Huyền Thiên


Ngoại trừ "đọ sức" cùng tam nữ, Dương Thiên Lôi vô cùng buồn chán, cũng bỏ ra một bộ phận tinh lực, mượn pháp lực của Lăng Hi, bắt đầu tu luyện đan đạo mà Đan Thanh Dương truyền thụ cho.

Với năng lực lĩnh ngộ cùng thần niệm cường đại, khiến cho hắn rất nhanh đã có được nhận thức càng ngày càng sâu đối với đan đạo!

Tu luyện dài đằng đẵng! Trong nháy mắt đã trải qua một ngàn năm bên trong Minh Huyền bảo khố, cũng đã qua hơn mười ngày ngoài hiện thực.

Một ngày này, bên ngoài Thiên Đan Phong bỗng nhiên truyền đến một hồi ba động, Khương Kỳ được Đan Thanh Dương tạm thời ủy thác tiếp quản Thiên Đan Phong, vội vàng mở ra cấm chế của Thiên Đan Phong, khuôn mặt mỉm cười đầy kinh hỉ, nghênh đón hai người.

Vu Thanh Nhã tư thế hiên ngang, cùng Vu Tiểu Ức mặt đầy hưng phấn.

- Vu tiểu thư, Vu thiếu gia! Hoan nghênh, hoan nghênh! Ta biết ngay các ngươi nhất định sẽ đến, ha ha ha!

Khương Kỳ cao hứng nói. Thời gian Giao lưu hội của bát đại môn phái đã gần tới, dùng quan hệ giữa Dương Thiên Lôi cùng Vu gia, bất luận như thế nào, Vu Thanh Nhã cùng Vu Tiểu Ức nhất định sẽ đến trợ uy.

- Khương thúc, đại ca ta đâu?

Vu Tiểu Ức vô cùng hớn hở hỏi thăm.

- Thiên Lôi bọn hắn đều đang khổ tu tại Lăng Vân các, hai người mau tới tìm hắn đi!

Khương Kỳ nói.

- Tốt!

Vu Thanh Nhã cùng Vu Tiểu Ức lập tức nhanh chóng li khao. Khương Kỳ nhìn theo bóng lưng của hai người, trong tâm không nhịn được cảm thán, Vu gia bảo đúng là Vu gia bảo. Khí tức của Vu Thanh Nhã hiển nhiên, không hề nghi ngờ là đã bước vào cảnh giới hắn luôn mơ ước đạt tới, Thần Đạo cảnh. Mà Vu Tiểu Ức, từ khi chia tay tại di tích lần trước, trong thời gian nửa năm ngắn nguỏi, cũng đã từ Tiên Thiên cấp năm tấn thăng đến Tiên Thiên cấp bảy, tốc độ như vậy căn bản là đã vượt ra khỏi trí tưởng tượng của Khương Kỳ.

- Đại ca! Tỷ phu!

Người chưa tới, Vu Tiểu Ức đã la lớn. Nhất là một tiếng "tỷ phu" quả thực lớn đến mức chỉ sợ là cả Thiên Đan Phong không có người nào không nghe thấy. Khuôn mặt Vu Thanh Nhã lập tức trở nên đỏ bừng, bất quả bởi vì trải qua quá nhiều lần như vậy, nàng cũng cảm thấy trai sạn rồi. Cũng không có tỏ thái độ gì khác thường.


- Ồ?

Khi Vu Thanh Nhã cùng Vu Tiểu Ức đi đến trước cửa Lăng Vân các, ánh mắt Vu Thanh Nhã lập tức toát ra một tia nghi hoặc. Nàng rõ ràng cảm ứng được một kết giới cực kỳ cường hãn, bao vây toàn bộ Lăng Vân các lại.

- Thiên Lôi?

Vu Thanh Nhã tâm thần khẽ động, lập tức minh bạch mấy người Dương Thiên Lôi đang làm gì. "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" đối với nàng cùng Vu Tiểu Ức cũng không tính là bí mật gì, Khương Kỳ đã nói bọn hắn khổ tu, hiển nhiên là khởi động thời không pháp tắc trong "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình". Vu Thanh Nhã trực tiếp đem thân niệm của bản thân dung nhập vào bên trong kết giới, nhẹ hô.

Một lát sau, một đạo ngũ sắc quang hoa bay ra, kết giới trước mặt hai người lập tức biến mất, bạch quang lóe lên, Dương Thiên Lôi đã xuất hiện ở trước mặt hai người.

- Thanh Nhã! Tiểu Ức!

- Đại ca!

Vu Tiểu Ức dường như là rất kích động dường như muốn bổ nhào lên trên người Dương Thiên Lôi, chỉ là mới nhào đến một nửa, anh bạn này đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Vu Thanh Nhã nói:

- Tỷ, người trước!

Vu Tiểu Ức nói xong liền xoát một tiếng, nhảy thẳng về phái xa xa, tựa hồ đã sớm dự liệu được Vu Thanh Nhã có khả năng sẽ nổi giận. Chỉ là, lần này ngoài ý muốn chính là Vu Thanh Nhã cũng không có bất kỳ phản ứng nào, một đôi mắt đẹp, kinh ngạc cùng Dương Thiên Lôi mặt đối mặt, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm đã tràn đầy một rạng mây đỏ.

- Thần Đạo cấp hai?

- Hắc hắc, hình như là vậy!

Dương Thiên Lôi đắc chí nói, nói xong trực tiếp bước về phía trước một bước, nhẹ nhàng cấm lấy bàn tay của Vu Thanh Nhã nói:

- Chúng ta vào rồi nói! Tiểu Ức, đi thôi!


- Tuân mệnh đại ca! Tỷ phu!

Vu Tiểu Ức lớn tiếng nói.

Ngũ sắc quang hoa lóe lên, thân ảnh ba người liền biến mất. Thời điểm xuất hiện trở lại, dĩ nhiên là đã tiến vào bên trong Minh Huyền bảo khố.

Trong nháy mắt, từng đạo bạch quang hiện lên, mấy người Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ tất cả đều bị Dương Thiên Lôi triệu hoán đến!

Khi Vu Thanh Nhã cùng Vu Tiểu Ức thấy được mọi người, trong ánh mắt Vu Thanh Nhã lập tức lộ ra một tia khiếp sợ, mà Vu Tiểu Ức thì trực tiếp trợn mắt nhìn, phi tới bên cạnh Phong Mã Ngưu cùng Vũ Đại Lang, mắt trợn tròn, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi.

- Không phải chứ? Tam đệ, Tứ đệ.... Tiên Thiên cấp bốn đỉnh phong? - Hắc hắc, nhị ca cần gì phải ngạc nhiên như thế? Ngươi đến chậm thêm một ngày nói không chừng ta cùng Đại Lãng có thể tấn thăng đến Tiên Thiên cấp năm rồi!

Phong Mã Ngưu tràn ngập đắc chí nói.

- Đại ca, người...Cái này là chuyện gì?

Vu Tiểu Ức vẻ mặt sùng bái nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.

Ánh mắt Vu Thanh Nhã đồng dạng cũng tràn đầy khiếp sợ, nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

Vu Thanh Nhã cảm ứng được rất rõ ràng, mọi người tại đây thực lực mỗi người đều đã tăng lên cực kỳ kinh người. Ngắn ngủi chỉ nửa năng, lần trước gặp mặt mới chỉ là Tiên Thiên cấp bốn hiện tại dĩ nhiên đã tấn thăng lên Tiên Thiên cấp sáu, Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo cũng đã tấn thăng lên Tiên Thiên cấp năm đỉnh phong, Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi đồng dạng cũng đã đạt đến Tiên Thiên cấp bốn đỉnh phong, hơn nữa đã có dấu hiệu sắp đột phá. Trương Tử Hàm tiến cảnh chậm nhất, cũng đã từ Tiên Thiên cấp sáu tăng lên tới Tiên Thiên cấp bảy đỉnh phong!

Vu Thanh Nhã cùng Vu Tiểu Ức mặc dù biết thời không pháp tắc của "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" vô cùng biến thái, nhưng bọn hắn vô cùng hiểu rõ, muốn đề thăng cảnh giới, nhất định phải thông qua lịch luyện mới có thể hoàn thành, cho dù nhanh đi chăng nữa cùng không thể biến thái như thế này được?

- Ha ha, trong tòa Minh Huyền bảo khố này có vô số cơ quan cấm chế vô cùng cương đại, có hiệu quả gia tăng thời không pháp tắc, muốn lĩnh ngộ bích chướng, tựa hồ cũng không khó khăn lắn. Cho nên, tốc độ tu luyện của bọn hắn được đề cao lên rất nhiều!

Dương Thiên Lôi giải thích nói. Hắn không thể vạch trần mấy cái cơ quan cấm chế kia là kiệt tác của hắn, Lăng Hi cùng Tiểu Bạch liên thủ.


- Ah ah ah ah... Đại ca! Tỷ phu yêu dấu..Ta hối hận rồi, ta về sau nhất định phải theo người một tấc không rời mới được! Cứ như thế này, cái bản mặt nhị ca này của ta cũng khó giữ được a!

Vu Tiểu Ức tê tâm phế liệt tru lên, Phong Mã Ngưu cùng Vũ Đại Lang thấy được bộ dạng xoắn xuýt kia của hắn, tâm tình vô cùng sảng khoái. Vốn hai người kém xa Vu Tiểu Ức một vạn tám ngàn dặm, nhưng bây giờ khoảng cách chỉ còn lại một hai cấp bậc mà thôi.



Sau khi mọi người tán gẫu trong chốc lát, Vu Thanh Nhã dường như không hề lo lắng về lần giao lưu hội giữa bát đại môn phái được tổ chức mười ngày sau đó. Nàng thấy Dương Thiên Lôi trên mặt đầy vẻ lo lắng, bỗng nhiên tâm thần khẽ động, lấy ra một thanh bảo kiếm phong cách cực kỳ cổ xưa, nói:

- Thiên Lôi, đây là gia gia bảo ta mang đến cho ngươi!

- Gì?

Dương Thiên Lôi chấn động, ngay khi Vu Thanh Nhã lấy ra bảo kiếm, Dương Thiên Lôi rõ ràng lập tức cảm ứng được thanh bảo kiếm này ẩn chứa khí tức khủng bố, từng đạo phù văn vô cùng cổ xưa, thậm chí ngay cả Lăng Hi cũng chưa từng gặp qua, được khắc đầy lên trên vỏ kiếm. Kiếm chưa rời vỏ, nhưng khí tức ẩn chứa trong đó đã tràn ngập toàn bộ không gian, càng làm cho Dương Thiên Lôi cùng Lăng Hi khiếp sợ chính là, khí tức của thanh kiếm này, không ngờ có thể trực tiếp xuyên qua tầng phong tỏa không gian của hai người, trong nháy mắt liền tràn ngập bên trong Minh Huyền bảo khố cùng "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình", phảng phất dường như có một cỗ thần niệm vô cùng cường đại, đang theo dõi hai người.

- Không biết ngươi có thể đem nó hàng phục, chính thức nhận chủ không. Nhưng gia gia hi vọng ngươi có thể thử một lần. Nếu như ngươi có thể đánh bại nói, lần này ngươi cùng Thương Huyền Bác quyết chiến, sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nếu như...nếu như không thể hàng phục được..Chỉ sợ..!

Đúng vậy ah, đại ca, ngươi còn chưa biết, tên vương bát đản Thương Huyền Bác kia đã tấn thăng lên Thần Đạo cấp hai, càng vô sỉ hơn chính là chuyện tình đại ca tại Cát Ương Đế Quốc đoạn thời gian trước, đã lan truyền ra ngoài. Tu luyện giới đã biết được tin tức ngươi tấn cấp Thần Đạo, lão gia hỏa Thương Huyền không ngờ lại trực tiếp đem ngôi vị phủ chủ truyền cho Thương Huyền Bác. Hiện tại, tên khốn này đã luyện hóa được truyền thừa pháp bảo của Thương Huyền phủ.. Đoán chừng rất khó thể đã đột phá Thần Đạo cấp hai...

Vu Tiểu Ức nói.

- Bảo kiếm này có lai lịch như thế nào?

Nhưng mà Dương Thiên Lôi dường như không có nghe thấy Vu Tiểu Ức nói cái gì, ánh mắt sáng người nhìn chằm chằm vào thanh cổ kiếm phong cách vô cùng cổ xưa kia hỏi.

- Đây là chúng ta Vu gia lão tổ tông dưới cơ duyên xảo hợp đoạt được, chỉ là, lão tổ tông lại không có cách nào hàng phục nó, đã tồn tại bên trong Vu gia bảo tồn chúng ta hơn hai ngàn năm. Vu gia lịch đại tổ tiên, kể cả gia gia, phụ thân cũng đều không thể đem nó hàng phục. Lúc ta vừa mới bước vào Thần Đạo, gia gia cũng đã từng để cho ta thử qua, nhưng đồng dạng cũng không được. Cho nên người muốn để ngươi thử xem!

Vu Thanh Nhã nói .

- Thanh bảo kiếm này phi thường cổ xưa, gia gia cũng không thể đoán được chính xác nó đã có niên đại bao nhiêu lâu, bất quá cũng phải trên một vạn năm trở lên, thậm chí còn xa xưa hơn. Kiếm linh của nó phi thường cường đại, nếu như muốn hàng phục, chỉ đơn thuần dựa vào thực lực bản thân, căn bản là không có cách nào làm được. Bởi vì năm đó khi lão tổ tông Vu gia chúng ta rời khỏi Thiên Huyền đại lục, đã là cường giả Thần Đạo cấp tám đỉnh phong, nhưng vẫn không có biện pháp nào. Cho nên, gia gia đoán chừng, nếu như muốn hàng phục thanh kiếm này, ít nhất cũng phải tấn thăng lên đến Chân Thần Cảnh trong truyền thuyết, hoặc là được kiếm linh tán thành... Truyện YY - https://truyenfull.vn

- Thiên Lôi, ngươi thử xem đi!

Vu Thanh Nhã nói chuyện đồng thời chậm rãi đem bảo kiếm đưa tới trước mặt Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi hai con mất lấp lánh tinh quang, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, tuy hắn biết rõ phần lễ vật này rất nặng, năng đến nỗi kẻ có da mặt dày như hắn cũng không cách nào thừa nhận, nhưng hắn lại không có cách nào cự tuyệt dục vọng mãnh liệt của bản thân. Bởi vì trong nháy mắt thanh bảo kiếm này xuất hiện, nguyên thần cùng cự kiếm đã lâu không có chút động tĩnh nào không ngờ lại tràn ra ba động mãnh liệt, tựu như mlà thời điểm hắn thấy khoáng thạch màu hồng cùng màu đen, khiến cho hắn sinh ra dụng vọng chiếm lấy mãnh liệt.


Chỉ do dự trong tích tắc, Dương Thiên Lôi liếc nhìn Vu Thanh Nhã thật sâu, rốt cuộc cũng chậm rãi thò tay, ánh mắt cực nóng nhận lấy bảo kiếm từ trong tay Vu Thanh Nhã! Trong tích tắc hai bàn tay của Dương Thiên Lôi chạm vào bảo kiếm, tâm thần hắn đột nhiên mãnh liệt rung động!

Ầm.

Trong đầu Dương Thiên Lôi nổ vang, một luồng khí tức hoang vu, cổ lão, trong nháy mắt trói buộc toàn bộ thần niệm của hắn, phảng phất giống như là muốn đem Dương Thiên Lôi trực tiếp kéo vài một không gian tản ra khí tức cực kỳ khủng bố. Mấy người Vu Thanh Nhã ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi, chỉ là khí tức trên người Dương Thiên Lôi cũng không có bất cứ chút khác thường nào, chỉ có hai con mắt đen nhánh lúc trước tán ra tinh quang, dường như trong phút chốc đột nhiên mất đi thần thái, trở nên dị thường trống rỗng, sau đó chậm rãi khép lại. Hắn cứ thế cầm trong tay bảo kiếm đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, giống như là đã bị định thân.

Đúng lúc Dương Thiên Lôi nắm lấy thành bảo kiếm, Lăng Hi vốn định dùng thần niệm tra xét một phen, chỉ là thần niệm nàng vừa mới khẽ động, liền trực tiếp bị bắn ngược trở lại, Dùng thần niệm Thần Đạo cấp bốn đỉnh phong của Lăng Hi, không ngờ, không một chút phản kháng nào trực tiệp bị buộc phải tiến vào sâu bên trong não hãi của Dương Thiên Lôi! Cùng lúc này, Lăng Hi khiếp sợ phát hiện, tâm thần liện giữa nàng cùng Dương Thiên Lôi không ngờ lại bị khí tức bên trong thanh bảo kiếm ngạnh sanh chặt đứt!

- Thiên Lôi?

Vu Thanh Nhã nhẹ giọng hô.

- Đại ca?

Vu Tiểu Ức cũng lên tiếng hô.

Nhưng Dương Thiên Lôi vẫn không hề nhúc nhích, giống như là đã biến thành một pho tượng, ngay cả tay cầm kiếm cũng không thu hồi!

- Chẳng lẽ...!

Vu Thanh Nhã khẽ nhíu mày, nhưng sau một lát, đôi mắt tuyệt mỹ đột nhiên trở nên vô cùng kinh hỉ cùng mong chờ. Nàng đã từng thử qua thanh bảo kiếm này cho nên rất rõ ràng, thời điểm thần niệm của bản thân muốn dung nhập vào bên trong, sẽ bị một cỗ thần niệm vô cùng kinh khủng trực tiếp đánh bật trở lại, cả quá trình bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mà bây giờ, Dương Thiên Lôi đã cầm bảo kiếm được một lát, hơn nữa, rất hiển nhiên Dương Thiên Lôi cầm kiếm đồng thời đã xuất ra thần niệm, vậy mà hắn có thể đến tận bây giờ vẫn có thể cầm bảo kiếm không hề nhúc nhích trước, cái này biểu hiện điều gì?

Vu Thanh Nhã tuy rằng không rõ trên người Dương Thiên Lôi đã phát sinh sự tình gì, bất quá loại hiện tượng này khiến cho Vu Thanh Nhã biết rõ, bảo kiếm đã có phản ứng!

- Tỷ, chuyện gì xảy ra thế?

Vu Tiểu Ức khiếp sợ hỏi, bất quá rất nhanh ánh mắt đã đầy vẻ kinh hỉ:

- Chẳng lẽ...Đại ca, hắn...

- Có khả năng ! Chúng ta nhanh lui lại!

Vu Thanh Nhã thanh âm mang theo một tia hưng phấn, thấp giọng nói, tựa hồ giống như là sợ quấy rầy đến Dương Thiên Lôi. Mấy người Trương Tử Hàm cũng vội vàng lụi lại phía sau, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên trên người Dương Thiên Lôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận