Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tuyết đã dậy sớm gõ cửa phòng Dương Thiên Lôi, dẫn theo hắn cùng đi gặp viện trưởng, dưới sự phối hợp của Lý Tuyết, tuy lão viện trưởng nghĩ Dương Thiên Lôi gặp phải lang trung tha phương có điểm kinh ngạc, nhưng coi như tin tưởng không nghi ngờ, liên tục nói Dương Thiên Lôi phúc lớn mạng lớn.
Những người khác trong cô nhi viện thu được tin tức cũng đều vây xung quanh Dương Thiên Lôi hỏi han, kinh ngạc không thôi. Để Dương Thiên Lôi vô cùng không nói được gì chính là, dĩ nhiên có người nói vị thần y trị liệu cho Dương Thiên Lôi ở nơi nào, Dương Thiên Lôi rất mơ hồ lừa dối những người này, thần y là lang trung tha hương, tiên phong đạo cốt, không nơi ở cố định, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, trùng hợp đụng phải chính mình đang bị thương nặng, sau khi trị liệu xong liền rời đi…
Thời điểm mọi người còn quấn quýt xung quanh Dương Thiên Lôi, bên ngoài truyền tới tiếng thét to:
- Viện trưởng, Tuyết tỷ, tìm được Thiên Lôi hay chưa? Nhiều người như vậy để làm gì?
- Ngưu Vượng?
Trong nháy mắt nghe được thanh âm này, Dương Thiên Lôi nhất thời biết được người đến là ai, Ngưu Vượng, đồng học, ngồi cùng bàn, huynh đệ. Đó là huynh đệ đêm đó mời chính mình ăn nhậu.
- Thiên Lôi, sau khi Tiểu Ngưu biết em gặp chuyện không may, liên tục hai ngày tới rồi, hai ngày hôm nay ngay cả trường học hắn cũng không tới, một mực giúp đỡ tìm người.
Lý Tuyết vội vàng nói với Dương Thiên Lôi.
- Được rồi được rồi, tất cả mọi người giải tán đi, nên làm cái gì thì đi làm, Tiểu Tuyết, cháu gọi điện thoại báo cho cảnh sát, nói Thiên Lôi đã trở về rồi, đừng để người ta tiếp tục tìm kiếm!
Viện trưởng căn dặn.
- A?
Lúc Ngưu Vượng tiến vào trong cửa lớn cô nhi viện, thấy gian cánh cửa gian phòng viện trưởng đối diện lố nhố hơn mười cái đầu, liền la lớn. Đi tới gần, mọi người đều bước ra ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy Dương Thiên Lôi quấn băng gạc toàn thân, chỉ để lộ hai con mắt ra ngoài.
- Lôi Chấn Tử?
Ngưu Vượng vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ nói, khuôn mặt xấu xí tới tận khung kia có lẽ bởi vì quá mức kích động, co quắp lại càng thêm dọa người. Chỉ là lúc này trong ánh mắt của Dương Thiên Lôi, đó chính là dấu hiệu của tình cảm thân thiết và ấm áp nhất.
- Ngưu Ma Vương!
Dương Thiên Lôi tiến lên một bước, một quyền đánh thẳng vào bộ ngực với khung xương to lớn.
- Khụ khụ…Ngươi không phải? Không phải nói…
Cảm nhận được lực lượng cực lớn từ nắm tay của Dương Thiên Lôi truyền tới, tròng mắt Ngưu Vượng trừng thật to, có điểm không thể tin tưởng được hỏi. Liên tục tìm kiếm hai ngày, Ngưu Vượng đương nhiên biết được tình huống Dương Thiên Lôi bị sét đánh bỏng cháy toàn thân. Hai ngày vừa qua hắn hầu như điên cuồng, nỗ lực tìm kiếm không hề thua kém Lý Tuyết một chút, hắn biết rõ lấy tính cách của Dương Thiên Lôi, cho dù không chết, nhưng bị đốt cháy thành như vậy, khẳng định không muốn sống. Đẹp trai, đây chính là đặc điểm duy nhất hắn mạnh hơn chính mình, mất đi ưu điểm này, bảo hắn sống như thế nào?
- Được rồi, Thiên Lôi gặp được một thần y, đã không có việc gì rồi, Tiểu Ngưu, cảm tạ cậu, chúng ta vào trong phòng nói chuyện…
Dương Thiên Lôi còn chưa nói xong, Lý Tuyết liền mỉm cười ngọt ngào, nói. Nói xong liền kéo Dương Thiên Lôi bước về phía phòng của hắn.
- Khụ khụ… Tuyết tỷ, chị gọi Ngưu Vượng, Ngưu Ma Vương cũng được, đừng gọi em thành Tiểu Ngưu.
Ngưu Vương tỏ vẻ co quắp nói, đây chính là chuyện hắn kiêng kỵ nhất, tiểu nữu, bảo hắn làm sao chịu đựng được.
Nếu không phải Lý Tuyết là tỷ tỷ tốt nhất của Dương Thiên Lôi, đổi thành người khác sợ rằng đã bị Ngưu Vượng đá bay rồi.
- Chị của tao muốn gọi mày là gì thì gọi là gì, mày còn xoi mói?
- Được, vậy thì sẽ gọi là Ngưu Vượng!
Lý Tuyết lại mỉm cười nói.
- Ừ, vẫn là Tuyết tỷ tốt!
Đang khi nói chuyện, ba người đã tiến vào trong phòng của Dương Thiên Lôi, Ngưu Vượng trực tiếp xoay người trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:
- Lôi Tử, mày thực sự không có việc gì?
- Mày xem tao giống như có người bị gì sao? Qua hai ngày là có thể đi học được rồi!
Dương Thiên Lôi thoải má nói.
- Sẽ không có tác dụng phụ chứ?
Ngưu Vượng nhìn đầu gói kín như bánh chưng của Dương Thiên Lôi, hỏi.
- Thần y đã xuất thủ, nếu như có tác dụng phụ, hắn còn mặt mũi đi chỗ khác?
- Mày nói thực?
Nghe ngữ khí của Dương Thiên Lôi kiên định như vậy, khuôn mặt đẹp trai không kém hơn Ngưu Ma Vương bao nhiêu nhất thời hiện lên vẻ kinh hỉ mãnh liệt, lần thứ hai hỏi. Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Đương nhiên là thực. Kỳ quái… Lão Ngưu mày sao lại vui vẻ như vậy? Tao nhớ kỹ mày bất mãn nhất là hai thằng không giống như đồng loại này sao? Tao có thể khôi phục, mày hẳn là rất uể oải mới đúng?
- Thiên Lôi, em nói chuyện thế sao? Ngưu Vượng người ta suốt hai ngày nay lo lắng cho em, hừ hừ…
Lý Tuyết trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi nói.
- Khụ khụ… Nói thực nha, nếu như máy có thể nhỉn a được, không tìm chết nữa, tao thực ra rất hi vọng mày chừa chút gì đó, như vậy hai thằng với nhau mới thực sự là huynh đệ, cũng đỡ phải ra vẻ trước mặt lão tử.
- Hắc hắc… Hơn nữa, tao vui vẻ cũng không phải là ngươi không có việc gì, là cái này! Ha ha ha ha…
Lý Tuyết có điểm há hốc mồm, thực sự không thể hiểu nổi những nam đồng học như Dương Thiên Lôi và Ngưu Vượng có loại hữu nghị và tâm tính như thế nào.
- Cái gì vậy?
Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm vào Ngưu Vượng từ trong túi móc ra một bọc giấy dai hỏi.
- Tiền! Vốn là sau khi biết được mày gặp chuyện không may, ta cùng với lão papa nói chuyện với nhau, lần này vui rồi… Có thể rút ra mấy vé, chúng ta tiếp tục làm vài chầu, ha ha ha…
Ngưu Vượng hưng phấn nói.
Dương Thiên Lôi nao nao.
- Mày đang có nhãn thần gì thế?
Ngưu Vượng có điểm không chịu nổi.
- Cảm ơn!
Càng khiến Ngưu Vượng nghĩ không ra chính là, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên trọng trọng nói ra hai tiếng từ trước tới nay chưa bao giờ thoát khỏi miệng.
- Cảm ơn!
Lý Tuyết vốn đối với hai người có điểm không nói được gì, lúc này cũng mang theo cảm kích nồng hậu, đối với Ngưu Vượng nhẹ giọng nói.
Cô nhi, bọn họ từ nhỏ đã là cô nhi, trong xã hội tiền tài, quyền lực, địa vị, vật chất dư thừa, căn bản không hề có bằng hữu chân chính, chỉ có bị cô lập, xem thường và chế nhạo. Cho dù là Lý Tuyết hoàn mỹ nhiều mặt cũng không ngoại lệ, thậm chí cảm thụ so với Dương Thiên Lôi càng thêm sâu khắc. Bởi vì tướng mạo thanh tú xinh đẹp của nàng càng khiến những nữ hài tử khác đố kỵ ganh ghét.
Đồng học Dương Thiên Lôi của chúng ta, tại thời điểm trung học kết thúc, sau đó gặp một lần kinh biến thật lớn, hai tin dữ nối tiếp nhau, tuy rằng có gặp lại Ngưu Vượng một lần nữa, thế nhưng sau đó không còn liên hệ gì, thẳng cho tới khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn rời khỏi thế giới này, đã không hề liên hệ gì với Ngưu Vượng.
Thế nào là huynh đệ?
Dệt hoa trên gấm hay đưa than củi trong ngày tuyết rơi. Nhất là biết rõ nỗ lực của chính mình không có khả năng thu hồi lại được, càng không cần hồi báo, thực sự vô cùng hiếm thấy. Mệnh Dương Thiên Lôi hoàn toàn không tốt, cô nhi, học tâm kém, bị sét đánh gần như đi đời nhà ma. Thế nhưng dưới tình huống như vậy, Ngưu Vượng vẫn có thể vì hắn xin được tiền.
Tuy rằng Ngưu Vượng nói có vẻ rất dễ dàng, nhưng Dương Thiên Lôi lại hiểu rõ, Ngưu Vượng chỉ là một gia đình bình thường, không biết dùng biện pháp gì mới có thể lấy được một số tiền xa xỉ như vậy.
Ban ngày Lý Tuyết chỉ đạo Dương Thiên Lôi ôn tập bài học, buổi tối liền để Dương Thiên Lôi nghỉ ngơi sớm một chút, nguyên bản Lý Tuyết còn có chút lo lắng đối với bệnh tình của Dương Thiên Lôi, nhưng nhìn lượng cơm của Dương Thiên Lôi không hề giảm đi, ngược lại còn đề cao gấp hai lần, cuối cùng cũng chân chính yên tâm.
Bất quá, càng khiến Lý Tuyết có điểm vô cùng kinh ngạc chính là, cái đầu của Dương Thiên Lôi hình như đột nhiên trở nên thông minh hơn, nguyên bản bài tập toán lý hóa hơi có chút phức tạp một chút, Lý Tuyết phải nhẫn nại giảng giải mấy lần cho Dương Thiên Lôi, còn phải liên lục nói rõ những kiến thức cơ sở liên quan tới bài tập, không ngần ngại quán thâu, nhiều lần nhắc lại mới có thể hoàn thành. Thế nhưng hiện tại, mặc kệ bất cứ đề mục gì, chỉ cần giảng qua một lần Dương Thiên Lôi liền có thể nhớ kỹ. Trong một ngày một đêm, Lý Tuyết trên cơ bản không cần phải nói tiếp những kiến thức cơ sở.
Dùng cách giải thích của Dương Thiên Lôi, đó chính là sau khi hắn bị sét đánh, đại não được khai phá, vì vậy tạo thành trí nhớ và ngộ tính phi phàm.
Mà giải thích này Lý Tuyết tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi vì trừ điều này ra, căn bản không còn bất cứ nguyên nhân gì khác có thể giải thích được.
Liên tục thời gian ba ngày, Lý Tuyết thanh tú bừng sáng khuôn mặt, luôn luôn mang theo nụ cười ngọt ngào, hài lòng vô cùng, so với nàng lúc vừa mới đỗ vào đại học hàng đầu còn hài lòng hơn nhiều.
Chỉ bất quá, Lý Tuyết không biết chính là, Dương Thiên Lôi trước mắt nàng đã thu liễm đi rất nhiều.
Đừng nói là sách giáo hoa, mặc kệ là sách vở loại hình như thế nào, chỉ cần Dương Thiên Lôi xem qa một lần, tâm tần của hắn chỉ hơi động một chút liền có thể hiện lên rõ ràng trong đầu.
Về phần những tính toán lý hóa các loại, đối với Dương Thiên Lôi mà nói hoàn toàn đơn giản. Phải biết rằng, các loại trận pháp, thiên địa chi lý, càn khôn âm dương ẩn chứa phắp tắc thần thông vô cùng phức tạp, không phương diện nào không phải vận dụng tính toán tương sinh tương khắc tinh vi tới không chút kẽ hở ngưng tụ thành. Nếu như coi đề mục thành một loại thần thông mà nói, vậy thì giải đề mục chính là kìm kẽ hở của thần thông, vận dụng thần thông tương ứng để phá giải.
Điều này sao có thể so sánh với phá trận pháp?
Hơn nữa, để Dương Thiên Lôi hơi ngoài ý muốn chính là, trong trạng thái học tập như thế này, cho dù bài tập rất đơn giản, chỉ cần hắn vận dụng một chút tâm tư là có thể hoàn thành rồi, nhưng vẫn có chút cảm giác tu luyện công pháp, mỗi khi hoàn thành một bài, trong cơ thể quỷ dị sinh ra một tia linh khí thiên địa.
Cũng giống như vậy, mấy ngày nay Dương Thiên Lôi phát hiện ra, mỗi khi tiếp xúc với người khác, nhất là gặp được đám người Lý Tuyết, viện trưởng và Ngưu vượng, một khi chạm tới những ký ức và chuyện cũ trước đây, trong cơ thể cũng sẽ sinh ra một tia linh khí thiên địa.
Loáng thoáng trong lúc đó, Dương Thiên Lôi phảng phất như bắt được một con đường tu luyện nào đó, con đường tu luyện đặc biệt dành cho không gian Địa Cầu thiếu thốn linh khí thiên địa.
Bất quá, loại tốc độ như thế này vẫn còn quá chậm, quá mức thiếu, hắn cần phải thăm dò không ngừng, tìm kiếm càng nhiều phương thức tu luyện hơn.
Lôi, dựa theo cách lý giải của khoa học Địa Cầu, đó chính là điện năng. Buổi tối Dương Thiên Lôi cũng thử hấp thu điện nặng chuyển hoán thành năng lượng bản nguyên, thế nhưng ngoại trừ bị điện giật tới toàn thân tê dại ra, không hề thu được bất cứ cái gì khác, điều này để Dương Thiên Lôi hiểu ra, năng lượng sinh ra trong thiên địa và năng lượng do khoa học nhân loại chế tạo ra có sự khác nhau về bản chất.
- Được rồi, ngày hôm nay học tới đây thôi!
Năm giờ ba mươi buổi chiều ngày thứ tư, Lý Tuyết nhìn một bài toán đã giải xong, hài lòng vô cùng nói:
- Thiên Lôi, dựa theo tiến độ học tập như vậy, em khẳng định có thể đỗ một trường đại học tốt, có nghĩ tới trường đại học nào hay chưa?
- Tùy tiện chọn một trường đại học nào đó là được rồi!
Dương Thiên Lôi vẫn là bánh chưng như trước quay đầu nhìn Lý Tuyết ngay bên cạnh, phảng phất như rất tùy ý nói.
Nghe được lời của Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết hơi vui vẻ, nhưng lập tức khuôn mặt thanh tú tựa hồ có vẻ rất mất hứng hỏi lại:
- Vì sao em không tới thủ đô? Không muốn cùng chị ở một chỗ hay sao? Hay sợ chị quản em?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...