- Cái gì mà coi khinh coi trọng, ngươi còn không rõ tính cách của Hải đại công tử chúng ta sao? Hắn mặc một bộ trang bị cực phẩm như vậy, khẳng định là để khoe khoang, cơ hội tốt thế này, nếu hắn không làm dáng một tí thì đã không còn là Hải công tử nữa rồi. Bất quá, chỉ bằng vào bộ trang phục này, vị Vương Tử Dâng Đan Dược kia e rằng chết cũng không biết chết như thế nào, chúng ta cược một ván? Ta cá là trong vòng mười chiêu ắt có thể phân thắng bại.
Một người khác nói:
- Sao lại thế? Một Tinh Giả cấp tám đỉnh phong thôi mà, cho dù Hải huynh không mặc trang phục này, cũng có thể giải quyết hắn trong vòng ba chiêu, thậm chí là một chiêu. Đừng quên tốc độ và huyễn ảnh của Hải huynh.
- Có điều này ngươi không biết, ngươi vẫn chưa hiểu về Hải đại công tử, ta nói mười chiêu là còn ít, rất có thể hắn sẽ kéo dài đến hai mươi chiêu, thậm chí ba mươi chiêu.
- Sao thế? Ngươi nói Hải huynh sẽ cố ý kéo dài?
- Đương nhiên, cơ hội khoe khoang tốt như vậy, sao hắn kết thúc nhanh chóng vậy được? Ha ha...
- Hình như đúng là như vậy... Con bà nó, nếu là ta, ta cũng sẽ chơi thêm một hồi, các ngươi nhìn xem, nhìn ánh mắt của các muội muội đó kìa? Quả thật đáng để sờ một chút mà, con bà nó...
- YDi, Vương Tử Dâng Đan Dược đến rồi kìa.
Đúng lúc này, đám người đó nhìn thấy bọn người Dương Thiên Lôi đi ra từ thông đạo dành cho tuyển thủ.
Một thiếu niên liền đứng dậy, rướn giọng lên, vận tinh thần lực la lớn:
- Vương Tử Dâng Đan Dược đến rồi, mọi người hoan nghênh nào.
Mấy vạn khán giả, nghe tiếng hô to liền yên tĩnh một chút, ngay sau khi hiểu ý liền cười ầm lên.
Vương Tử Dâng Đan Dược, đây không phải Vương Tử Dâng Đan Dược thì là ai?
- Dương Thiên Lôi cố lên.
Chỉ là, trong tiếng cười mọi người bỗng nhiên vang lên một âm thanh cỗ vũ cho Dương Thiên Lôi, âm thanh không lớn, nhưng ẩn chứa tinh thần lực tinh thuần, lại có thể áp chế được tiếng cười của mọi người, nghe hết sức rõ ràng.
Ánh mắt Dương Thiên Lôi không nhịn được nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc - cô bé Hoàng Niếp Niếp. Người lên tiếng chính là một thiếu niên đứng bên cạnh cô bé.
Âm thanh của thiếu niên kia vừa vang lên, từ một hướng khác liền vang lên một âm thanh vang đội như biển gầm nhưng lại vô cùng dễ nghe:
- Dương Thiên Lôi, tất thắng.
Tằng Cách La Mỗ? Địa Ngục Bào Hao Nữ với thân hình "trước vểng sau đầy, y phục ít" mà Dương Thiên Lôi gần như đã quên mất kia lại cỗ vũ cho mình.
Chỉ có hai tiếng cổ vũ nhưng rất nhanh liền bị nhấn chìm trong tiếng cười càng lớn hơn của mọi người, sau đó "Vương Tử Dâng Đan Dược" liền chỉnh tề vang vọng toàn bộ lôi đài.
Trên mặt Hải Đại Phú tràn ngập nụ cười mỉm đắc ý, chậm rãi giơ tay ra với đám người xung quanh, nhẹ nhàng vẫy xuống, đội cổ động viên liền ngưng hò hét, xung quanh lôi đài liền trở nên yên lặng lại.
- Cảm giác này thực sự rất sung sướng... Lục Thanh Âm, nàng nhìn thấy không? Chỉ bằng vào hắn mà cũng muốn bảo vệ nàng ư? Chỉ bằng vào hắn mà cũng muốn giành nữ nhân với ta?
Hải Đại Phú chậm rãi xoay người, trong lòng đắc ý nghĩ ngợi, ánh mắt nhìn vào Dương Thiên Lôi chẳng biểu hiện bị sỉ nhục chút nào, nhàn nhạt nói:
- Vương Tử Dâng Đan Dược, vô cùng cảm tạ đại lễ của ngươi, bất quá, ngươi cũng đừng quên ước định của chúng ta.
Khi Hải Đại Phú nói, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Lục Thanh Âm đeo khăn che mặt đang ngồi ở dẫy ghế khách quý phí sau Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi khinh thường nói:
- Ước định? Ước định gì? Đầu của ngươi bị vô nước rồi à, hay là bị lừa đá rồi? Chúng ta đơn giản chỉ là khiêu chiến và bị khiêu chiến mà thôi, thắng thua cũng chỉ là một triệu viên thuần dương đan mà thôi.
Mặc dù hắn nắm chắc trăm phần trăm có thể đánh bại Hải Đại Phú một cách dễ dàng, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng phương thức này để quyết định số phận của Lục Thanh Âm, bởi vì một khi làm như vậy, cho dù là thắng hay thua cũng đều là sự sỉ nhục đối với Lục Thanh Âm.
Đây là nguyên tắc, cũng là suy nghĩ thật sự của Dương Thiên Lôi.
Chỉ là, những lời này của hắn khi lọt vào tải của phần lớn người ở đây lại có ý vị khác.
Dường như, Dương Thiên Lôi không có chút hy vọng nào đối với kết quả tỷ thí.
Nếu không có hi vọng thì sao hắn lại lấy một triệu viên đan dược làm tiền đặt cược? Lẽ nào hắn thực sự rất giàu có? Giàu có đến mức một triệu viên thuần dương đan cũng không quan tâm?
Hải Đại Phú lạnh giọng nói:
- Ngươi... Chúng ta không có ước định. Nhưng chỉ cần đánh bại ngươi, ta tin nàng sẽ biết rõ ai mới thích hợp nhất với nàng.
Dương Thiên Lôi không nhanh không chậm nói:
- Phải không? Đáng tiếc... Ngươi không có cơ hội. Vương Tử Dâng Đan Dược, rốt cuộc ai mới là Vương Tử Dâng Đan Dược thật sự đây?
Nhất thời gây nên một tràng tiếng xuỵt chế nhạo.
Dương Thiên Lôi không thèm để ý tới, chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình, hiển nhiên hắn không muốn nói thêm câu nào nữa với Hải Đại Phú, cùng một loại người với tên Lôi Hoành.
Mặc dù Dương Thiên Lôi cũng cảm ứng được, quanh thân Hải Đại Phú, trong vô hình dường như có mang theo một chút ý vị hoà làm một thể thống nhất với hàng vạn hàng nghìn ngôi sao, hiển nhiên việc rèn luyện huyệt khiếu lại có tiến bộ kinh người, hơn nữa bảo kiếm và nhuyễn giáp của hắn, xem ra cũng là loại cực phẩm, nhưng vẫn không gây nên bất kỳ uy hiếp nào cho mình cả.
Hải Đại Phú tự biết vô vị, đương nhiên cũng không thèm nhiều lời với Dương Thiên Lôi, vẻ mặt cuồng ngạo ngồi trở lại vị trí của mình.
Một lúc sau, hai lão giả chậm rãi từ thông đạo dành cho tuyển thủ trực tiếp đi lên lôi đài, ngồi lên ghế trọng tài. Trong đó, một lão giả giới thiệu sơ lược thông tin và tiền đặt cược quyết đấu của hai bên theo thông lệ và cả những quy tắc mà hai bên quyết đấu phải tuân thủ.
Đối với quy tắc quyết đấu, những người khác thì chẳng nói làm gì, họ ít nhiều đều đã nghe qua mấy lần rồi.
Nhưng khi Dương Thiên Lôi nghe quy tắc này, ánh mắt liền tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Quy tắc này thực ra chính là không có quy tắc nào cả. Truyện Tiên Hiệp
Chỉ cần có thể đánh bại đối phương thì là chiến thắng.
Hơn nữa, bên chiến thắng không chỉ có thể lấy tiền đặt cược, còn có thể lấy bất kỳ vũ khí và trang bị nào đối phương sử dụng trong lúc chiến đấu.
Đương nhiên Dương Thiên Lôi hiểu rõ ý nghĩa của quy định này, trong lòng càng thêm bội phục với vị cường giả Thần Đạo, phó chưởng môn Nhan Uyên chưa từng gặp mặt kia.
Muốn dựa vào trang bị và vũ khí để thủ thắng ư? Thế thì hãy giác ngộ cảm giác mất đi trang bị và vũ khí.
Không thể nghi ngờ, điều này muốn nói với tất cả mọi người rằng, chỉ có dùng thực lực chân chính để đối kháng thì mới là vương đạo, mới là vĩnh hằng.
- Giờ ngọ đã đến, Hải Đại Phú, Dương Thiên Lôi, có thể bắt đầu được chưa?
- Đương nhiên có thể.
Hai người đang nôn nóng liền lần lượt lên tiếng trả lời, sau đó tung người nhảy lên chính giữa lôi đài.
Lập tức có một bức màn ánh sáng phóng lên cao, hình thành một kết giới thật lớn, bao trùm lấy hai người. Lôi đài vốn chỉ rộng khoảng mười trượng, nhưng trong mắt của Dương Thiên Lôi và Hải Đại Phú bỗng biến thành phương viên mấy trăm trượng.
Dương Thiên Lôi bất giác phải thầm khen:
- Lôi đài này lại có thể ẩn chứa pháp tắc không gian, quả nhiên cường đại hơn học viện Cực Dương.
Đúng lúc này, một lão giả trầm giọng hô lên:
- Được, quyết đấu bắt đầu.
Hải Đại Phú chắp tay sau lưng, ra vẻ phong thái của cao thủ, lạnh giọng nói:
- Ra tay đi, ta nhường ngươi ba chiêu.
Bộ dáng này rõ ràng là không hề đặt Dương Thiên Lôi vào trong mắt.
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói:
- Ngươi nói thật?
- Đương nhiên là thật, đừng nói ba chiêu, mà nhường ngươi ba mươi chiêu thì cũng có thể làm gì được ta?
- Được thôi, thế thì ta nhường ngươi ba mươi chiêu.
Biểu cảm trên mặt Dương Thiên Lôi bỗng nhiên biến đổi nói:
- Hi vọng trong ba mươi chiêu ngươi có thể đánh bại ta, bằng không ta chỉ có đành phải tiếp nhận trang bị và đan dược trên người của ngươi.
Lời đối thoại của hai người, qua tác dụng khuếch âm kỳ dị của kết giới, truyền đến tai của mọi người rõ ràng từng tiếng một.
Tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe lầm, cái tên tiểu tử này không phải bị hù mất mật rồi sao, hay là bại não luôn rồi? Vốn dĩ hắn không có hi vọng thắng được cuộc chiến mà lại còn muốn nhường Hải Đại Phú ba mươi chiêu? Đây không phải bại não thì là gì?
Ngay cả bọn người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, bọn họ đương nhiên không nghi ngờ Dương Thiên Lôi có thể chiến thắng Hải Đại Phú, nhất là Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm, các nàng biết rất rõ rằng lúc trước Dương Thiên Lôi đã giáo huấn Hải Đại Phú như thế nào, nhưng sao hắn lại nhường cho đối phương ba mươi chiêu?
Hải Đại Phú cứ như là nghe chuyện cười vậy, không thể tin được nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:
- Ngươi nhường ta ba mươi chiêu?
Dương Thiên Lôi lạnh giọng nói:
- Bớt nói nhảm, ra tay đi.
Âm thanh của hắn vừa phát ra, khí tức toàn thân liền phát sinh biến hóa kinh người, khí trường cuồn cuộn khủng bố bỗng nhiên tuôn ra từ trên người hắn.
Tuy vẫn đứng yên bất động, nhưng quanh thân hắn đã xuất hiện đầy dẫy từng tia năng lượng mà đỏ lửa, toàn thân như biến thành một ngọn lửa đang bừng cháy, bùng phát ra hết toàn bộ khí tức cuồng bạo và hủy diệt của tinh thần lực thuộc tính hỏa.
Uy áp và khí trường cực lớn kia căn bản không phải Tinh Giả cấp tám đỉnh phong có thể làm được.
Dường như thân thể Dương Thiên Lôi đã nối liền với hàng nghìn hàng vạn ngôi sao trên trời, mang theo khí thế hợp nhất với thiên địa thành một thể.
Đây tuyệt đối là hiện tượng chỉ xuất hiện ở Tinh Giả cấp chín mà thôi.
Vỗn dĩ Hải Đại Phú còn muốn cười nhạo thêm vài câu, lúc này bỗng nhiên giật mình, mở to hai mắt nhìn.
Hắn hiện giờ đã cưỡi lên lưng cọp, hắn lập tức cảm nhận được sự khủng bố của Dương Thiên Lôi, sự khủng bố này hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Đương nhiên, sự bất ngờ này cũng không thể khiến cho Hải Đại Phú e ngại, mà chỉ là kinh ngạc. Hắn vẫn cho rằng Dương Thiên Lôi chỉ là Tinh Giả cấp tám mà thôi, nhưng hiện tại, Dương Thiên Lôi lại toát lên khí tức mà chỉ có Tinh Giả cấp chín mới có được.
Đồng thời, tất cả mọi người xung quanh lôi đài cũng cảm nhận được khí trường và uy áp khủng bố của Dương Thiên Lôi, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.
- Ngươi... Ngươi là Tinh Giả cấp chín?
Dương Thiên Lôi cuồng ngạo nói:
- Ngươi biết quá muộn. Ếch Xanh Dâng Đan Dược, ra tay đi!
- Được, được, không ngờ ngươi lại ẩn dấu sâu như vậy, bất quá, cho dù ngươi ẩn tàng bao nhiều thì kết cục ngày hôm nay cũng không có thay đổi gì. Nhường ta ba mươi chiêu sao? Tốt.
Âm thanh của Hải Đại Phú vừa dứt, toàn thân liền lấp loé những tia chớp, chỉ là hắn giống như đang tự biểu diễn vậy, cũng không có ý tấn công Dương Thiên Lôi, hớp mắt, thân thể hắn liền biến thành từng đạo tàn ảnh, kiếm quang bay lượn khắp bầu trời.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, Hải Đại Phú bỗng nhiên ngừng lại:
- Ba mươi chiêu đã hết, chúng ta có thể chính thức bắt đầu rồi.
Tư thế của Hải Đại Phú vô cùng tiêu sái, nhẹ nhàng búng lên thân kiếm, nhất thời một tiếng kiếm minh thánh thót vang lên.
- Hải công tử, tất thắng Hải Đại Phú, tất thắng.
Từng tiếng hoan hô nhất thời vang lên, hiển nhiên, màn tự biểu diễn của Hải Đại Phú vừa rồi đã được số đông người ở đây vỗ tay tán thưởng.
Tiếng hoan hô vang dội kích thích linh hồn Hải Đại Phú, khí thế của hắn cũng theo đó tích lũy lên đến mức đỉnh phong, nhìn Dương Thiên Lôi vẫn đứng yên bất động, bỗng nhiên hắn gầm lên giận dữ, thanh bảo kiếm toả ra ánh sáng màu bạc đánh ra, không chút màu mè, vô cùng thô kệch, nhưng ẩn chứa sự sắc bén bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...