- Được rồi, giờ gia gia ra ngoài, đợi khi gia gia khởi động Thời Không Pháp Tắc và Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận, hai người các ngươi mau chóng đến hai khu vực riêng của mình đã định ở hai đầu nam bắc.
- Chờ chút đã, gia gia.
Vu Thanh Nhã bỗng nhiên nói.
- Sao vậy?
- Gia gia, sau khi người rời khỏi đây thì phát động thời không pháp tắc trước, lát sau hãy khởi động Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Địa Trận.
Vu Thanh Nhã thoáng nhìn Dương Thiên Lôi đằng sau mà nói với Vu Trung Kiệt.
- A? Ừ, gia gia hiểu rồi..
Vu Trung Kiệt lập tức mỉm cười, nhìn thoáng qua Dương Thiên Lôi và Vu Thanh Nhã với vẻ ám muội rồi nói.
- Gia gia, không phải như người nghĩ đâu, con muốn giáo huấn hắn trước một chút.
Sắc mặt Vu Thanh Nhã ửng hồng.
- Ừ. Không sao. Gia gia sẽ không quấy rầy con "giáo huấn" Thiên Lôi đâu". Giọng nói Vu Trung Kiệt còn chưa dút thì thân ảnh đã biến mất trước mặt hai người.
Gấp đến độ Vu Thanh Nhã dậm chân thình thịch, giải thích cũng như không, càng nói càng dở.
- Ha ha ha…
Lập tức Dương Thiên Lôi đắc chí cười lớn, lúc này chẳng còn gì kìm hãm hắn, thân hình rùng lên, thoáng chốc đã cách xa Vu Thanh Nhã trăm trượng.
- Ngươi chạy đi đâu?
Thân ảnh Vu Thanh Nhã cùng lay động, lao về phía Dương Thiên Lôi.
- Ta cần gì phải chạy? Đánh là thân, mắng là yêu, giỏi thì tới đây này, chúng ta cùng đại chiến một hồi.
Dương Thiên Lôi tự tin nói.
Vu Thanh Nhã khẽ quát một tiếng, pháp bào nàng mặc vốn chỉ là loại bình thường, nay thoáng choáng quanh thân nàng lấp lánh hào quang Tam Sắc Nhuyễn Giáp, trên tay đã cầm một thanh bảo kiếm lộ ra khí tức cổ xưa. Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi thấy nàng vận phục sức kiểu này.
Giờ đây một lần nữa Vu Thanh Nhã đã khôi phục bộ dạng ngang tàng
Cảm ứng được khí tức phát ra từ người Vu Thanh Nhã, Dương Thiên Lôi chẳng dám coi thương, vội mặc bộ nhuyễn giáp vừa cầm, đồng thời tế xuất Quang Minh Sáo Trang cùng Quang Minh Pháp Kiếm.
"Rầm … rầm …rầm…"
Thoáng chốc hai người đã giao chiến.
Lần này không phải là Vu Thanh Nhã ngơ ngác chờ Dương Thiên Lôi chui đầu vào rọ nữa, mà chính thức chiến đấu.
Vu Thanh Nhã vốn là thiếu niên nhân tài kiệt xuất, cùng dương danh thiên hạ với Bộ Kinh Vân, Thương Huyền Bác. Giờ này Dương Thiên Lôi đã được nếm mùi thực lực chân chính của nàng.
Từng đạo pháp quyết huyền ảo, khủng bố, dựa vào niệm lực thâm hậu, thân ảnh nàng nhanh như chớp, lẹ tự giao long, quấn quanh người là năng lượng cường hãn, lại vừa có thể tùy ý biến thành chủ động tấn công, nàng chỉ cần xuất ra sáu thành pháp lực cũng để làm cho Dương Thiên Lôi cảm nhận được áp lực cực lớn rồi.
Hai canh giờ sau, Dương Thiên Lôi thương tích đầy mình, ngã trên mặt đất vô cùng thê thảm. Vu Thanh Nhã đắc ý cười duyên một tiếng, kéo cổ áo của Dương Thiên Lôi không chút khách khí, giống như đang cầm rác rưởi vậy, mấy phút sau đã ném Dương Thiên Lôi vào hồ châu Bắc Cực.
- Bây giờ đã chịu khuất phục chưa?
Vu Thanh Nhã quan sát vẻ mặt khó xử của Dương Thiên Lôi, đôi chân mày tinh tế đen nhánh, hai con ngươi tuyệt mĩ mang theo một tia sảng khoái, một tay nàng chống nạnh, một tay cầm kiếm, một thân tam sắc nhuyễn giáp buộc vòng quanh thân hình uyển chuyển của nàng, tư thế hiên ngang mạnh mẽ đầy oai hùng, giờ khắc này, trong mắt Dương Thiên Lôi nhìn thế nào cũng thấy giống như một nữ vương siêu cấp tuấn mỹ nhưng cũng vô cùng biến thái.
- Trong từ điển của ca không có hai từ "khuất phục".
Dương Thiên Lôi nhe răng nhếch miệng nói.
Bất quá trong lòng hắn cũng hiểu được, ngay lúc này, muốn chiến thắng Vu Thanh Nhã là điều không thể, mặc dù hắn dùng chiêu Kim cương toản của Long trảo thủ cũng không có chút phần thắng nào, đổi lại chỉ là sự ngược đãi cuồng bạo của Vu Thanh Nhã. Tuyệt đại thiên kiêu có thể trở thành nhân tài kiệt xuất nhất trong tu luyện giới, hoàn toàn không phải hư danh. Nàng có thiên phú khủng bố cả về khả năng chiến đấu lẫn trí tuệ. Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, mặc dù là cao thủ Tiên Thiên cấp chín thì Thanh Nhã cũng có thể oanh oanh liệt liệt chiến đấu một trận với kẻ đó, hơn nữa phần thắng còn cao hơn tỉ lệ thua.
Bởi vì, thời điểm đối mặt với Vu Thanh Nhã, Dương Thiên Lôi có cảm giác so với Tiên Thiên cấp tám đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là muốn thăng lên cấp chín như Tiêu Như Mộng thì khủng bố hơn rất nhiều, mặc dù mới chỉ thăng đến Tiên thiên cấp chín như Đan Thanh Dương nhưng vẫn có vẻ không bằng lòng.
Đối với Tiên Thiên cấp bảy, Dương Thiên Lôi còn có thể dễ dàng đối phó. Chứ còn Thiên Thiên cấp tám đã hình thành hai viên hạ đan và kim đan thì hắn hoàn toàn không có khả năng chiến thắng. Huống hồ gì là nhân vật thiên tài đỉnh cấp như Vu Thanh Nhã?
Điều này cũng khiến cho Dương Thiên Lôi nhận thức rõ ràng, thiên tài, cũng không phải chỉ có mình mới có thể vượt cấp khiêu chiến. Truyện Tiên Hiệp
- Hừ, trận quyết đấu năm sau, ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
Vu Thanh Nhã vừa dứt lời, thân hình của nàng đã nhoáng lên, nhanh như chớp biến mất ngay trước mặt Dương Thiên Lôi, nhằm hướng cực nam Định Hồ Châu mà đi mất.
Dương Thiên Lôi vốn đang nằm im thin thít tựa như lợn bị chọc tiết, lúc này vươn ra hai bộ móng vuốt, tạo thành một tư thế Long Trảo Thủ nhào nặn ngọc phong mỹ nhân, hung dữ nói:
- Nữu (em gái), một ngày nào đó ca sẽ cho nàng nếm mùi vị Long Trảo Thủ nắn nắn bóp bóp là thế nào, ta x, xuất thủ thật là hung ác quá, Không phải là ca và Tiểu Ức đùa một chút thôi à? Có cần phải độc ác như vậy không? Sớm muộn gì rồi người của ca …
Dùng thần thức lén lút dò xét tình hình bên trong Định Hồ Châu, Vu Trung Kiệt làm ra vẻ im lặng hồi lâu, cuối cùng lại cười cười, lẩm bẩm:
- Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quả nhiên là Thanh Nhã rất quan tâm tới tiểu tử này. Nếu kẻ khác dám dùng động tác hạ lưu này để đối phó với con bé thì e là không phải chỉ có vài vết thương nhỏ ngoài da thế kia…
Vu Trung Kiệt nói xong, liền khởi động Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận.
….
Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận lợi dụng tinh khí dương thuộc tính trời sinh của nam nhân cùng với tinh khí âm thuộc tính trời sinh của nữ nhân, phối hợp với âm dương tương hợp của Không Gian Pháp Tắc trong Định Hồ Châu, từ đó, dùng Định Hồ Châu cùng Thiên Địa quy về một quy luật vận chuyển, hình thành âm dương giao hội, do đó phát ra tác dụng âm dương điều hòa của bản thân tu luyện giả, khiến cho hiểu quả đạt được tăng lên rất nhiều.
Loại trận pháp này, chỉ cần nghe tên thồi thì Dương Thiên Lôi liền có cảm giác có chút mùi vị giống như song tu. Chỉ là không trực tiếp như song tu mà thôi. Cho nên, hắn cũng không cần hỏi gì cả. Dù sao thì chuyện này cũng khá nhạy cảm. Dương Thiên Lôi hiểu rõ, lúc này đây hắn đã nắm giữ một loại song tu thần công vô thượng, nếu hắn có thể cùng song tu với cao thủ như Vu Thanh nhã thì cảnh giới nhất định sẽ tăng lên rất nhanh.
Nhưng hắn cũng biết, loại chuyện thế này chẳng thể nóng vội, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi, cái này gọi là khi tình đã nồng thắm, hương ái sẽ mặn nồng không thể kềm chế được, cũng giống như hắn và Trương Tử Hàm vậy, chỉ khi nào chính thức linh nhục giao hòa, mới có thể đạt được đầy đủ lợi ích của thần công song tu này. Bằng không chỉ là truy hoan, đem đến chút khoái cảm mà thôi. Không có chút hiệu quả tu luyện nào.
Đương nhiên, tình cảm của hắn và Vu Thanh Nhã chưa tới mức đó. Đối với Dương Thiên Lôi mà nói thì khoảng cách vạn dặm chỉ là một bước chân mà thôi. Nhưng hắn cũng không đuổi theo Vu Thanh Nhã mà đứng yên tại chỗ mà thôi.
Cùng lúc này, Vu Thanh Nhã đã ở phần cực nam, chưa hiểu rõ lắm về ý nghĩa của Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe gia gia nói tới, những lần trước nàng bế quan tại Đinh Hồ Châu, gia gia không hề khởi động trận pháp kia. Cho nên nàng biết trận pháp này cần phải có một nam một nữ cùng lúc mới có thể phát huy tác dụng. Vì vậy nên vốn đã bị mọi người hiểu lầm như nàng và Dương Thiên Lôi càng không dám mở miệng hỏi lối ra.
Sau khi mau chóng trở về Nam cực, Vu Thanh Nhã liền ngồi xuống xếp bằng, mỉm cười đầy đắc ý và thỏa mãn. Bị Vu Tiểu Ức và Dương Thiên Lôi chọc tức cả buổi cuối cùng cũng đã giáo huấn, trút hận được lên người Dương Thiên Lôi.
Chỉ có điều, giáo huấn thì giáo huấn, dù Dương Thiên Lôi thảm bại nhưng nàng cũng đã có nhận thức khác về thực lực của Dương Thiên Lôi, cũng như thực sự mong mỏi ước hẹn hai năm sau.
Nàng không thể phủ nhận được, đây là một tài năng thiên phú, ngộ tính vượt cả mình, một thời gian nữa thôi, khi chính thức tỏa sáng, kẻ kia nhất định làm cho cả đại lục Thiên Huyền, thậm chỉ toàn bộ Thiên Huyền Tinh phải lóa mắt.
…..
Vạn vật trong trời đất đều có Âm Dương, nam nhân là dương, nữ nhân là âm. Các linh khí thiên địa có thuộc tính cũng tồn tại âm dương.
Theo sự vận chuyển của Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận, toàn bộ không gian bỗng nhiên từ từ xoay tròn, chốc lát linh khí thiên địa hùng hậu tạo thành hai vòng xoáy kì dị, tựa như Âm Dương Ngư Bàn, hai bên phân biệt rõ rệt.
Mà Dương Thiên Lôi cùng Vu Thanh Nhã lập tức trở thành hai điểm trong âm có dương, trong dương có âm của Thái Cực Ngư.
Dương Thiên Lôi chậm rãi ngồi xuống, một ngày náo nhiệt rốt cũng cũng trôi qua, hắn trấn định lại tâm tình, gạt bỏ tạp niệm, chuyên tâm vào tu luyện. Thời gian không có nhiều. Hai năm, nếu không thể tấn cấp Thần đạo, hắn sắp phải đối mặt với thất bại. Nếu chỉ là thất bại, hắn có thể chấp nhận được. Nhưng lần này, hắn không thể thất bại vì thất bại đồng nghĩa với cái chết. Hơn nữa hắn đại diện cho Trảm Không Kiếm Phái, mang trên mình danh dự của cả đại phai.
Suốt cuộc đời này, hắn không muốn là một đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm, không ai chăm sóc như hồi ở địa cầu nữa. Nơi đây hắn có sự quan tâm của thân nhân, nữ nhân, huynh đệ, bằng hữu của mình..
Cho nên, vì danh dự, vì sự tôn nghiêm, không thể làm thất vọng những người đã quan tâm tới mình, hắn phải dành được chiến thắng cuối cùng.
Huống chi hắn còn biết bao lý tưởng "vĩ đại" còn chưa thực hiện được?
Nghĩ đoạn Dương Thiên Lôi bài trừ hết thảy tạp niệm, toàn bộ tinh thần lập tức quay về não hải, bước vào Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình.
- Chủ nhân.
Vừa vào, đúng lúc Tiểu Linh Thú mới tỉnh lại sau khi tu luyện, liền mừng rỡ chạy đến bên Dương Thiên Lôi
- Sặc, lớn thế này rồi cơ à?
Dương Thiên Lôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thân thể đã tăng gấp ba lần của Tiểu Linh Thú, khiếp đảm mà nói.
- Hi hi, Tiểu Bạch đã tấn cấp đến Tiên Thiên cấp bốn rối, lớn lên là phải rồi còn gì nữa. Chờ đến khi Tiểu Bạch tấn cấp Thần đạo, có thể cải tạo lại thân hình, biến thành nhân loại giống như chủ nhân đó…
Tiểu Bạch nói.
- Ừ, vậy ngươi cố gắng tu luyện đi. Giờ ca đã là người giàu có, ngươi cần ăn bao nhiêu đan dược cũng được. Hai ngày nga, Lăng Hi thế nào rồi? Có phản ứng gì hay không?
Dương Thiên Lôi nói xong liền đưa mắt nhìn về phía pho tượng đã dung nhập thành một thể Lăng Hi. Lúc này pho tượng băng kia dường như có chút biến hóa nhỏ, càng ngày càng giống người thật.
Dương Thiên Lôi lăng không bay lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má Lang Hi, chỉ đáng tiếc, vẫn cứng chắc như cũ. Xem ra trong thời gian ngắn, Lăng Hi khó mà tỉnh lại được.
- Tiểu Bạch, từ hôm nay trở đi, hàng ngày ở trong Thanh Tĩnh Lư Ly Bình thiêu đốt trăm vạn viên Thuần Dương Đan, hóa thành linh khí thiên địa.
- Rõ, thưa chủ nhân.
Dương Thiên Lôi nói xong liền cáo biệt Tiểu Bạch, tinh thần rời khỏi não hải, trở lại bản thể, uống liền mười viên nội đan yêu thú Tiên Thiên cấp năm, bắt đầu tu luyện Ngưng Đan Thiên trong Huyền Thiên Chân Kinh.
Đây là lần đâu tiên hắn tu luyện kể từ khi bước vào Tiên Thiên cấp năm.
Huyền Thiên Chân Kinh, tu luyện hiệu quả nhất là lúc sau khi tấn cấp, cho nên Dương Thiên Lôi kì vọng rất nhiều vào lần này.
Sau khi thiêu đốt cùng một lúc mười viên nội đan yêu thú Tiên Thiên cấp năm, đan điền của Dương Thiên Lôi lập tức tràn đầy năng lượng khủng bố, trong chốc lát, Dương Thiên Lôi đã đạt tới cực hạn, thân thể hắn bắt đầu phình ra nhanh chóng, vô cùng đau đớn, nháy mắt dường như phủ kín tâm trí Dương Thiên Lôi. Nhưng hắn vẫn giữ được tâm sáng như gương, dùng niệm lực thúc dục năng lượng từ đan điền, dựa theo quỹ tích chuyển động kì dị của Ngưng Đan Thiên, điên cuồng hấp thu năng lượng của nội đan yêu thú.
Cứ như vậy, hắn cùng lúc vừa tiến hành luyện hóa nội đan yêu thú vừa vận hành Ngưng Đan Thiên.
Từng giờ từng phút trôi qua, kể từ khi bước chân vào Tiên Thiên cấp năm, đối với thời gian, Dương Thiên Lôi đã có cảm nhận chính xác. Qua một tháng tám ngày, mười viên nội đan yêu thú đã bị luyện hóa hoàn toàn, thân thể Dương Thiên Lôi bắt đầu hấp thu năng lượng thiên địa hùng hậu từ không gian.
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi cũng như trạng thái tu luyện của Vu Thanh Nhã. Tâm trí cả hai đồng thời rung lên.
Hai người vốn đã sớm được công hiệu của Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận, do Dương Thiên Lôi lúc trước luyện hóa nội đan yêu thú nên chưa cảm ứng được. Nhưng khi tâm thần Dương Thiên Lôi dung nhập với thiên địa, bắt đầu hấp thu năng lượng, hai người dường như đồng thời cảm ứng được sự tồn tại của nhau.
Thì ra chính vào thời điểm này, Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận cuối cùng cũng chính thức được khởi động.
Linh khí hùng hậu của thiên địa bắt đầu lấy hai người làm trung tâm, điên cuồng hội tụ lại, âm dương lưu chuyển, không ngừng sinh sôi, chính thức tạo thành Thái Cực Âm Dương Ngư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...