- A…
Liễu Diệc Nhi kéo chiếc mũ lưỡi trai và kính mắt ra, chăm chú nắm trong tay, nhìn những ngọn đèn lấp lánh của Ma Đô phồn hoa dưới chân, kích động hét chói tai.
Để Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là, tiếng hét to của Liễu Diệc Nhi dĩ nhiên đơn giản xuyên thấu qua vòng bảo hộ bằng ý niệm của Dương Thiên Lôi ngưng tụ thành, truyền thẳng xuống Ma Đô dưới chân…
Dưới sự kinh ngạc, trong sát na Dương Thiên Lôi đẩy tốc độ của hai người tăng lên mấy lần, rời đi cực nhanh, Liễu Diệc Nhi bỗng nhiên cảm thụ được tốc độ tăng cao, tiếng hét to càng thêm vang dội!
Bay trên bầu trời, đây là năng lực chỉ có siêu nhân và thần tiên mới có, để Liễu Diệc Nhi bỗng nhiên được trải nghiệm, làm sao nàng không kích động?
- Còn chưa la hét đủ sao?
Nhìn Liễu Diệc Nhi la hét mấy phút đồng hồ, tựa hồ còn có chút ý vị do tẫn, Dương Thiên Lôi nhịn không được hỏi.
Tuy rằng Liễu Diệc Nhi còn muốn la hét một lúc nữa để phát tiết hết tâm tình kích động lúc này, nhưng sau khi nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, nhất thời rất không có ý tứ dừng lại, đồng thời buông ra một đống câu hỏi:
- Vì sao cậu có thể bay? Là bởi vì cậu tiến vào trong cánh cửa kia sao? Địa phương kia là nơi nào?
Cũng là sống lại, Liễu Diệc Nhi ngoại trừ thu được năng lực "tiên tri" ra, không có bất cứ thay đổi nào khác. Mà Dương Thiên Lôi lại sở hữu năng lực phi hành, vì vậy điều Liễu Diệc Nhi nghĩ tới trước tiên chính là do Dương Thiên Lôi tiến vào trong cánh cửa kia, mà nàng lại không vào, vì vậy hai người mới khác nhau.
- Cửa? Cửa gì?
Dương Thiên Lôi nhìn khuôn mặt hưng phấn tới đỏ bừng của Liễu Diệc Nhi dưới ánh tinh quang, hỏi ngược lại.
- Chính là cánh cửa xuất hiện lúc cậu bị rơi xuống dưới vách núi a…
- Lúc rơi xuống vách núi tiến vào cánh cửa? Tôi có rơi vào cánh cửa sao? Vì sao cô biết?
Dương Thiên Lôi kinh ngạc hỏi, hắn căn bản không thấy được bất cứ cảnh cửa nào, vì sao Liễu Diệc Nhi trên đỉnh Hoa Sơn có thể thấy được?
- Khi đó cậu sờ… Sờ tôi, trong lúc kinh hoàng tôi đã đảy cậu xuống dưới, sau đó tôi cũng theo cậu rơi xuống… Lúc tôi còn ở trên vách núi đã nhìn thấy một cánh cửa lớn như ẩn như hiện, tại lúc cậu rơi vào trong liền đóng lại, mà tôi thì bị rơi va chạm vào cánh cửa…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Diệp Nhi đỏ bừng nói. Hai người đều có gặp gỡ đặc thù, đều sống lại, không cần bàn cãi đã kéo khoảng cách gần hơn nhiều. Thế nhưng lúc này bị Dương Thiên Lôi ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, giống như trước kia hành động đại sắc lang tiêu chuẩn của Dương Thiên Lôi trước kia, sờ vào cái mông vểnh của chính mình, nhất thời để nàng có điểm hoảng hốt, thế nhưng trong lòng không chút phản cảm, ngược lại có chút kích thích.
Lần thứ hai nhìn thấy Dương Thiên Lôi, nàng luôn luôn có môt loại cảm giác kỳ lạ, phảng phất như giữa hai người có nghìn vạn tia liên hệ từ kiếp trước, kiếp này, từ trong minh minh.
- Không phải chứ? Va vào cánh cửa? Xảy ra cái gì?
Dương Thiên Lôi không nghĩ tới Liễu Diệc Nhi dĩ nhiên giống như chính mình, đều rơi xuống vách núi, vội hỏi.
- Sau đó tôi liền mất đi ý thức, trong nháy mắt kia, tôi cho rằng chính mình đã chết rồi… Không nghĩ tới bỗng nhiên sống lại, cứ như vậy…
- Cô tỉnh lại khi nào?
- Đêm ngày ba mươi tháng bốn, cậu thì sao?
- Ngày ba mươi tháng bốn… Chúng ta hẳn là tỉnh lại cùng một lúc.
Dương Thiên Lôi nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Hai người hầu như cùng một lúc rơi xuống vách núi, lại cùng một lúc sống lại, nhưng Dương Thiên Lôi tiến vào trong đại lục Huyền Thiên, mà hiển nhiên Liễu Diệc Nhi không trải qua điều gì, vậy vì sao nàng lại biết được thủ ấn Lục Tự Chân Ngôn? Còn có thiên tốc chi tâm của nàng, có được từ đâu? Ngay cả phong ấn do ý niệm của chính mình ngưng tụ thành cũng bị xuyên qua, phảng phất như cùng ý niệm của chính mình là năng lượng đồng nguyên.
- Sau khi cậu tiến vào cánh cửa kia đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Diệc Nhi hiếu kỳ hỏi thăm.
- Trước tiên cô nói cho tôi biết, thủ pháp đánh đàn của cô ngày hôm nay rốt cuộc lấy được từ đâu?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Lấy được từ đâu? Tôi tự mình luyện… Cậu… Lẽ nào cậu nhìn thấy qua?
Liễu Diệc Nhi vốn định nói là chính mình luyện ra, thế nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điểm gì đó, có chút khiếp sợ nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
Dương Thiên Lôi nhìn vào Liễu Diệc Nhi, không nói gì, nhưng tay trái của hắn bỗng nhiên đưa tới trước mặt Liễu Diệc Nhi, thủ ấn phức tạp huyền ảo nhất thời chậm rãi rõ ràng biểu thị ngay trước mặt Liễu Diệc Nhi.
Liễu Diệc Nhi trừng con mắt thật lớn, cái miệng nhỏ nhắn há tròn vo, kinh ngạc hỏi:
- Cậu… Vì sao cậu biết?
- Sau khi tiến vào trong cánh cửa kia, tôi sống lại tại một thế giới khác, học được tại nơi này!
- Một thế giới khác?
Liễu Diệc Nhi trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi.
- Rất phức tạp, trước tiên cô nói cho tôi biết vì sao cô hiểu được thứ này, chúng ta hạ xuống đất rồi nói!
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi cảm ứng được một vách núi đá bằng phẳng cảnh biển phía đông, trực tiếp mang Liễu Diệc Nhi hạ nhanh xuống dưới, trong chớp mắt đã đứng trên vách đá.
Xoạt…
Dương Thiên Lôi triệt bỏ vòng bảo hộ ngưng tụ quanh thân thể, cánh tay buông lỏng vòng eo của Liễu Diệc nhi, cơn gió biển lạnh lẽo từ biển thổi tới, để Liễu Diệc Nhi nhịn không được khoanh hai tay trước ngực.
Thấy một màn như vậy, Dương Thiên Lôi vội vàng cởi áo khoác ra, choàng lên người Liễu Diệc Nhi, Liễu Diệc Nhi nở nụ cười tươi, cũng không nói lời cảm ơn, chỉ nói:
- Tôi bỗng nhiên nghĩ… Hay là, hai chúng ta đều đang mơ… Chỉ bất quá, chúng ta mơ cùng một giấc mộng, đúng không?
- Từ nhỏ tôi đã thích hát, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng hát, đôi khi trong mộng tôi hát thật vang, tôi phảng phất giống như tiến vào một thế giới khác, tôi cảm ứng được mình biến thành một người khác, mỗi lần tôi biến thành người, trên tay của nàng thường xuyên tạo thành loại động tác này, ngay từ đầu căn bản tôi không rõ ràng lăm,s nhưng số lần tăng lên, tôi dần dần hiểu rõ một ít… Chính nàng dạy tôi hát, dạy tôi chơi đàn…
Liễu Diệc Nhin ngóng nhìn biển đêm mờ ảo, tựa hồ rất say sưa, chậm rãi kể.
- Sau mỗi lần tỉnh mộng lại, tôi đều cảm giác được thanh âm của chính mình càng ngày càng hay hơn, sau đó… Thời điểm tôi chơi đàn dương cầm hay bất cứ loại nhạc cụ nào khác, tôi đều nghĩ tới loại thủ thế phức tạp mà linh động kia, đần dần đôi có thể đánh được rất nhiều loại âm tiết người khác căn bản không có khả năng tạo thành… Mỗi một lần biểu diễn, mỗi một lần đánh đàn, chậm chí là thời điểm thanh tỉnh, tôi đều cảm thấy được một người…
- Chỉ là…
Liễu Diệc Nhi nói tới chỗ này, thần tình trở nên có chút đau thương, hơi dừng lại, sau đó nói tiếp:
- Sau lần sống lại này, tôi đã không còn loại cảm giác kỳ diệu này, người kia… Phảng phất như biến mất…
- Lăng Hi!
Nghe Liễu Diệc Nhi nói, tâm thần Dương Thiên Lôi kích động, tuy rằng rất không muốn cắt lời nàng, nhưng giờ khắc này vẫn như trước không nhịn được, nhẹ nhàng gọi thành riêng.
- Lăng Hi?
Liễu Diệc Nhi xoay người nhìn vào Dương Thiên Lôi, nghi hoặc nói.
- Sau đó thế nào…
Dương Thiên Lôi vội vàng nói.
- Không còn… Tôi học được như vậy.
- Cô… Có thể nhỡ kỹ bộ dáng của người kia hay không?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Hình như nhớ kỹ, lại hình như không nhớ được, tất cả mọi thứ đều chỉ là loáng thoáng, tựa như cậu tiến vào trong cánh cửa kia… Cậu nói thế giới kia, có phải cậu gặp tôi trong thế giới kia? Hoặc là, chúng ta cùng trong một giấc mộng giống nhau?
Dương Thiên Lôi nhìn vào Liễu Diệc Nhi, không trả lời, bỗng nhiên nói:
- Cô nhắm mắt lại.
Liễu Diệc Nhi nhất thời đỏ bừng mặt, thân thể lui về phía sua:
- Muốn… Làm gì?
- Đừng sợ, tôi chỉ muốn làm rõ ràng trước, cô chỉ là Liễu Diệc Nhi hay là…
- Có ý tứ gì?
- Người cô đang nói, khả năng đó là Lăng Hi. Để cho cô hiểu rõ, nhắm mắt lại.
Lúc này đây, đồng thời khi Dương Thiên Lôi nói, mi tâm đã lóe lên một đạo quang mang ánh sáng ngọc.
Liễu Diệc Nhi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, rốt cuộc cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong sát na nàng nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên oanh một tiếng, để nàng vô cùng sợ hãi, nàng dĩ nhiên tiến vào trong một không gian kỳ dị, tất cả dương như mộng ảo, cũng dường như thực sự.
- Cô nhìn…
Đúng lúc này, thanh âm của Dương Thiên Lôi xuất hiện trong tai của nàng, mà trước mặt nàng xuất hiện vô số quang điểm, dần dần một đạo thân ảnh hoàn mỹ không chút tì vết xuất hiện ngay trước mặt nàng, Lăng Hi.
Hai bàn tay của Lăng Hi giống như thiểm điện ngưng tụ thành từng đạo ký hiệu, sau nhiều lần ngưng tụ không ngừng… Toàn bộ thân hình của nàng đã trở nên hư huyễn mờ ảo.
- A…
Giờ khắc này, Liễu Diệc Nhi rốt cuộc kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Oanh…
Cùng giờ khắc này, Liễu Diệc Nhi bỗng nhiên bắn ra khỏi không gian Dương Thiên Lôi dùng ảo trận ngưng tụ tạo thành, tràn ngập kinh ngạc và không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn, nhìn Dương Thiên Lôi trước mắt.
- Đúng… Đúng là nàng… Tôi mơ thấy chính là hình ảnh như vậy…
Tâm thần Liễu Diệc Nhi run lên nói.
Mà Dương Thiên Lôi lại kinh ngạc nhìn vào nàng, bỗng nhiên ôm chặt nàng vào trong lòng, ôm thật chặt.
- Nàng chính là Lăng Hi... Tuy rằng ta không biết chuyện gì xảy ra, nàng không còn tất cả ký ức giống như ta, nhưng nàng khẳng định là Lăng Hi. Bởi vì, ngoại trừ ta và Lăng Hi ra, không còn ai có thể thi triển được Lục Tự Chân Ngôn.
Dương Thiên Lôi từng chữ từng chữ rõ ràng nói, nói đến chỗ này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên đẩy Liễu Diệc Nhi ra, nói:
- Ta biết làm sao rồi… Lăng Hi, nàng hát đi.
- Tôi… Dương Thiên Lôi, tôi là Liễu Diệc Nhi… Kia là giấc mộng của chúng ta.
- Xin lỗi, Liễu Diệc Nhi, cô hát… Chúng ta thử xem.
- Thử cái gì?
- Cô cứ hát là được rồi, hát bài thiên sứ thủy tinh!
Dương Thiên Lôi nói.
- A… Tôi là Liễu Diệc Nhi…
- Đã biết!
Dương Thiên Lôi có điểm không nói được gì, hiển nhiên chính mình để nàng trở thành Lăng Hi, làm nàng rất lưu ý.
Dương Thiên Lôi cầm lấy bàn tay Liễu Diệc nhi, tại lúc thanh âm êm ái của Liễu Diệc Nhi vang lên, tâm thần của hắn, năng lượng bản nguyên của hắn bắt đầu chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể Liễu Diệc Nhi, tâm thần của hắn không chút trở ngại liền theo sát Liễu Diệc Nhi, hoàn toàn dung hợp vào một chỗ, điều này khiến Dương Thiên Lôi càng tin tưởng, Liễu Diệc Nhi tuyệt đói là Lăng Hi, bằng không không có khả năng dễ dàng như vậy.
Khi tâm thần của hai người dung nhập vào nhau, khí tức sinh mệnh, lạc ấn linh hồn của Liễu Diệc Nhi, dưới sự kích thích của Dương Thiên Lôi, trở nên càng lúc càng mạnh, tiếng ca phảng phất như hòa hợp thành một thể với thiên địa, tại giờ khắc này được năng lượng bản nguyên của Dương Thiên Lôi chống đỡ, phảng phất vượt qua tầng tầng tinh không, không ngừng kéo dài vô cùng vô tận…
Ầm ầm…
Hồng Quân đại thế giới, trong vũ trụ hình thức ban đầu Tam Thập Tam Thiên, trong ba mươi ba quang điểm ngưng tụ thành một ký hiệu thật lớn, quang điểm do Lăng Hi hóa thân thành bỗng nhiên kịch liệt chấn động, một tia khí tức huyền ảo trống rỗng xuất hiện xung quanh thân thể hắn, Lăng Hi nguyên bản đang trong trạng thái vô ý thức, tại giờ khắc này, bỗng nhiên thần kỳ sinh ra ý thức.
- Thiên Lôi.
Trong nháy mắt Lăng Hi khôi phục ý thức, liền mang theo ý niệm kinh khủng của nàng trước khi băng diệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...