Huyền Thiên


- Ân. Trương Tử Hàm nhẹ giọng đáp. Vội vàng giao Phong Linh Nhi qua cho Dương Thiên Lôi, liền cùng đám người Vu Thanh Nhã vội vàng rời khỏi. Tuy là mọi người không biết đó là chuyện gì, nhưng từ nét mặt của ba lão gia hỏa, cũng cảm giác được sự tình rất nghiêm trọng. Cho nên, không ai dám hỏi nhiều.

Lúc Dương Thiên Lôi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn nhưng lạnh lẽo của Phong Linh Nhi, Phong Linh Nhi giống như là do dự một lúc, cuối cùng bị Dương Thiên Lôi nắm chặt. Năm người cùng nhau đi vào trong phòng của Phong Vô Kỵ.

Vừa mới bước vào, Phong Vô Kỵ liền xuất ra một đạo kết giới cường hãn, trực tiếp bao phủ toàn bộ gian phòng.

- Phong chưởng giáo… ta, ngày mai có khả năng là ta không thể đấu được! Lúc Phong Vô Kỵ vừa mới giăng kết giới thì Phong Linh Nhi liền nói, trên mặt có chút thống khổ.

- Ta biết. Phong Vô Kỵ giống như cũng không cảm thấy bất ngờ: - Các ngươi ngồi xuống trước đi.

Dương Thiên Lôi đỡ Phong Linh Nhi khoanh chân ngồi xuống, cái tên này giống như cũng không có ý định buông bàn tay nhỏ nhắn của Phong Linh Nhi ra, ngược lại còn nhẹ nhàng siết lại. Phong Vô Kỵ nói tiếp: - Trảm Không kiếm quyết Quy nhất cảnh, ngươi đã cố hết sức rồi… đáng tiếc, sự cường đại của Thương Huyền Bác giống như đã vượt qua dự liệu của mấy người chúng ta. Hắn thậm chí còn không dùng tới truyền thừa đạo khí của Thương Huyền Phủ nữa! Ngay cả cảnh giới tu vi của hắn cũng mwof mịt không rõ… nếu như ta đoán không lầm thì hắn rất có thể đã bước vào Thần đạo cấp năm!

- Ân, hắn nhất định đã tới Thần đạo cấp năm rồi! Cảnh giới hiện tại của ta, có thể vận dụng năng lượng của khí linh trong truyền thừa đạo khí là thực lực của Thần đạo cấp năm, đối với một kích toàn lực của ta như vậy vẫn không thể gây thương tổn cho hắn chút nào! Phong Linh Nhi nói.

- Khụ khụ… lão gia tử, sư tỷ, ngày mai tên gia hỏa kia sẽ chết rồi, các ngươi còn bàn mấy chuyện này để làm gì? Hay là sư tỷ ngươi đi chữa thương đi? Lúc mọi người ở đây đều mặt ủ mày chau thì Dương Thiên Lôi đột nhiên lại thình lình thốt ra một câu khiến cho ba lão đầu và Phong Linh Nhi đều trợn mắt lên nhìn. Nói trắng ra là ba lão đầu này thảo luận với Phong Linh Nhi là vì lo cho sống chết của Dương Thiên Lôi ngày mai, nhưng cái tên này lại ngược lại, nói một câu thiếu chút nữa khiến cho mọi người nghẹn họng.

- Xú tiểu tử… ngươi, ngươi có nắm chắc không? Phong Vô Kỵ hơi khiếp sợ hỏi. Vu Nhân Kiệt và Lâm Vô Kỵ cũng giật mình nhìn Dương Thiên Lôi. Hiện tại, ba lão đầu này hiển nhiên là đã nối liền với nhau rồi, đối với mấy bí mật trên người Dương Thiên Lôi, cơ bản đều đã biết rõ. Nhưng nếu Dương Thiên Lôi nói như vậy thì tất nhiên là có nắm chắc, hơn nữa, lấy sự biến thái của Dương Thiên Lôi thì nói không chừng đúng là còn che giấu không ít. Bằng không thì hắn tại sao lại có thể nói ra mấy câu mà ngay cả ba lão đầu cũng đều cảm thấy thâm ảo khó lường?


- Hắc hắc… đương nhiên, cho dù hắn có là Thần đạo cấp sáu đi nữa, dám đả thương sư tỷ của ta, ta nhất định khiến hắn trả giá đắt, huống hồ gì ta và hắn còn có trận chiến sinh tử, lại thêm lão đầu đê tiện kia còn muốn cắt đứt đốn ngộ của ta nữa? Dương Thiên Lôi nói với vẻ mặt cực kỳ thoải mái. Giống như không hề có chút áp lực nào vậy.

- Thần đạo cấp sáu… ngươi có nắm chắc phần thắng không? Phong Vô Kỵ nhịn không được liền hỏi. Ánh mắt của bốn người cũng đều nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi nắm chắc cái rắm ấy, bất quá là nhìn bộ dạng lo lắng của bốn người, không muốn để cho họ lo lắng nữa mà thôi. Đánh, nếu đã không thể tránh được thì lo lắng được quái gì? Cứ đánh một trận oanh oanh liệt liệt cho rồi, Thần đạo cấp sáu thì hắn thật sự không dám chắc, nhưng Thương Huyền Bác cao lắm chắc cũng là Thần đạo cấp năm thôi nhỉ? Nếu vậy thì Dương Thiên Lôi cũng nắm chắc được một phần. Cho nên mới có thể khoa trương lên một chút, nói ra vẻ trâu bò như thế.

- Đây… Dương Thiên Lôi hơi ngập ngừng, trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên nói: - Lão gia tử, chắc ngươi không quên hai ả yêu nữ kia đấy chứ?

- Hai ả yêu nữ đó?

- Không sai, bọn họ liên thủ mà cũng bị ta giết chết đấy thôi? Lúc đó ta bất quá chỉ là Thần đạo cấp một mà thôi, hiện tại thì sao? Tạm thời là cảnh giới Thần đạo cấp bốn đỉnh phong! Hơn nữa… hắc hắc, có vẻ như ta đã lĩnh ngộ được ảo diệu để đột phá bích chướng ròi, chờ ngày mai, lúc đứng trên lôi đài, rất có thể các ngươi đã nhìn thấy một vị Thần đạo cấp năm đẹp trai rồi!

- Phì… Phong Linh Nhi mặc dù bị thương nặng, cũng bị cái tên Dương Thiên Lôi nói khoát mà mặc không đổi sắc, tự biên tự diễn chọc cho vui vẻ, cư nhiên nhịn không được mà phì một tiếng, chỉ là vừa mới cười ra tiếng thì liền động tới nội thương trong người, nhất thời biến thành vẻ thống khổ. Dương Thiên Lôi nhân cơ hội này, trực tiếp nắm lấy bàn tay của Phong Linh Nhi lần nữa. một cỗ năng lượng tinh thuần liền bắt đầu rót vào trong cơ thể của Phong Linh Nhi.

Ba lão đầu cũng im lặng nhìn Dương Thiên Lôi, nói: - Ngươi nói có thật không? Chắc không phải là để bọn ta yên tâm đấy chứ?


- Yên tâm! Lão gia tử, hai vị gia gia, các người còn không biết ta sao? Ưu điểm lớn nhất của ta chính là thật thà, chưa bao giờ biết nói khoát! Được rồi, ta đua sư tỷ đi chữa thương, các người chờ ngày mai coi kịch vui đi! A… đúng rồi, lão gia tử, biểu hiện của ngươi hôm nay rất phong độ, chỉ là… có nắm chắc không đó?

- Nói thừa! Ưu điểm lớn nhất của lão gia tử ta chính là không làm chuyện gì mà mình không nắm chắc! Thương Huyền Không chết chắc rồi! Phong Vô Kỵ tâm tình vui vẻ nên nhất thời cũng đắc ý nói. Khiến cho hai lão đầu Vu Nhân Kiệt và Lâm Vô Kỵ câm nín.

- Xú tiểu tử, ngươi mau đưa sư tỷ của ngươi vào trong pháp bảo của ngươi trị thương sao? Phong Vô Kỵ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi.

- Không được sao? Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi lại.

- Được chứ,… chỉ là, tiểu tử ngươi phải kềm chế một chút, không ít rồi… Phong Vô Kỵ nói ra một câu khiến Phong Linh Nhi ù ù cạc cạc, còn biểu tình của hai người Lâm Vô Kỵ và Vu Nhân Kiệt thì đột nhiên liền thống nhất, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi cũng lộ vẻ hận không thể ép tên này dừng lại.

- Khụ khụ… các người hiểu lầm rồi! Xin hãy giữ tư tưởng lành mạnh! Hẹn gặp lại! Dương Thiên Lôi câm nín một hồi, mi tâm trực tiếp lóe ra một đạo ngũ sắc hoa quang, bao phủ lấy Phong Linh Nhi, trong nháy mắt liền biến mất trước mặt ba lão đầu.

Phong Vô Kỵ và Vu Nhân Kiệt đã sớm biết sự cường hãn của pháp bảo của Dương Thiên Lôi, lúc đi vào truyền thụ tuyệt học cho Dương Thiên Lôi, hai lão đầu kinh ngạc tới mức thiếu chút nữa thì cằm đã rớt xuống đất. Thời không pháp tắc gấp ba cũng đủ để bọn họ không dám nghĩ tới rồi, nhưng càng không ngờ hơn chính là nó lại là thời không pháp tắc còn cần phải tiêu hao đan dược nữa.

Biệt viện của Thương Huyền Phủ, trong phòng của Thương Huyền Không.


Một đạo kết giới cường hãn đã bao phủ toàn bộ gian phòng.

Thương Huyền Không và Thương Huyền Bác nhìn nhau, ánh mắt hai người đều chăm chú nhìn đối phương, trong ánh mắt của Thương Huyền Không đầy rẫy một cỗ khiếp sợ, không dám tin, nhưng nhiều hơn nữa chính là một loại đau lòng và bi thương không gì sánh được. Vô luận là thế nào đi nữa, hắn cũng đều không nghĩ tới, cháu trai mà hắn tự tay nuôi lớn, cháu trai mà hắn dồn hết tất cả tâm huyết, cư nhiên lại nói ra chuyện khiến hắn không thể tin được, cũng khó mà tin được như vậy!

- Gia gia, chớ trách ta tuyệt tình. Tôn nhi là do người tự tay bồi dưỡng nên người, đồng thời cũng thu được thành tựu mà người thường khó có thể tưởng tượng và với tới được! Đây đều là nhờ gia gia ban tặng! Phần ân tình này, tôn nhi sẽ khắc sâu trong lòng! Thế nhưng…

- Được rồi! Thương Huyền Không đột nhiên phất tay ngăn Thương Huyền Bác tiếp tục nói, bởi vì câu nói băng lãnh giống như không hề có bất kỳ cảm tình gì của Thương Huyền Bác, mỗi một chữ đều như một cây kim, đâm mạnh vào lòng hắn! Lúc này đây, trong lòng của hắn đang rướm máu, đôi môi cũng run rẩy.

- Gia gia, thời gian không còn nhiều nữa. Tôn nhi sẽ ở đây chờ người. Mọi chuyện tôn nhi đã nói cho người rõ rồi. Đây là cơ hội duy nhất của Thương Huyền Phủ chúng ta! Bằng không, từ nay về sau, tu luyện giới sẽ không còn tên của Thương Huyền Phủ nữa! Người nghĩ thông suốt rồi thì hãy gọi tôn nhi! Nghĩ không thông thì trực tiếp giết chết tôn nhi đi! Chết trên tay gia gia, dù sao cũng tốt hơn là chết như một quân cờ của kẻ khác! Thương Huyền Bác nói xong liền chậm rãi khoanh chân ngồi xuống trước mặt của Thương Huyền Không, cư nhiên trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện.

Hiển nhiên là hắn đã quyết tâm. Nếu như Thương Huyền Không không đồng ý thì cứ trực tiếp giết chết hắn.

Nhìn Thương Huyền Bác tiến nhập vào trạng thái tu luyện, Thương Huyền Không run rẩy giơ cánh tay lên, chạm nhẹ tới đỉnh đầu của Thương Huyền Bác, chỉ cần hắn ấn nhẹ xuống một cái thì Thương Huyền Bác sẽ chết dưới chưởng của hắn, thế nhưng, vô luận là thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể chém xuống được, cứ dừng giữa không trung như vậy, hơn mười phút sau, Thương Huyền Không đột nhiên thở dài một hơi, buông tay xuống.

Hổ dữ không ăn thịt con, hắn là cháu trai của mình, là cháu trai mà mình thương yêu nhất, hoàn toàn vượt qua địa vị của nhi tử ở trong lòng hắn. Hắn làm sao có thể xuống tay cho được?

Thế nhưng, câu nói không chút cảm tình của Thương Huyền Bác lại vang vọng trong đầu hắn, khiến hắn đau lòng tới tột đỉnh. Nhưng không thể không thừa nhận, câu nói vô tình vô nghĩa của đứa cháu này, mỗi câu đều hợp lý cả…

- Cổ Đức Nhân… nếu có kiếp sau, Thương Huyền Không ta nhất định sẽ cho ngươi chết không được tử tế! Chết không được tử tế! Thương Huyền Không nghiến răng nghiến lợi nói, hận ý ngập trời khiến cho hắn gần như phát điên. Lại càng hối hận vô cùng, chính mình tại sao lại làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy? Nếu như không làm chuyện kia thì sẽ không thể có chuyện ngày hôm nay được!


Hôm nay, lúc hắn và Thương Huyền Bác vừa mới trở lại tiểu viện thì đám đệ tử Thương Huyền Phủ liền bẩm báo với hắn là một gã Thần đạo cao thủ của Thương Huyền Phủ đã bị Tạo Hóa Môn mang đi, lý do là vì tối qua tên Thần đạo cao thủ này đã tự ý xông vào cấm địa của Tạo Hóa Môn. Thương Huyền Không nhất thời giận dữ, muốn lập tức đi tìm Cổ Đức Nhân để đòi người thì bị Thương Huyền Bác ngăn lại. Theo yêu cầu của Thương Huyền Bác, hai người lập tức trở về phòng của hắn, đồng thời bắt đầu tiến hành thuật thôi diễn với những khí tức còn lưu lại trong phòng. Cho ra kết luận là có cao thủ vừa mới rời khỏi phòng của hắn.

Lúc Thương Huyền Không giận giữ dữ lần nữa, muốn tìm Cổ Đức Nhân để lý luận thì lại bị Thương Huyền Bác ngăn lại lần nữa. Càng khiến cho Thương Huyền Không khiếp sợ danh xưng bát diện linh lung của Thương Huyền Bác chính là hắn cư nhiên lại nói ra một chuyện khiến cho Thương Huyền Không xanh mặt!

Tâm tư hoạt bái, ngấm ngầm giở âm mưu tới mức lô hỏa thuần thanh như Thương Huyền Bác cư nhiên có thể nhìn thấu âm mưu của Cổ Đức Nhân!

Tại sao bọn họ lại bắt một gã Thần đạo cao thủ đi? Bởi vì từ trên người tên Thần đạo cao thủ kia, Cổ Đức Nhân có thể lấy được tin tức cụ thể về những tu luyện giả của tkp tới Tạo Hóa Môn lần này. Bọn họ vì sao lại tới phòng của Thương Huyền Không? Bởi vì bọn họ cũng thi triển thuật thôi diễn!

Từ hai điểm này, liền có thể cho ra sự biến mất của hai gã cường giả Thần đạo cấp năm, có thể chứng minh được chuyện làm đê tiện nhân thần cộng phẫn của Thương Huyền Không và Thương Huyền Bác!

Thế nhưng, tại sao tới bây giờ Cổ Đức Nhân mới làm? Các loại dấu hiệu cho thấy, Cổ Đức Nhân hẳn là đã sớm biết Thương Huyền Bác luyện hóa Thần đạo cao thủ, tại sao sáng sớm không làm mà tới tận bây giờ mới làm?

Bởi vì hành động ngu xuẩn của Thương Huyền Không!

Nếu như Thương Huyền Không không ngu xuẩn muốn cắt đứt đốn ngộ của Dương Thiên Lôi thì cũng sẽ không có trận chiến sinh tử với Phong Vô Kỵ. Cổ Đức Nhân làm vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì. Bởi vì chỉ cần Thương Huyền Không chết đi thì Thương Huyền Phủ sẽ bị lung lau! Luyện hóa hai gã Thần đạo cường giả thì đã làm sao? Là bọn họ tự nguyện mà, các ngươi quản được sao? Nhiều nhất thì cũng chỉ là bị người trong thiên hạ khinh thường mà thôi.

Nhưng hiện tại lại khác, vởi vì trận chiến sinh tử với Phong Vô Kỵ, hầu như đã định trước là Thương Huyền Không sẽ chết. Dù sao đi nữa thì lúc này, Thương Huyền Không đã dể truyền thừa đạo khí của Thương Huyền Phủ lại cho Thương Huyền Bác rồi. Thực lực của bản thân hắn vốn cũng chỉ sàn sàn như Phong Vô Kỵ mà thôi. Nhưng hiện tại, hiển nhiên đã không thể là đối thủ của Phong Vô Kỵ nữa. Bởi vì, Phong Vô Kỵ còn có truyền thừa đạo khí cường hãn của Trảm Không kiếm phái. Hắn há lại có thể địch nổi? Cho nên, hắn cũng đã chuẩn bị hy sinh rồi, dù sao thì làm vậy có thể bảo toàn được Thương Huyền Phủ, một mình hắn phải gánh chịu hậu quả việc làm của mình.

Mà kết cục chết chắc của Thương Huyền Không lại trực tiếp cho Cổ Đức Nhân một cơ hội. cho nên hắn mới phải thu thập chứng cứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận