẫn thạch đó thì có thể đỡ đói? Nhưng ngay lập tức Dương Thiên Lôi liền phủ định suy nghĩ sai lầm này.

Lắc đầu, khi Dương Thiên Lôi thuận lợi giải quyết một ma thú cấp năm, ngay cả thi thể cũng khiêng trên vai. Hiện tại chỉ có thể dùng thịt ma thú giải quyết cơn đói mà thôi.

Lấy một ít củi gỗ ven đường, Dương Thiên Lôi tìm được một cái huyệt động thiên nhiên, liền đi vào, sau khi quét tước sơ qua một chút, lại dùng Thương Viêm Kiếm phân thịt ma thú thành từng miếng, nhóm lửa, trực tiếp nướng lên.

Một lúc sau, mùi thịt nướng liền tản ra bốn phía, khiến Dương Thiên Lôi mạnh mẽ nuốt nước miếng. Chỉ là khi hắn chuẩn bị ăn, lại có một loại cảm giác khó có thể nuốt xuống.

- Con mẹ nó, sớm biết vậy đã mang theo một ít gia vị đến đây rồi.

Dương Thiên Lôi phiền muộn nói. Tuy rằng khó ăn, nhưng chịu không nổi cảm giác đói cồn cào trong bụng, đành phải kiên trì nhét vào miệng. Sau khi ăn hết hai cái đùi của con thú, rốt cục đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Kiểm kê toàn bộ thu hoạch ngày hôm nay, tuy rằng chỉ có nửa ngày, hơn nữa đại bộ phận thời gian đều là chạy trên đường, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn săn giết được tới bảy ma thú cấp bốn, hai mươi ba ma thú cấp năm.

Thành tích như vậy, nếu bất luận kẻ nào biết được cũng đều khiếp sợ đến cằm rớt xuống đất hết. Ngay cả những Tinh Giả cấp sáu như Lôi Hoành, Trương Tử Hàm, cũng đều chỉ có thể tự than không bằng.

Chém giết ma thú cấp năm đối với bọn họ mà nói cũng rất nhẹ nhàng, dù sao bọn họ cũng có thực lực Tinh Giả cấp sáu đỉnh phong, chỉ cần tản mát khí tức ra liền có thể tạo được hiệu quả to lớn. Nhưng nếu muốn bọn họ liên tục chém giết mấy đầu mà nói, sẽ không dễ dàng như vậy. Dù sao thể lực cùng tinh thần lực của bọn họ đều là hạn chế lớn nhất, đối với loại người biến thái không biết mệt mỏi như Dương Thiên Lôi căn bản là không thể so sánh.

- Tổng cộng 31.621 điểm, tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái hẳn là không thành vấn đề. Ngày mai sẽ trực tiếp chạy đến chỗ sâu nhất trong khu vực thứ hai này xem sao.

Sau khi đã xác định xong kế hoạch ngày mai, Dương Thiên Lôi bắt đầu tu luyện công pháp thổ nạp do mỹ nữ Lăng Hi truyền thụ, rèn luyện phủ tạng.

Đồng thời, trong lòng mơ hồ có một tia chờ mong, không biết mỹ nữ kia liệu có xuất hiện lần nữa trong khi mình đang tu luyện hay không?

Sau khi liên tục vận chuyển ba mươi sáu chu thiên, Dương Thiên Lôi lại một lần nữa thành công đem một tia tinh thần lực vào trong lục phủ ngũ tạng.


Dương Thiên Lôi không hề cảm thấy có chút mệt mỏi nào.

Theo như lời Lăng Hi nói, lục phủ ngũ tạng chính là nơi yếu đuối nhất trong con người. Thông qua hô hấp thổ nạp tinh thần lực để rèn luyện nó, việc đầu tiên phải làm chính là dùng tâm thần dẫn đường, ngưng tụ tinh thần lực hóa thành một tia rất nhỏ, tiến hành rèn luyện nó từng chút một

Bằng không, chỉ cần hơi không cẩn thận là có thể dẫn đến phá hủy chính lục phủ ngũ tạng của mình. Cho nên, khi cảm thấy bản thân không khỏe, cần lập tức ngừng rèn luyện, nghỉ ngơi, chăm sóc tốt cơ thể một thời gian mới có thể tiếp tục tiến hành những lần sau.

Bình thường, khi Tinh Giả tu luyện nếu muốn ngưng tụ tinh thần lực hóa thành như những sợi tơ cũng phải mất mấy tháng, nhưng Dương Thiên Lôi với thể chất biến thái lại không có bất cứ khó khăn gì, tối hôm qua lúc tu luyện liền có thể dễ dàng làm được.

Điểm ấy ngay cả Lăng Hi là người truyền thụ công pháp này cho Dương Thiên Lôi cũng phải bất ngờ. Nàng đã nghĩ rằng, Dương Thiên Lôi muốn làm được như vậy, chí ít cũng phải mất khoảng một tháng. Tuy nhiên, điều này cũng không có gì đáng nói, then chốt nhất chính là, khi nàng truyền thụ công pháp, lại quên mất Dương Thiên Lôi chính là thân thể Huyền Thiên.

Người bình thường đúng là cần phải cẩn thận từng li từng tí ngưng tụ tinh thần lực hóa thành mảnh như tơ để rèn luyện lục phủ ngũ tạng. Nhưng với Dương Thiên Lôi có thân thể Huyền Thiên mà nói, lại căn bản không cần làm như vậy. Năng lực tiếp nhận của lục phủ ngũ tạng của hắn người bình thường không thể sánh bằng.

Nếu không cảm thấy chút mệt mỏi nào, vậy Dương Thiên Lôi cũng không cần lãng phí thời gian, tiếp tục bắt đầu rèn luyện lần nữa.



Ngày thứ tư sau khi thí luyện bắt đầu, bên cạnh lạch trời thật lớn kia, hai người Dương lão và Tiêu Hà đang ngồi khoanh chân hướng vào nhau.

Nét mặt già nua của Dương lão tràn đầy vui vẻ, có vẻ thật thoải mái, mà thần tình của Tiêu Hà lại vô cùng ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào bàn cờ đặt giữa hai người, trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc phiền muộn nói:

- Ta thua!

- Đa tạ, đa tạ! Thật sự là may mắn a…Ha ha…

Dương lão đắc ý nói.

- Nói đi, ngươi muốn tiến cử người nào?

Tiêu Hà phiền muộn nói. Tuy rằng chỉ thua có nửa mục, khiến Tiêu Hà rất ấm ức, nhưng thân là một cao thủ Tiên Thiên cấp ba, nguyện ý đánh cược chịu thua, lão sao có thể bỏ chạy đây.

Kỳ đạo là phương diện yêu thích nhất của Tiêu Hà ngoại trừ tu luyện.


Hai lão già phải ở chỗ này chờ các tuyển thủ thí luyện trở về, để đề phòng những tình huống bất ngờ xảy ra, cũng không thể tiến nhập vào trạng thái tu luyện. Tới cảnh giới này của bọn họ, một khi tu luyện, đâu phải mấy canh giờ ngắn ngủi như vậy là có thể được, mười ngày nửa tháng là chuyện rất bình thương.

Cho nên, trong hoàn cảnh chán muốn chết, thông qua đề nghị của Tiêu Hà, Dương lão vốn rất thích chơi cờ liền đáp ứng ngay lập tức. Không có biện pháp a, cho dù không thích cũng đành phải đáp ứng. Ai bảo ta là sứ giả của Trảm Không Kiếm Phái chứ? Những đệ tử thí luyện này có được lựa chọn hay không tất nhiên do thành tích thí luyện quyết định, nhưng Tiêu Hà muốn nói xấu mấy câu cũng rất dễ dàng.

Chỉ là sau khi hai người chơi mấy ván, Dương lão mỗi lần đều thua.

Ngay từ đầu, Tiêu Hà còn tưởng kỳ nghệ của Dương lão không bằng mình, thế nhưng sau khi hai người chơi ba ngày, Tiêu Hà lại cảm giác không thích hợp. Lão gia hỏa này thu thì thua được rồi, nhưng vì sao mỗi lần thua đều là thua nửa mục vậy? Điều này cũng quá xảo diệu đi!

Sau khi có ý nghĩ này, trong mấy ván tiếp theo, Tiêu Hà đều kín đáo để lộ ra mấy sơ hở, tuy rằng kín đáo, nhưng Tiêu Hà lại có thể khẳng định, lấy khả năng đánh cờ của Dương lão, tất nhiên sẽ có thể nhận ra, từ đó giành được thắng lợi.

Nhưng ngoài ý liệu của Tiêu Hà, Dương lão quả nhiên làm bộ không thấy, vẫn như trước thua mình đúng nửa mục.

Điều này làm cho Tiêu Hà vô cùng khó chịu. Rõ ràng lão gia hỏa này đang nhượng bộ mình. Sao lại có thể như vậy? Đây chính là sỉ nhục kỳ nghệ của mình.

Tiêu Hà là lão già thành tinh, đương nhiên hiểu vì sao Dương lão làm như vậy.

Cho nên, để thống thống khoái khoái cùng Dương lão sát phạt, Tiêu Hà nói một câu, khiến Dương lão vốn lãnh đạm tự nhiên lại thoáng cái kích động mà nhảy dựng lên, như ăn phải thuốc kích thích vậy.

- Ba ván thắng hai, nếu ngươi thắng, ngươi có thể đề cử một đệ tử thí luyện, ta bảo đảm hắn có thể tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái!

- Tiêu huynh, huynh nói thật?

- Đương nhiên thật!

- Thua không tức giận, không để bụng, không nuốt lời?

Dương lão hỏi lại lần nữa.

- Ngươi đây là hoài nghi phẩm chất đánh cờ của ta?


Tiêu Hà phùng râu trợn mắt nói.

Hắn và Dương lão quen biết từ rất sớm. Tuy rằng chưa được coi là rất thân thiết, nhưng tiếp xúc mấy ngày nay, hai người ở chung lại vô cùng hòa hợp, trên con đường võ đạo cũng tham khảo lẫn nhau rất nhiều, hai người đều thu được lợi ích khá lớn.

Nhất là Tiêu Hà, lão là đệ tử thuần túy của Trảm Không Kiếm Phái, trên con đường tu luyện, không thiếu nhất chính là phương pháp chính tông. Mà Dương lão lại không có xuất thân, toàn bộ dựa vào thiên phú, nghị lực mới có thể có được thành tựu ngày hôm nay. Cho nên, cảm ngộ tu luyện đặc biệt của Dương lão đối với Tiêu Hà lại có ý nghĩa tham khảo không nhỏ. Đồng thời, những kinh nghiệm tâm đắc của một đại môn phái trăm ngàn năm truyền thừa tới nay cũng giúp cho Dương lão thu được rất nhiều lợi ích. Điều này khiến cho hai người có cảm giác thấu hiểu không ít, giao tình cũng phát triển nhanh hơn, đã tới mức xưng huynh gọi đệ.

Cho nên, Tiêu Hà và Dương lão nói chuyện cũng không cần cố kỵ gì.

- Tốt! Vậy một lời đã định!

Dương lão bỗng nhiên như thay đổi thành một người khác, toàn thân tinh thần phấn chấn, mặt mũi hồng hào.

Kế tiếp liền xuất hiện một màn kia. Hai ván, Dương lão chỉ cần hai ván liền kết thúc cuộc chiến. Giành thắng lợi 2-0.

- Đề cử ai được đây?

Nghe Tiêu Hà nói, Dương lão bắt đầu tự hỏi.

Đề cử ai quả thật là một vấn đề. Nếu như người được đề cử bằng vào thành tích thí luyện có thể tiến vào Trảm Không Kiếm Phái mà nói, vậy suất đề cử này quả thực là lãng phĩ. Suy đi nghĩ lại, cân nhắc nửa ngày, Dương lão vẫn dắn đo chưa quyết.

- Nói mau! Có gì mà phải suy nghĩ.

Tiêu Hà giục giã.

- Này… Tiêu huynh, có thể chờ sau khí biết được thành tích thí luyện, ta sẽ đề cử được không?

Trong lòng Dương lão tuy rằng nghĩ tới vài người, nhưng cũng không dám chắc chắn.

- Như vậy sao được. Nếu ngươi không nói, vậy không thể trách ta không tuân thủ lời hứa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Tiêu Hà nói.

- Vậy… Được rồi, đã như vậy, thì Dương Thiên Lôi đi.

Cuối cùng, Dương lão quyết định nói ra tên Dương Thiên Lôi.

Đối với Dương Thiên Lôi, Dương lão quả thực có điểm thiên vị. Một là, Dương Thiên Lôi hợp khẩu vị của lão, hai là, từ trên người Dương Thiên Lôi, lão thấy được bóng dáng của mình. Loại tinh thần kiên quyết không từ bỏ này, cùng lão trong thời kỳ niên thiếu vô cùng giống nhau!


Tuy nhiên, điểm quan trọng nhất là, Dương lão không thể khẳng định Dương Thiên Lôi có thể vượt qua thí luyện mà tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái hay không. Mặc dù trong "tỷ thí người mới", Dương Thiên Lôi biểu hiện ra thiên phú kinh người, nhưng hắn chung quy vẫn chỉ là một Tinh Giả cấp ba đỉnh phong. Cấp bậc thấp là cái thứ nhất. Thứ hai, Dương Thiên Lôi lại có Tiên Thiên lục giác trì độn. Chỉ bằng hai điểm này, e rằng đã sớm lấn át hết mọi lợi thế khác rồi.

Mà thành tích thí luyện, ngoại trừ lực lực bản thân, còn phụ thuộc vào vận khí. Cho nên, Dương lão căn bản không thể khẳng định thành tích thí luyện của Dương Thiên Lôi sẽ như thế nào

Do đó, Dương lão suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đem cơ hội này cho Dương Thiên Lôi.

- Ta đoán chính là tiểu tử này!

Trên mặt Tiêu Hà lộ ra vẻ quả đúng là thế, nói:

- Khi "tỷ thí người mới" diễn ra, ngươi mời ta theo dõi chính là để xem tiểu tử này thi đấu. Nói thật, tuy rằng tiểu tử này cấp bậc thấp, nhưng ngộ tính tuyệt đối là cấp bậc thiên tài. Hơn nữa tố chất thân thể vô cùng cường đại, tiến bộ có thể nói là thần tốc. Đáng tiếc duy nhất chính là chỉ có một thuộc tính, hơn nữa lại là Tiên Thiên lục giác trì độn. Bằng không, môn phái trực tiếp thu nạp cũng không có bất luận vấn đề gì. Tiểu tử này muốn bằng thành tích thí luyện tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái quả thực có điểm khó khăn. Nhưng đó là người ngươi đã chọn, ta đáp ứng ngươi!

- Ha ha! Vậy là tốt rồi! Chúng ta tiếp tục chứ? Vẫn là quy củ cũ, ba ván thắng hai, ta thắng lại có thể đề cử một người.

Dương lão mỉm cười nói.

- Ngươi nói hay lắm! Năng lực của ta bảo đảm một người đã là cực hạn. Tuy nhiên, cờ hay ăn nhau về cuối. Chúng ta thay đổi tiền cược!

….

Khi hai lão đầu đang túi bụi, tại chỗ sâu nhất trong khu vực thứ hai.

- Ngao…

Một tiếng thú rống vang vọng thiên địa bỗng nhiên bộc phát, uy áp cường hãn cuồn cuộn, không ngờ còn hơn xa cực hạn của ma thú cấp sáu. Hai tròng mắt hung hãn vốn màu vàng đất lúc này lại biến thành màu đỏ như máu, toàn thân lông lá dựng thẳng lên, từng bước một đi về phía thân ảnh mảnh mai trước mặt.

Mỗi một bước đi đều để lại một dấu chân thật sâu, mặt đất dường như đang run rẩy.

Tại thời điểm con người mảnh mai nhỏ bé này mang đến cho nó uy hiếp sinh mệnh thật lớn, nó rốt cục kích phát thành công tiềm năng của ma thú – Thú huyết phi đằng.

Trong nháy mắt này, uy áp và lực lượng của nó đều tăng lên gấp đôi.

Trương Tử Hàm khiếp sợ nhìn ma thú vốn sẽ bị mình đánh chết. Nàng cảm thụ được uy hiếp thật lớn. Khí tức cuồn cuộn và uy áp kinh khủng bỗng nhiên biến thành cường đại kia khiến nàng hầu như không chịu nổi.

Ma thú cấp sáu, đối với một Tinh Giả cấp sáu đỉnh phong như Trương Tử Hàm, vốn là muốn đánh chết nó tuy cũng phải phí rất nhiều sức lực, nhưng căn bản không có bất cứ nguy hiểm gì. Vậy mà không ngờ, ma thú cấp sáu này, ngay khi nàng chuẩn bị đắc thủ đột nhiên lại cường đại thêm mấy lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui