Huyền Thiên


Trong phòng học đang hỗn loạn nhốn nháp, trên cơ bản đều đọc tiếng Anh, tuyệt đại đa số đều là nhỏ giọng đọc, cũng có cá biệt một số kẻ cảm giác rất tốt đẹp, không coi ai ra gì lớn tiếng đọc diễn cảm.

Bất quá khi Dương Thiên Lôi thin lình xuất hiện tại cửa, toàn bộ phòng học trong vài giây ngắn ngủi trở nên yên tĩnh cực độ, ánh mắt cả đám đều nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

- Lôi Tử! Mày thực sự đến sao? Không có ý tứ, mấy ngày nay quen rồi, lập tức thanh lý…

Ngưu Vượng đang ngồi góc cuối cùng, cầm bánh bao rộng miệng cắn, tay cầm quyển truyện, ăn uống ngon lành, cảm giác được bầu không khí trong phòng học xảy ra biến hóa, lại nhìn thấy Dương Thiên Lôi, nhất thời đứng lên, bánh bao còn chưa kịp nuốt xuống, liền lớn giọng nói với Dương Thiên Lôi. Đồng thời khi nói trực tiếp nhét hết nửa cái bánh bao vào trong miệng, nuốt vào một cách ngon lành, cầm chai nước uống một ngụm thật dài, đồng thời để các bạn học xung quanh nhíu mày buồn nôn chính là, vị ca môn này dĩ nhiên sục sục vài cái trong miệng, trực tiếp nuốt vào.

Dương Thiên Lôi cũng không biết nên nói cái gì.

Không có biện pháp, tuy rằng bánh bao ăn rất ngon, tản mát vị đạo đích xác khiến Dương Thiên Lôi không thể chịu đựng được. Vì vậy, tại thời điểm Dương Thiên Lôi có mặt, sáng sớm Ngưu Vượng không bao giờ ăn bánh bao, bằng không hai người nhất định sẽ đánh nhau một trận.

Mà mấy ngày Dương Thiên Lôi không có mặt, Ngưu Vượng hưởng thụ nhất chính là mỗi sáng sớm có thể nghênh ngang ăn mười tám cái bánh bao vừa đọc truyện, kết quả là, các bạn học ngồi xung quanh phải chịu tội, ai có thể nói với Ngưu Vượng? Điều này khiến bọn họ vô cùng thương nhớ tới Dương Thiên Lôi.

- Uy, bạn Tiểu Mai, cho xin vài cái kẹo cao su được không?

Ngưu Vượng thấy Dương Thiên Lôi không nói chuyện, vội vàng chuyển sang một tiểu nữu béo mập không biết là thối miệng hay thế nào, trực tiếp nói.

- Một đồng!

Tiểu nữu béo mập lấy ra một chiêc kẹo cao su, nhưng cau màu, không trực tiếp đưa cho Ngưu Vượng, một tay khác xòe ra nói.

- Quỷ hẹp hòi! Một đồng, đưa hai cái!

- Cậu mới quỷ hẹp hòi, muốn ăn chính mình đi mua, một năm chí ít cũng lấy của tôi hai lọ! Hừ!

Từ trong tay Ngưu Vượng tiếp nhận một đồng tiền, tiểu nữu béo mập thẳng thẳng lấy ra hai cái cho Ngưu Vượng.

Dương Thiên Lôi nhìn thấy một màn vô cùng đơn giản, lại rất hay xuất hiện này, từ trước tới nay đều khinh thường không muốn nói, thế nhưng lúc này có cảm giác hoàn toàn khác nhau. Ngay cả tiểu nữ béo mập nguyên bản hắn lười liếc mắt nhìn, tựa hồ cảm thấy rất đáng yêu.

Cùng là một thân thể, cùng là một con mắt, cùng tiếp xúc một chuyện giống nhau, nhưng tâm tình khác nhau lại có cảm giác và thể ngộ khác biệt.

Mà nhãn thần những người khác nhìn về phía mình, mặc dù vẫn ẩn chứa rất nhiều tâm tình khác nhau, cũng có một chút tồn tại để Dương Thiên Lôi khắc sâu trong ký ức, nhưng hiện tại bỗng nhiên tiêu tán giống như làn khói nhẹ sâu trong nội tâm, để đan điền của hắn lần thứ hai xuất hiện một dòng nước ấm bàng bạc so với những lần trước mạnh mẽ hơn nhiều, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân, thoải mái nói không nên lời…

- Lôi Chấn Tử, cuối cùng cậu đã trở về!


Tại thời điểm Dương Thiên Lôi ngồi xuống ngay bên cạnh Ngưu Vượng, tiểu nữu béo mập chán ghét nhìn Ngưu Vượng nói.

- Mặc dù mình không trở lại, cậu nhiều nhất chỉ chịu đựng nửa tháng mà thôi!

Dương Thiên Lôi rất thản nhiên nói, ánh mắt lại nhìn về phía quyển truyện trong tay Ngưu Ma Vương:

- Đưa cho tao!

- Không được! Đọc xong cho mày xem!

Ngưu Vượng nhất thời lùi về phía sau, rất sợ Dương Thiên Lôi trực tiếp đoạt mất.

- Đưa cho tao!

Nhưng Dương Thiên Lôi lại nhìn vào hắn, lần thứ hai nói.

- Xem mày là bệnh nhân, cho mày xem trước, nhanh nhanh một chút! Tao còn chưa đọc xong dâu!

Trong lòng Ngưu Vượng có điểm kỳ quái nhìn nhãn thần của Dương Thiên Lôi, cuối cùng cũng đưa quyển truyên cho hắn.

Tuyệt đại đa số mọi người trong lớp đều chú ý tới Dương Thiên Lôi vừa mới trở về, vốn tưởng rằng thương thế của hắn còn chưa khỏi hoàn toàn đã trở lại đi học, hẳn là bởi vì "cải tà quy chính", dù sao lần trước trong cuộc kiểm tra đã đề cao thứ tự một chút, không hề nghĩ tới vừa mới trở về đã cướp đoạt với Ngưu Ma Vương.

Thế nhưng, ngay lúc bọn họ còn cảm thán Dương Thiên Lôi không có thuốc nào chữa được, quyển truyện trên tay hắn dĩ nhiên xoẹt một tiếng biến thành hai nửa, sau đó xoẹt xoẹt xoẹt hóa thành vô số mảnh vụn.

- Mày điên rồi? Đây là tao mượn đấy!

Ngưu Vượng nhất thời có điểm há hốc mồm.

- Là huynh đệ, sau này mày theo tao cùng nhau học, không phải huynh đệ, mày ngồi bên kia, tao là bệnh nhân, đừng đánh với tao…

- Mày…

Cơ mặt Ngưu Vượng co quắp, hiển nhiên bị Dương Thiên Lôi chọc giận rồi, đổi lại trước đây, hai người đã sớm lao vào đấm đá, thế nhưng nghe được một câu cuối cùng của Dương Thiên Lôi, lại cam nhịn:

- Không phải mày bức tao chết hay sao?


- Tao đã từng chết qua một lần rồi. Cái này, đây là bút ký của tao dùng lúc Tuyết tỷ dạy, hai thằng chúng ta vốn tương xứng với nhau, khẳng định thích hợp cho mày, xem không hiểu có thể hỏi tao. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Dương Thiên Lôi nói, từ trong lòng lấy ra một quyền bút ký tương đối dày, để trước mặt Ngưu Vượng:

- Đừng ngây ra đấy, xem hết trả tao!

- Ách… Lôi Tử, mày nói thực sự?

- Trong thời gian một tháng, coi như là tận đạo hiếu với bác trai bác gái đi!

Dương Thiên Lôi nhìn vào Ngưu Ma Vương, nhẹ giọng nói, nói xong liền lấy ra một quyển sách dày, tập trung tinh thần, không tiếp tục để ý tới Ngưu Vượng.

Thần tình Ngưu Vượng ngẩn ra, bị Dương Thiên Lôi nói tới chỗ đau, sau khi lặng yên chừng hai phút đồng hồ, lặng yên mở bản bút ký.

Nguyên nhân Dương Thiên Lôi làm như vậy, thứ nhất là hắn muốn trợ giúp Ngưu Vượng, có thể giúp hắn mở khiếu một chút. Thứ hai, làm như vậy, chí ít để Ngưu Vượng làm bộ dáng cho người khác nhìn, cũng miễn cho thành thích thi vào trường đại học xuất hiện, gây ra oanh động quá lớn.

Ngưu Vượng như vậy, chính hắn cũng như vậy.



- Ha ha ha ha… Con mẹ nó, Lôi Tử, tao bỗng nhiên phát hiện, tao con mẹ nó là thiên tài! Tao hình như thông suốt rồi! Ha ha ha…

Thời điểm tan học buổi chiều, Dương Thiên Lôi đã biết kết quả nguyen bản không thể khẳng định trước, bởi vì từ bộ dáng hưng phấn của Ngưu Vượng là có thể nhìn ra được.

- Là mày trước đây chưa từng dụng tâm mà thôi. Chỉ cần hết sức chuyên chú, tự nhiên có thể học được!

Dương Thiên Lôi đáp lại.

- Tuyệt đối không phải! Trước đây không phải là tao chưa từng thử qua, nhưng vì sao đều không thể nhớ được! Nếu không mấy năm trung học đã biến thành giáo dục bắt buộc rồi, tao sớm bị đuổi học rồi. Nhưng ngày hôm nay, chỉ cần mày giảng cho tao ta đều có thể nhớ rất kỹ! Được rồi, ta nhanh chóng trở về xem, tranh thủ xem hết bản bút ký này, nóikhông chừng thành tích kiểm tra ngày mai có thể đề cao không ít!

Ngưu Vượng hăng hái bừng bừng nói.




Ý niệm, có thể ảnh hưởng tới tâm trí của người khác. Khi Dương Thiên Lôi ngưng tụ ý niệm dung nhập vào thanh âm, truyền vào tai Ngưu Vượng liền lập tức khắc sâu ấn tượng trong đầu hắn, trong nháy mắt kia, thanh âm của Dương Thiên Lôi phảng phất như biến thành một chiếc bút, mà đại não của Ngưu Vượng thì biến thành giấy trắng, khi đã viết ra sẽ không quên đi.

Nhìn bóng lưng Ngưu Vượng rời đi rất nhanh, Dương Thiên Lôi, ngày mai người này tất nhiên sẽ rất uể oải. Bởi vì đã rất lâu hắn không có thói quen vận chuyển đại não, muốn dựa vào chính mình học tập, cơ bản không quá có khả năng. Chí ít hiện tại không được.



- Phù…

Khí trời Hàm Thành tháng năm cũng giống như tính khí của nữ nhân, thay đổi thất thường. Dương Thiên Lôi vẫn như cũ đi bộ trở về, vừa mới chia tay với Ngưu Vượng không bao lâu, bỗng nhiên gió to thổi mạnh, mặt trời buổi chiều treo cao thoáng cái liền bị mây đen che phủ, màu sắc bầu trời biến thành màu vàng đất, là bộ dáng của trời mưa to sắp xảy ra.

Người đi đường nhất thời đẩy nhanh bước chân hơn.

- Muốn tới rồi sao?

Khác với mọi người xung quanh, Dương Thiên Lôi không hề ngừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tròng mắt dĩ nhiên phát ra quang mang hưng phấn cường liệt.

- Uy, còn không mau chạy đi?

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh trùng hợp chạy qua bên cạnh Dương Thiên Lôi, nhìn Dương Thiên Lôi giống như kinh ngạc đờ ra nói.

Đạo thân ảnh này chính là Tống Hiểu Phân vừa gặp nhau sáng nay.

Rầm…

Từng giọt mưa rất lớn nhất thời ầm ầm hạ xuống.

- Ai nha, cậu còn đờ ra? Nhanh mở ô!

Tống Hiểu Phân một mặt lấy một chiếc ô từ trong ba lô, một mặt quay về phía Dương Thiên Lôi hô lên. Người khác ướt mưa thì cũng chỉ là ướt mưa mà thôi, nhưng Dương Thiên Lôi với băng gạc quấn đầy mình, nếu như bị ướt mưa rồi, có thể nghĩ được hậu quả.

- Quên mang theo…

Dương Thiên Lôi nói trong miệng, vôi vã cởi áo khoác, trực tiếp giơ lên trên đầu, cũng bắt đầu chạy chậm. Tuy rằng căn bản hắn không cần phải làm như vậy.

Oanh…

Nhưng vào lúc này, một đạo sấm sét xẹt qua bầu trời, mưa xối xả tầm tã.

- Ngu ngốc, trước tiên vào chỗ nào tránh mưa, còn chạy?


Nhìn Dương Thiên Lôi từ bên cạnh chạy qua, Tống Hiển Phân rất không thể nói gì bật thốt, bỗng nhiên mưa lớn như vậy, đừng nói là y phục, cho dù nàng cầm ô cũng bị xối ướt sũng, đồng thời khi nói, nha đầu này chạy tới nắm lấy tay Dương Thiên Lôi, lôi hắn vào trong mái hiên ven đường.

- Ách…

Tuy rằng Dương Thiên Lôi rất không tình nguyện, nhưng lúc này cũng đành phải làm theo. Dù sao trong suy nghĩ của Tống Hiểu Phân, bị nước mắt làm ướt, hậu quả không cần nghi ngờ chính là vô cùng nghiêm trọng. Nàng hoàn toàn muốn tốt cho chính mình.

Tống Hiểu Phân để ý một bên tóc bị nước thấm ướt, nhìn sang Dương Thiên Lôi bị nước ma xối không ít, hỏi:

- Cậu không sao chứ?

- Không có việc gì. Sắp khỏi rồi, bị ướt mưa cũng không trở lại, cảm ơn!

Dương Thiên Lôi nói.

- Đây, tặng ô cho cậu dùng! Lúc nào tạnh mưa hãy trở về!

Trong lòng Tống Hiểu Phân âm thầm kỳ quái, hai lần tiếp xúc với Dương Thiên Lôi, nàng không hề có một chút cảm giác người này rất xấu xa. Hơn nữa Tống Hiểu Phân đối với nam sinh rất hiểu rõ, chính mình đường đường là hoa hậu giảng đường, tuy rằng hung hãn một chút, không ai dám trêu chọc, nhưng người nào nhìn vào chính mình không nhìn thêm vài lần? Chỉ duy nhất có Dương Thiên Lôi, chính mình chủ động giúp hắn, hắn dĩ nhiên không nhìn chính mình, ngược lại ngẩng đầu lên nhìn trời.

Trời có đẹp bằng chính mình?

- Cậu không cần?

Dương Thiên Lôi cúi đầu, xoay người nhìn về phía Tống Hiểu Phân, có điểm kỳ quái nói.

- Tôi bị ướt cũng không quan trọng, hơn nữa… Tôi thích trời mưa! Gặp lại!

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hiểu Phân lấp lánh một tia hưng phấn nòi, đồng thời giao chiếc ô vào trong tay Dương Thiên Lôi, trực tiếp chạy vào trong màn mưa.

- Vậy cậu mang theo ô làm gì?

Dương Thiên Lôi quay về phía Tống Hiểu Phân hô.

- Ô che nắng, ngu ngốc! Sáng sớm ngày mai trả lại tôi! Nhớ kỹ sớm một chút, tôi đợi cậu ở nhà!



Nhìn Tống Hiểu Phân đã ướt sũng đã biến mất trong trời mưa xối xả, trong lòng Dương Thiên Lôi cảm giác rất kỳ lạ, hoa hậu giảng đường hung hãn trong truyền thuyết vì sao lại nhiệt tình đối với một kẻ lưu manh nổi tiếng giống như hắn?

Không có lòng suy nghĩ nhiều, Dương Thiên Lôi thu ô lại, trực tiếp nhằm về phía con đường đối diện, trong sát na đề cao tốc độ lên tới một trăm mét năm giây, bằng vào ký tức trong đầu, chạy về phía một ngọn núi nhỏ nhỏ cách nơi này không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận