- Em… Em, sao lại lên đây?
Lý Tuyết trừng con mắt thật to.
- Đương nhiên là mua vé đi lên!
Dương Thiên nói nói, cầm lấy vé xe lửa của chính mình, lắc lắc trước mặt Lý Tuyết.
- Em bảo Ngưu Ma Vương mua vé lúc chị đi mua, mua hai vé! Hắc hắc…
- Em…
Lý Tuyết nhất thời tức giận trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi.
- Tuyết tỷ, đừng nóng giận, em đã gửi lại thư cho viện trưởng rồi, không có việc gì. Sau khi tới thủ đô, chị cũng không cần lo lắng, em có cái này!
Tựa hồ Dương Thiên Lôi biết Lý Tuyết lo lắng cái gì. Đồng thời khi nói liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Tuyết, đặt vào ba lô của chính mình.
- Là cái gì?
- Chị nhìn xem!
Lý Tuyết trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, bàn tay nhỏ bé thò vào trong ba lo, không phải tiền thì còn là cái gì? Đánh giá một chút, chí ít cũng có hơn hai mươi tờ trị giá mười đồng.
- Em kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?
- Ngưu Ma Vương thi cử tốt, muốn mời em ăn chơi mấy tháng, em không đáp ứng, bảo hắn đưa tiền cho em, hắc hắc…
Dương Thiên Lôi vừa cười vừa nói.
Nghe được lời của Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết rất không nói được gì, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại chuyển biến, nói:
- Em thực vô lại.
Chỉ sau nháy mắt, biểu tình của Lý Tuyết lần thứ hai trở nên kỳ quái.
- Làm sao vậy, Tuyết tỷ? Chị mất hứng với em sao?
Dương Thiên Lôi nhận thấy dị dạng của Lý Tuyết, hỏi.
- Không phải, chị vui vẻ. Chỉ là… Thủ đô không phải là Hàm Thành, em tới đó, nhất định không được xằng bậy, tất cả phải nghe chị, được không?
Lý Tuyết nhìn Dương Thiên Lôi, ôn nhu nói.
- Uh, yên tâm đi, em không phải Ngưu Ma Vương, tướng mạo cũng có thể đắc tội với người khác, chỉ cần người ta không chọc vào em, em sẽ không gây sự… Gia hỏa kia muốn đi cùng với em, bị em nghiêm túc cự tuyệt…
Dương Thiên Lôi rất nhạy cảm phát hiện ra dị dạng của Lý Tuyết, thế nhưng hắn không truy hỏi nhiều, càng không vạch trần, ngược lại giờ vờ thoải mái nói, chỉ là chưa nói xong liền bị một giọng nói ồm ồm to lớn cắt đứt.
- Ê cúc cu!
- Không phải chứ?
- A?
Dương Thiên Lôi và Lý Tuyets nhất tề xoay đầu nhìn, quái vật lớn có tướng mạo đủ để dọa tiểu hài tử khóc trước mặt không phải là Ngưu Ma Vương còn là ai?
- Sao mày lại tới?
Dương Thiên Lôi có điểm quấn quýt hỏi thăm.
- Hắc hắc… Bản ma vương đương nhiên là mua vé tới! Bảo tao đi mua vé là không công vô tích sao?
Ngưu Ma Vương vô cùng đắc ý nói, đồng thời khi nói còn lấy ra một tấm xé xe lửa, ba một tiếng vỗ mạnh xuống chiếc bàn nhỏ ngay trước mặt Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết. Số chỗ ngồi dĩ nhiên liền ngay chỗ Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết.
Dương Thiên Lôi rất khốn đốn nha, vốn nghĩ nhà Ngưu Ma Vương ngay bên cạnh ga xe lửa, đã sớm cự tuyệt ngay từ đầu, không nghĩ tới Ngưu Ma Vương dĩ nhiên giống như chính mình, cũng dùng chiêu tiền trảm hậu tấu như thế này.
Một người đi, biến thành ba người đi.
…
Hàm Thành cách thủ đô chỉ hơn bốn giờ chạy xe lửa.
Một giờ buổi chiều, ba người đã tới ga thủ đổ.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi trước kia chưa từng đến qua thủ đô, nhưng chí ít cũng đã từng học qua tại một đại học rác rưởi tại thành thị, cho dù không thể phồn hoa được bằng đế đô, thế nhưng cũng là thành văn hóa trên đại địa Hoa Hạ Thần Châu. Dựa theo kiến thức và kinh lịch của hắn mà nói, cũng không phải là thiếu niên vừa mới tốt nghiệp trường cấp ba bình thường có thể so sánh được, nhưng giây phút đầu tiên bước lên trên đại địa thủ đô, Dương Thiên Lôi và Ngưu Ma Vương từ trước tới giờ chưa bao giờ rời khỏi Hàm Thành, vẫn có cảm giác rất hiếu kỳ, kinh ngạc giống nhau.
Chỉ bất quá nội dung kinh ngạc và hiếu kỳ của hai người khác nhau mà thôi.
Trong nháy mắt khi bước chân trên đại địa thủ đô, cho dù không phóng thần thức ra, nhưng Dương Thiên Lôi có thể cảm ứng được rất rõ ràng một cỗ khí tức hậu trọng bàng bạc tràn ngập trong thiên địa, loại cảm giác này tại vùng quê nhỏ căn bản không có.
…
Trường đại học sư phạm thủ đô, trong một khu nhà tốt nhất của trường đại học sư phạm toàn quốc, Lý Tuyết là học viên của khoa văn học ngôn ngữ nước ngoài, chuyên ngành tiếng Anh.
Lý Tuyết dẫn theo hai người tìm một khu nhà nghỉ cho thuê tương đối rẻ, dàn xếp xong, cùng nhau ăn bữa cơm đã là hơn ba giờ chiều, sau đó Lý Tuyết dẫn hai người tiến vào trong vườn trường.
…
- Chào cô Trần!
Khi Lý Tuyết dẫn hai người tới trước cửa lớn của khu ký túc xá nữ sinh, Lý Tuyết mỉm cười chào hỏi với cô bảo vệ.
- Tiểu Tuyết vừa đi đâu về? Đã không không gặp cháu rồi!
- Trở lại Hàm Thành ngây người ba tháng!
Lý Tuyết nói, đồng thời khi nói quay sang hai người Dương Thiên Lôi.
- Đưa hành lý cho chị đi, chị đã tới nơi rồi!
Dương Thiên Lôi nhìn tấm bảng ghi "nam sinh dừng lại" bên cạnh, hơi do dự một chút, xoay người nhìn về phía cô Trần chừng năm mươi tuổi nói:
- Cô Trần, cháu là em của Tuyết tỷ, cháu giúp Tuyết tỷ đưa hành lý lên được sao? Cháu xuống ngay!
- Tiểu Tuyết, em của cháu?
Cô Trần đánh giá Dương Thiên Lôi vài lần, hỏi.
Lý Tuyết lên tiếng, lại oán trách trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi. Trên bảng đã ghi rõ, nam sinh không thể tiến vào, nàng để hàng lý vào trong ký túc xá rồi xuống, dẫn hai người Dương Thiên Lôi tham quan vườn trường. Nhưng lại không nghĩ tới Dương Thiên Lôi lúc này dĩ nhiên không nghe lời của nàng.
- Ta đã nói vì sao lớn lên đẹp trai như vậy, trách không được, tốt, cùng đi vào đi, đừng ở lại quá lâu!
Cô Trần nói.
- Cảm ơn, cô Trần!
Lý Tuyết và Dương Thiên Lôi đồng thời nói. Nói xong liền bước vào bên trong.
Ngưu Ma Vương vốn định chạy theo, nhưng nhìn thấy nhãn thần trừng lớn nhìn chính mình của cô Trần, người này thức thời quay lại phía sau, quay về phía Dương Thiên Lôi hô:
- Lôi Tử, Tuyết tỷ, các ngươi nhanh nhanh một chút! Ha ha, cô Trần, ta lớn lên xấu, nhưng ta là người tốt… Cô không cần phải sợ ta!
Nghe được lời nói của Ngưu Ma Vương, Lý Tuyết nhịn không được cười khúc khích thành tiếng, Dương Thiên Lôi cũng rất không nói gì lắc đầu.
Sau khi hai người đi vào trong ký túc xá, Lý Tuyết nghiêng người nhìn Dương Thiên Lôi một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, khẽ nhíu mày.
- Tuyết tỷ, làm sao vậy?
Một tay Dương Thiên Lôi cầm hành lý không nặng lắm, hỏi.
- Thiên Lôi, em vào trong ký túc xá nhất định sẽ có người bàn tán… Em, đừng nói là em trai của chị!
Lý Tuyết có điểm do dự, nhưng vẫn nhẹ giọng nói.
Dương Thiên Lôi hơi sửng sốt, nhưng nghĩ tới một màn trên xư lửa, lập tức có chút hiểu ra, mỉm cười, nói:
- Uh!
- Vì sao em không hỏi vì sao?
- Tuyết tỷ đẹp như vậy, khẳng định có không ít con ruồi vo ve làm phiền, thế nhưng lại không có một em trai đẹp trai, tin cậy, chính nghĩa, thông minh giống như em đúng không nào, Tiểu Tuyết?
Dương Thiên Lôi rất tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Tuyết, khóe miệng hơi nhếch lên, rất vui vẻ nói giỡn.
Lý Tuyết nhất thời bị lời nói của Dương Thiên Lôi làm khuôn mặt đỏ bừng, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười ngọt ngào dào dạt, nhỏ giọng nói:
- Coi như em thông minh! Bất quá không nhiều như em nói, chỉ có một!
- A? Là ai?
- Em không cần phải xen vào nhiều như vậy, dù sao đi nữa chị không để ý tới hắn là được rồi, hắn ngoại trừ da mặt siêu dày, cũng rất quy củ, không có việc gì. Được rồi, một lúc nữa đừng nói em là Dương Thiên Lôi, các nàng đã nghe qua tên của em.
Lý Tuyết nói.
Dương Thiên Lôi uh một tiếng, liền không nói thêm điều gì.
Đang khi nói chuyện, hai người đã bước tới cửa ký túc xá phòng Lý Tuyết.
Lý Tuyết dẫn theo Dương Thiên Lôi, vì vậy không dùng chìa khóa trực tiếp mở ra, mà chỉ nhẹ nhàng gõ gõ cửa, để Dương Thiên Lôi tách ra, tiến về phía đối diện.
Sau một lúc, có người mở cửa:
- Cậu đã trở về? Không mang theo chìa khóa sao?
- Có mang, mình… Bạn trai của mình giúp mình đưa hành lý lên, vì vậy…
Rõ ràng Lý Tuyết không phải người thích hợp nói dối, lắp bắp không tính, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng như táo chín, khiến Dương Thiên Lôi trốn một bên cười thầm trong lòng.
- A? Cậu đáp ứng Chu Vĩ Đào rồi?
Cô gái trong ký túc xá tựa hồ hơi chút kinh hãi, trực tiếp nhô đầu ra ngoài, khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi rõ ràng sửng sốt.
- Xin chào!
Dương Thiên Lôi mỉm cười, lễ phép chào hỏi.
- Ai nha?
Đúng lúc này, bên trong ký túc xá lại truyền tới thanh âm con gái.
- Tiểu Tuyết đã trở về, còn mang theo một tiểu suất ca (baby đẹp trai ^^).
Cô gái vừa mới nhìn thấy Dương Thiên Lôi lùi đầu vào, lớn giọng nói:
- Nhanh mặc quần áo! Tiểu Tuyết, bảo bạn trai của cậu chờ một chút!
Lý Tuyết lên tiếng, nhìn Dương Thiên Lôi với vẻ mặt quái dị cười cười, nói:
- Hay là… Em xuống dưới trước? Đừng vào nữa!
- Đã tới cửa rồi, dù sao thì cũng phải nhìn địa phương chị sinh hoạt trong bốn năm qua một chút đúng không? Chờ một chút là được…
Dương Thiên Lôi nói. Trong lòng cảm thán, ký túc xá nữ sinh quả nhiên giống như giang hồ đồn đãi, so với tình huống của ký túc xá nam sinh không kém hơn là bao nhiêu.
- Cười cái gì mà cười!
Lý Tuyết nhìn biểu tình của Dương Thiên Lôi, nhịn không được nói.
- Em nào có cười! Tuyết tỷ, chị bình thường hẳn là không giống với các cô ấy đúng không?
Dương Thiên Lôi hạ giọng nói.
Khuôn mặt vừa mới khôi phục bình thường của Lý Tuyết nhất thời lại bị Dương Thiên Lôi chọc đỏ bừng, giận dữ trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi, nhưng không trả lời.
Dương Thiên Lôi rõ ràng là cố ý chọc Lý Tuyết. Nếu như Dương Thiên Lôi trước kia hiển nhiên không làm như vậy, nhưng hiện tại khác nhau, bởi vì hắn đã hiểu rõ tình cảm của Lý Tuyết. Làm một nam nhân, nếu như hắn quy củ trong quy củ, không có bất cứ biểu thị gì mà nói. Sợ rằng Lý Tuyết sẽ giấu tình cảm tận sâu trong nội tâm. Vì vậy, mặc dù Dương Thiên Lôi không thể lập tức cho thấy thái độ, nhưng ít ra hắn muốn biểu hiện chính mình đã lớn, đồng thời còn dùng loại vui đùa thường chỉ có nam với nữ mới có, dần dần truyền đạt thông tin tới Lý Tuyết.
Sau một lát, cánh cửa mở ra, hai bạn nữ cùng phòng với Lý Tuyết đã mặc xong quần áo, bất quá là mặc đồ nội y, khoác thêm một kiện áo ngủ mà thôi. Dương Thiên Lôi lần đầu tiên cảm giác chính mình biến thành gấu trúc, hơn nữa bị hai cô gái mặc áo ngủ không kiêng nể gì quan sát trên dưới.
- Tiểu Tuyết, không giới thiệu sao?
Một cô gái vừa trốn trong phòng, vóc dáng tương đối nóng bỏng, nhìn Dương Thiên Lôi nói. Tuy rằng bên ngoài không có bất cứ dị thường nào, nhưng Dương Thiên Lôi có thể rõ ràng cảm ứng được từ nữ hài này có một chút vị đạo xem thường nhàn nhạt, điều này khiến Dương Thiên Lôi có điểm không giải thích được.
Thứ nhất, mình lớn lên có đẹp trai không? Tất nhiên là có?
Thứ hai, quần áo mình mặc rất kém sao? Không kém. Bộ quần áo trên người đều là do Ngưu Ma Vương biết được Dương Thiên Lôi muốn theo Lý Tuyết tới thủ đô, vận dụng tiền chuyên tham ô của lão papa đặc biệt mua cho Dương Thiên Lôi, mục đích rất đơn giản, chính là đừng cho Tuyết tỷ mất mặt, bởi vì quần áo ban đầu của Dương Thiên Lôi đích xác rất cũ kỹ, tuy rằng không giống thằng nông dân, nhưng rõ ràng chỉ là hàng vỉa hè rẻ tiền nhất.
Lần đầu gặp mặt, nàng căn bản không biết mình là ai, vì sao lại ẩn chứa loại tâm tình này đây?
- Tiểu Thiên, học đại học tại Ma Đô.
Trong lòng Dương Thiên Lôi âm thầm nghi hoặc, đồng thời biểu tình không chút biến hóa, thẳng thắn nói.
Sau khi ngây người một lúc, Lý Tuyết rất sợ hai người tiếp tục đặt câu hỏi, lộ ra chân ngựa gì đó, vội vàng lên tiếng nói với hai người, liền mang theo Dương Thiên Lôi rời khỏi ký túc xá.
Lý Tuyết không biết chính là, sau khi nàng rời đi, cô gái kia liền cầm lấy điện thoại di động, phạch phạch phạch liên tục rồi gửi đi một tin ngắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...