Huyền Thiên


Liên tục đại chiến suốt mấy giờ, tuy rằng pháp lực của Tiêu Như Mộng vẫn hùng hồn, nhưng cũng tổn hao không ít. Nhất là tổn hao về thể lực thì càng lớn hơn nữa.

Nàng cũng cần thổ nạp mới có thể mau chóng khôi phục.

Nhưng, Tiêu Như Mộng vừa nhắm mắt lại, sâu trong hai tròng mắt lại hiện lên một tia mị hoặc không dễ dàng phát hiện được, năng lượng trong thân thể tự nhiên mà tản mát ra một tia khí tức mị hoặc nhàn nhạt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Thấy Tiêu Như Mộng tiến nhập vào trạng thái tu luyện, Dương Thiên Lôi mới chậm rãi ngồi dậy, bỏ khăn trùm đầu trên mặt ra, ánh mắt nhịn không được mà nhìn chăm chú vào nụ cười trên khuôn mặt ngọc của Tiêu Như Mộng.

Giờ phút này, trên mặt nàng thoáng ửng đỏ, tràn ngập một vẻ mê hoặc khác thường.

Mặc dù trang phục lúc này của nàng hoàn toàn chính là bộ quần áo cứng đờ xám xịt của một Thái thượng trưởng lão, một mái tóc cũng bị chiếc mũ che giấu hoàn toàn nhưng Dương Thiên Lôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ mê người của nàng, có thể dễ dàng liên tưởng tới vẻ phong tình đó.

Đúng lúc này, lỗ chân lông trên cơ thể Tiêu Như Mộng chậm rãi mở ra, linh khí thiên địa bàng bạc bắt đầu tập trung về phía nàng, trong nháy mắt sản sinh ra hấp lực, đạo bào rộng thùng thình của nàng liền dán lên thân thể. Vẻ đẹp lung linh bất chợt hiện ra, trước lồi sau lõm.

Thân hình tinh tế đầy quyến rũ, cái eo thon nhỏ chỉ cần một tay cũng có thể ôm hết... Khiến Dương Thiên Lôi thấy tâm thần run lên.


Một mùi thơm của cơ thể đầy ngây ngất, kích thích thần kinh của Dương Thiên Lôi.

Khiến Dương Thiên Lôi càng thêm hốt hoảng, toàn thân xao động, hầu như đúng lúc đó, trong đầu óc liền hiện ra thân hình nửa kín nửa hở của Tiêu Như Mộng trước kia...

Hơi thở chợt trở nên nặng nề, có loại rung động như muốn lập tức phạm tội.

- Mã kéo sa mạc, định lực của ta càng ngày càng kém rồi.

Dương Thiên Lôi cố nén "kê động" trong lòng, bỗng nhiên đứng lên, xoay người đi về phía xa xa.

- Đừng đi.

Đúng lúc này, giọng nói Tiêu Như Mộng tràn ngập mê hoặc, bỗng nhiên nhẹ nhàng vọng vào bên tai Dương Thiên Lôi.

Trong lòng Dương Thiên Lôi có chút hồi hộp, thân thể đột nhiên cứng đờ.

- Ở ngay bên cạnh sư phụ, khi ta đang tu luyện, khí trường của sư phụ ẩn chứa đạo pháp mà sư phụ nhìn trời lĩnh ngộ được, điều đó cũng có lợi đối với ngươi.

Pháp lực của Tiêu Như Mộng ngưng tụ thành giọng nói, tràn ngập vẻ thản nhiên siêu thoát, dường như việc tu luyện của nàng lúc này cũng giống như tâm tình của nàng vậy.

Nhưng Dương Thiên Lôi nghe, lại thấy tràn ngập sự mê hoặc.

- Sư phụ, đệ tử ở bên cạnh người... Vậy...

Dương Thiên Lôi rất muốn nói ra chân tướng, nhưng định nói, lại có cảm giác bất luận như thế nào đều không nói nên lời. Bởi sự thật này là quá tà ác. Đồ đệ gì mà ngay cả sư phụ cũng muốn, Tiêu Như Mộng sẽ nghĩ làm ra sao?

- Thế nào?

Tiêu Như Mộng hỏi.


- Không... Không có gì, đệ tử sợ ảnh hưởng đến việc tu luyện của sư phụ thôi. Nếu sư phụ nói như thế, vậy ta ngồi ở ngay bên cạnh người tu luyện cũng được.

Dương Thiên Lôi nói xong, kiên trì đưa lưng về phía Tiêu Như Mộng, cảm thụ được bất luận như thế nào hắn đều có chút rung động. Dương Thiên Lôi biết, thời khắc khảo nghiệm chính mình đã tới rồi. Giữa lý trí và dục niệm, chỉ có huy kiếm chém dục niệm, mới có thể khiến bản thân mình tiến nhập vào trạng thái không minh, chuyên tâm tu luyện.

Qua hơn mười phút, Dương Thiên Lôi rốt cục dựa vào định lực mạnh mẽ, đưa tất cả ý niệm từ trong đầu loại bỏ ra ngoài, tiến nhập trạng thái chuyên tâm tu luyện.

Tiêu Như Mộng cảm ứng được khí cơ của Dương Thiên Lôi, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm, trong lòng cũng có một chút kinh ngạc.

Mỉm cười, là bởi vì hạt giống mà nàng gieo trồng đang càng lúc càng lớn. Kinh ngạc, là bởi vì định lực của Dương Thiên Lôi thự sự hơn người.

...

Nửa năm lại vội vã trôi qua, bởi vì có mặt của Tiêu Như Mộng khiến Dương Thiên Lôi không dám tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh Ngưng Đan Thiên, mà dựa theo lời của Nhan Uyên, bắt đầu nén pháp lực của mình, để tăng khả năng dung nạp pháp lực của bản thân lên tới cực hạn.

Nén pháp lực, tăng tốc độ cũng không chậm hơn so với Ngưng Đan Thiên là bao nhiêu, nhưng Dương Thiên Lôi lại cảm ứng được rõ ràng, phương thức này không thể so sánh với Ngưng Đan Thiên. Bởi vì tăng Ngưng Đan Thiên không chỉ có nâng mức độ dung nạp pháp lực, mà quan trọng hơn là, không phải hết lần này đến lần khác, chịu sự thống khổ tới mức cực hạn. Điều này làm cho tâm tính của Dương Thiên Lôi càng trở nên kiên nghị, niệm lực trở nên càng thêm thuần khiết, hơn nữa có thể lĩnh ngộ được rất nhiều. Việc nén pháp lực không thể giao cho thiên đạo pháp tắc.

Nhưng điều mà Dương Thiên Lôi không hiểu chính là, trong nửa năm được Tiêu Như Mộng bồi luyện, hắn lại tiến bộ đến kinh người.

Thứ nhất, nhờ Tiêu Như Mộng lần lượt tăng mạnh khí tức mị hoặc trên người tản mát ra ngoài, Dương Thiên Lôi phải lần lượt chịu sự mê hoặc tới cực độ, có thể khiến định lực của hắn bất tri bất giác mà tăng lên mấy tầng cấp cao hơn. Đương nhiên, định lực thật sự tăng, nhưng không hề nghi ngờ gì, dục vọng đối với Tiêu Như Mộng, cũng càng trở nên mãnh liệt hơn. Gần đây, Dương Thiên Lôi căn bản không nhìn Tiêu Như Mộng như một sư phụ, mà là một nữ nhân tràn ngập sự mê hoặc tới vô hạn, một nữ nhân mà hắn muốn cho chinh phục.

Thứ hai, thứ mê hoặc đúng vào lúc cơ thể của Dương Thiên Lôi đang thời kỳ phát dục, có chút sung huyết khác thường, tình trạng này dẫn đến hậu quả trực tiếp là Dương Thiên Lôi đối với tiểu đệ của mình càng lúc càng thoả mãn.


Thứ ba, thông qua việc đại chiến với Tiêu Như Mộng hết lần này tới lần khác, Dương Thiên Lôi đã có nhận thức hoàn toàn mới đối với các loại pháp thuật thần thông. Hầu như mỗi một lần tu luyện hắn đều đạt tới một cấp bậc hoàn mỹ, căn bản không cần kết xuất phức tạp, tiến hành dẫn đạo, liền có thể trực tiếp phát ra. Hơn nữa, hắn cũng học được từ Tiêu Như Mộng vài loại pháp thuật thần thông cao cấp hơn.

...

- Được rồi, thời gian nửa năm đã qua, sư phụ cũng nên đi ra.

Sau khi Tiêu Như Mộng bồi chiến với Dương Thiên Lôi đến kiệt sức, vận động kịch liệt qua đi, trên mặt thoáng đỏ ửng, đã ngã trên mặt đất bên cạnh Dương Thiên Lôi, thở hổn hển như trâu, rồi khẽ nói.

- Hả? Nhanh như vậy đã đi ra sao?

Nghe được Tiêu Như Mộng nói, Dương Thiên Lôi nhất thời đứng lên, dường như có chút kinh ngạc nói. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Như Mộng mang theo nồng đậm sự lưu luyến không rời. Hiển nhiên, hắn đã quen với việc mỹ nữ sư phụ làm bạn tu luyện rồi.

- Đúng. Nửa năm qua, ngươi đã có tiến bộ rất lớn, sư phụ thật cao hứng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui