Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết một con mèo!
Tuy rằng Dương Thiên Lôi không quá hiếu kỳ tìm hiểu, thế nhưng kinh lịch mười tám năm ngắn ngủi lại không hề có một chút bí mật xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Cho dù là Dương Thiên Lôi cũng nghĩ không ra, Tống Hiểu Phân không tim không phải dĩ nhiên ẩn giấu nhiều góc tối tới như vậy.
Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao hoa hậu học đường xinh đẹp lại bưu hãn như vậy, vì sao nàng lại tiếp cận chính mình và Tuyết tỷ, vì sao sau khi biết được chính mình có thể hoàn toàn hủy diệt được năng lượng âm lãnh trong cơ thể nàng, nàng giống như hoàn toàn thay đổi một người mới.
Nàng mong ước trong sinh mệnh không nhiều lắm của nàng có thể có một phần hữu nghị chân chính, không phải yêu, cũng không dám yêu, cũng biết Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết không chỉ đơn giản là tình cảm chị em. Mặc dù biết Dương Thiên Lôi có thể trở thành người kéo dài sinh mệnh của chính mình, nàng cũng không hi vọng xa vời phá hư quan hệ giữa Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết. Nàng chỉ muốn làm một người để Dương Thiên Lôi cảm động, có thể quyết định khó có thể chịu đựng…
Khóe miệng lộ ra nụ cười khổi, rốt cuộc Dương Thiên Lôi đã có quyết định.
Đại đạo vô tình, người hữu tình.
Nếu như không làm được, vậy thì không cần phải lau đi đoạn ký ức kia, tất cả tùy duyên.
Oanh…
Thế nhưng, để Dương Thiên Lôi nghĩ không ra chính là, trong nháy mắt khi hắn có quyết định này, năng lượng bản nguyên bởi vì tiêu hao khi dò xét dĩ nhiên oanh một tiếng bạo phát mãnh liệt, phảng phất giống như đột phá được tầng rằng buộc nào đó, lấy tốc độ vô cùng kinh khủng tăng lên, năng lượng chỉ trong sát na khôi phục hoàn toàn, đồng thời còn lấy tốc độ kinh người tăng lên không ngừng nghỉ.
Mà tất cả tâm thần, năng lượng của Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn trở về bản thể trong nháy mắt, lâm vào trong một loại cảm ngộ kỳ diệu.
Đốn ngộ!
…
- A…
Tống Hiểu Phân nguyên bản bị năng lượng của Dương Thiên Lôi ràng buộc, sau khi mất đi sự điều khiển của Dương Thiên Lôi, tư duy của nàng khôi phục lại một khắc trước khi hôn mê, sợ hãi lớn tiếng kêu lên.
Bên ngoài phòng ngủ, Lý Tuyết nghe được tiếng kêu sợ hãi của Tống Hiểu Phân, lại càng hoảng sợ, chỉ là nàng cố nén hiếu kỳ, không dám vào quấy rối Dương Thiên Lôi. Tuy rằng Dương Thiên Lôi không nói rõ sẽ làm gì đối với Tống Hiểu Phân, nhưng Lý Tuyết có thể đoán được, hẳn là muốn Tống Hiểu Phân quên đi chuyện đã từng thấy. Tuy rằng điều này có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với Dương Thiên Lôi có thể nháy mắt nghìn dặm mà nói, chưa tính là cái gì kinh thiên động địa.
- Chạy a, chạy… Thiên Lôi, chúng ta chạy… A…
Sau khi Tống Hiểu Phân kêu to sợ hãi, mở mắt nhìn thấy khung cảnh xung quanh, nhất thời lần thứ hai kêu to, Dương Thiên Lôi khoanh chân ngồi dĩ nhiên huyền phù trước mặt nàng, quanh thân tỏa ra một tầng quang mang trong suốt, phảng phất giống như bị một cỗ năng lượng kỳ dị hoàn toàn bao phủ bên trong.
- Phòng ngủ… Phòng ngủ của Tuyết tỷ…
Tống Hiểu Phân tưởng chừng như trong giấc ngủ, nàng bắt đầu cấu véo tay chính mình, đồng thời muốn tới chạm vào Dương Thiên Lôi khẳng định trong mộng cảnh, chỉ là khi tay của nàng chạm vào tầng quang mang trong suốt kia, liền không thể tiến thêm mảy may.
Liên tục nghe được Tống Hiểu Phân nói, rốt cuộc Lý Tuyết không nhịn được nữa, đẩy cửa phòng ra, khi nàng nhìn thấy tràng cảnh trước mắt, cũng hơi kinh ngạc. Bất quá nàng kinh ngạc không phải là Dương Thiên Lôi trong trạng thái huyền phù giữa hư không, mà là vì sao Dương Thiên Lôi lại làm loại chuyện này? Không phải hắn muốn để Tống Hiểu Phân quên đi sao? Thế nhưng hiện tại Tống Hiểu Phân đã tỉnh rồi, mà hắn lại…
- Tuyết tỷ… Tuyết tỷ, đây là trong mộng đúng không?
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tống Hiểu Phân bởi vì quá mức kinh khủng, có vẻ cực kỳ tái nhợt, sau khi nhìn thấy Lý Tuyết tiến vào, trực tiếp nhào vào trong lòng Lý Tuyết:
- Tuyết tỷ, để em tỉnh lại… Để em tỉnh lại…
- Đừng sợ, đừng sợ…
Lý Tuyết vỗ vỗ lưng Tống Hiểu Phân, nói:
- Chúng ta đi ra ngoài… Chúng ta đi ra ngoài…
…
Đây không phải là mộng!
Tống Hiểu Phân nghe Lý Tuyết an ủi, nhìn tràng cảnh phòng khách trước mắt, tuy rằng vẫn trong kinh khủng như trước, nhưng dần dần hiểu ra, tất cả mọi chuyện đều là sự thực.
- Tuyết tỷ… Chị… Chị đều biết?
Đủ qua hơn mười phút sau, rốt cuộc Tống Hiểu Phân cũng thanh tĩnh lại, ngửa đầu nhìn Lý Tuyết hỏi.
- Em nói là năng lượng của Thiên Lôi sao? Chị biết, mặc kệ em nhìn thấy cái gì, không cần sợ, Thiên Lôi đang chấp hành nhiệm vụ. Nó là người của tổ chức quốc gia… Em không cần phải lo lắng!
Tuy rằng Dương Thiên Lôi không nói, Lý Tuyết cũng chưa bao giờ hỏi, nhưng không có nghĩa là cái gì nàng cũng không biết. Từ các loại đấu hiệu kinh hoàng sợ hãi của Tống Hiểu Phân, thậm chí là thần kinh thác loạn, nàng có thể khẳng định được, Tống Hiểu Phân tất nhiên đã nhìn thấy một màn vô cùng kinh khủng, hơn nữa là Dương Thiên Lôi làm.
Cái chết của đám người Chu Vĩ Đào thực sự không có quan hệ với Dương Thiên Lôi sao? Ngay từ lúc đầu Lý Tuyết đã cho rằng như vậy, nhưng từ lần trước chứng kiến năng lượng nháy mắt nghìn dặm của Dương Thiên Lôi, lại mơ hồ đoán được mọi chuyện không đơn giản như vậy. Thế nhưng nàng không trách Dương Thiên Lôi xuất thủ tàn nhãn. Từ chỗ phụ thân Ngưu Ma Vương, nàng biết được Chu gia không phải là người tốt đẹp gì, từ chỗ Dương Thiên Lôi, nàng cũng biết Chu Vĩ Đào không phải người bình thường, mà là ngụy quân tử coi mạng người như rác rưởi. Huống chi tại lúc đối mặt với chuyện tình của chính mình, từ nhỏ Dương Thiên Lôi đã tàn nhẫn vô tình? Chính mình, là nghịch lân của hắn.
- Thực… Thực vậy chăng?
- Uổng cho cậu là người có công phu!
Lý Tuyết còn chưa trả lời câu hỏi của Tống Hiểu Phân, thanh âm của Dương Thiên Lôi bỗng nhiên truyền tới, chậm rãi bước tới trước mặt hai người:
- Chỉ một điểm việc nhỏ như vậy đã sợ tới thần kinh thác loạn? Bảo cậu nhắm mắt lại, còn giả bộ lớn mật cái gì, hiện tại biết sợ rồi sao?
Tống Hiểu Phân trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, không dám nói lời nào, hiển nhiên còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Nguyên bản sợ hãi, kinh hoàng, nhưng sợ hãi nhất chính là sau này Dương Thiên Lôi phải làm gì bây giờ, đó chính là giết người, khẳng định sẽ bị bắt, toàn quốc phát lệnh truy nã. Mà hiện tại, biết được Dương Thiên Lôi đang trong thời gian chấp hành nhiệm vụ, toàn bộ đầu óc hiện tại chỉ còn bộ dáng sát thần lãnh khốc vô tình, lại vui sướng lâm li thu gặt sinh mệnh của Dương Thiên Lôi.
Nàng nói không nên lời chính mình có cảm thụ gì, là sợ hãi, nhưng tựa hồ…
- Được rồi, coi như chuyện gì cũng không phát sinh qua. Đây là cơ mật của tổ chức, nếu như không phải quá đột nhiên, tuyệt đối không để cậu biết được. Tuyết tỷ, chúng ta ăn cơm thôi, đói quá rồi…
Dương Thiên Lôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như trước của Tống Hiểu Phân, phát ra lời nói đồng thời ẩn chứa một tia ý niệm trấn định, nói xong liền chuyển dời trọng tâm câu chuyện.
- Uhm, chị đi hâm nóng trước, hai đứa tắm rửa trước, thay quần áo! Lập tức ra ăn cơm, cho hai đứa nếm thử thành quả tu luyện một tháng qua của chị!
Lý Tuyết vội vàng nói, nói xong liền nhanh chóng bước vào phòng bếp.
- Mai đi đi!
Dương Thiên Lôi kéo theo Tống Hiểu Phân còn đang có chút ngơ ngác, đẩy nàng về phòng của Lý Tuyết, sau đó trở về phòng chính mình.
…
Cạnh biển.
Lý Hàn Mai nhìn hơn hai mươi thi thể lạnh lẽo trên mặt đất, tất cả trợn tròn mắt, nhãn thần tràn đầy vẻ kinh ngạc, đây không giống như trải qua chiến đấu kịch liệt, mà là tự sát!
Theo bên cạnh Lý Hàn Mai còn vài chiếc xe cảnh sát, cùng với mười mấy người mặc đồ đen. Bất quá lúc này đều bị vây bên ngoài, không tiếp cận nửa bước.
- Điều tra rõ tư liệu chi tiết và thân phận của những người này, tất cả các chi tiết tại hiện trường đều không được buông tha, tập hợp cẩn thận cho tôi. Những chuyện khác mọi người không cần phải xen vào.
Lý Hàn Mai trong lớp đồ chuyên dụng, nguyên bản tóc dài được búi lên, đồng thời còn mang mặt nạ bảo hộ, không hề bại lộ hình dáng. Hiển nhiên chỉ biết nàng là nhân viên đặc thù, nhưng không cách nào biết được thân phận chân chính của nàng.
Bọn họ chỉ biết đây là người phụ trách của trung tâm xử lý những sự kiện đặc dị phân bộ Ma Đô luôn liên lạc với bọn họ.
- Rõ, buổi trưa ngày mai sẽ có kết quả!
Trung niên nhân dẫn đội cung kính nói.
- Uh!
Lý Hàn Mai lên tiếng, thân hình nhoáng lên, rất nhanh biến mất trong đêm đen, để lại một cơn gió lạnh thấu xương.
Bọn họ đã hợp tác với nhau không chỉ một lần, cho dù đã gặp nhau rất nhiều lần, nhưng trong lòng vẫn khó nén khiếp sợ. Tuy rằng bọn họ rất muốn điều tra thân phận của Lý Hàn Mai, cũng không phải rất khó, chỉ cần ghi lại hình ảnh của nàng, tra xét so sánh tư liệu một chút, dùng hệ thống thông tin định vị là có thể biết được thân phận chân chính của Lý Tuyết, nhưng cho bọn họ mười lá gan bọn họ cũng khong dám chạm vào người như nàng.
…
Sau khi Lý Hàn Mai chạy được 2 km, chui vào trong chiếc Hummer đỗ tại chỗ tối.
- Ngay cả điện thoại cũng tắt, lẽ nào tiểu tử này muốn giấu mình cái gì hay sao?
Lý Hàn Mai nhìn biểu hiện trên điện thoại đi động, thầm nghĩ trong lòng. Đối với Dương Thiên Lôi đã có thêm một tầng nhận thức mới. Tuy rằng tạm thời Lý Hàn Mai chưa có tư liệu cụ thể của đám người kia, nhưng từ tướng mạo, hình thể, cùng với xung đột giữa Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Nam, nàng có thể phán đoán ra được, hơn mười người này khẳng định sẽ không kém. Bọn họ hầu như cùng một kiểu chết giống nhau, hơn nữa ngoại trừ vết thương trí mệnh ra, không hề có một chút dấu hiệu tranh đấu nào, Dương ThiênLôi tự nhiên là trong thời điểm cực đoan, toàn bộ đều là một chiêu lấy đi tính mạng.
Giết người có thể làm tới loại trình độ này đã có thể coi như nghệ thuật!
- Tút… Tút…
- Alo, xin chào!
Lý Tuyết, Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết đang trong phòng ăn, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, Lý Tuyết nói có thể là học sinh trong trường của nàng hỏi chuyện gì đó, liền tiếp điện thoại, hỏi.
- Dương Thiên Lôi có ở đây không?
- Có, chờ một chút!
Lý Tuyết nhìn về phía Dương Thiên Lôi.
- Xong rồi?
Có thể gọi điện tới đây tìm chính mình, ngoại trừ Lý Hàn Mai còn có thể là ai? Dương Thiên Lôi tiếp nhận điện thoại, trực tiếp hỏi.
- Xong rồi! Vì sao điện thoại tắt máy?
- Hết pin rồi!
- Lý do! Hắn không thể chết được!
- Ai?
- Tình địch trong nhiệm vụ của cậu!
Khóe miệng Lý Hàn Mai hơi nhếch lên, nói xong trực tiếp tắt điện thoại.
Dương Thiên Lôi vốn định tực tiếp tắt điện thoại, nhưng nhìn vẻ kinh hoàng chưa tiêu của Tống Hiểu Phân, lại cố tự làm bộ một chút, nói:
- Tôi sao… ha ha, công lao không dám nhận, có tiền thưởng hay không? Có sao, bao nhiêu? Chỉ một điểm như vậy thôi sao… Muốn, đương nhiên là muốn, thịt muỗi cũng là thịt mà… Gặp lại!
…
- Thiên Lôi, là ai vậy? Có chuyện gì?
Lý Tuyết hiếu kỳ hỏi thăm.
- Người lanh đạo trực tiếp, khen em hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, còn có tiền thưởng… Hắc hắc… Tuyết tỷ, hay là ngai mai em mời chị đi chơi? Ngày nghỉ thứ bảy chung quy không thể ở nhà… Hiểu Phân đồng học, để trấn an thương tổn về mặt tinh thần của cậu, dẫn cậu đi cùng, có đi hay không?
Sau khi quân huấn kết thúc, vừa vặn là mười một ngày nghỉ, có thời gian nghỉ ngơi bảy ngày.
- Ai muốn cậu trấn an…
Tuy rằng còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng coi như Tống Hiểu Phân đã thoải mái như thường, trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi nói.
- Vậy ý của cậu là không đi rồi?
- Tôi đi với Tuyết tỷ!
Tống Hiểu Phân nói.
- Tút… Tút…
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khác dĩ nhiên vang lên lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...