Huyền Thiên


- Thế thì dễ dàng cho ngươi quá.

Sắc mặt Lôi Hoành bỗng nhiên biến đổi, giọng nói âm lãnh, tràn ngập thù hận:

- Thật đáng tiếc, hiện giờ ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của ta, Tinh Giả Hậu Thiên cấp tám, ngươi thật đúng là rác rưởi, ta cứ tưởng rằng, ngươi tiến vào di tích rồi có thể sống sót trở về, nói thế nào cũng phải tiến lên được cảnh giới Tiên Thiên? Không ngờ cái thứ rác rưởi nhà ngươi đến ngay cả Trương Tử Hàm cũng không bằng, khiến ta cũng chẳng còn ham muốn chà đạp ngươi nữa, ngươi, không đủ tư cách.

- Đương nhiên, nếu ngươi không biết tự lượng sức mình muốn khiêu chiến ta, ta không ngại giáo huấn ngươi một phen, để cho ngươi biết ai mới là thiên tài chân chính, ai mới là cường giả chân chính. Yên tâm đi, nếu như lỡ tay làm cho ngươi mất mạng, tất cả nữ nhân tạm thời bị che mắt bên cạnh ngươi, ta sẽ thu nạp hết vào dưới trướng của ta, ta sẽ hết mực thương yêu các nàng, bảo đảm các nàng sung sướng như tiên.

Lôi Hoành vừa nói, ánh mắt lại tham lam lướt lên người của Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Mộc Tử Vi và Lục Thanh Âm.

Dương Thiên Lệ tuy rất giận dữ, nhưng nàng lại lo Dương Thiên Lôi nhịn không được xuất thủ, nên vội bước lên phía trước kéo tay Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói:

- Cửu đệ, chúng ta đi, đừng để ý đến hắn.

Nhưng Dương Thiên Lôi chỉ dùng sức nắm chắc tay Dương Thiên Lệ, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ là trong mắt hắn dường như biến thành hai thanh lợi kiếm, nhìn chằm chằm vào Lôi Hoành, giọng bình thản nói:

- Có còn nhớ câu nói của ta dành cho ngươi không?

- Câu nói gì?

Lôi Hoành hơi ngạc nhiên, đương nhiên trong lòng lại càng thất vọng, nhìn dáng vẻ của Dương Thiên Lôi, hắn biết chắc mình có nói khích thế nào thì cũng sẽ không mắc câu đánh với mình một trận.

- Nếu còn dám huênh hoang trước mặt lão tử, ta sẽ cho ngươi hối hận vì đã sống trên cõi đời này.

Sắc mặt Dương Thiên Lôi bỗng nhiên biến đổi, quanh thân toả ra một khí tức băng lãnh đến cực điểm, lạnh giọng nói:


- Không phải ngươi đang muốn ta khiêu chiến ngươi sao? Mục đích của ngươi đã đạt được rồi, còn có cả đám người ngu ngốc tháp tùng ngươi nữa, sau này đừng để lão tử nhìn thấy các ngươi, bằng không ta thấy một lần đánh một lần. Cút!

Dương Thiên Lôi vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua từng gương mặt của bọn người Lôi Hoành, mỗi một người bị hắn nhìn vào, tuy không có cảm nhận được chút khí cường đại nào, nhưng lại có cảm giác giống như bị rắn độc nhắm trúng vậy, bất quá bọn họ cũng không thèm để ý, chỉ là một tên Tinh Giả cấp tám mà thôi, cho dù đánh không lại thì hế nào, chẳng lẽ hắn có thể ăn thịt mình sao?

- Ha ha ha... Được, có can đảm, quả thật sảng khoái, hi vọng hôm nay ngươi có thể thắng trận, đừng có quên đấy nhé, ta sẽ chờ ngươi khiêu chiến trên lôi đài Tiên Thiên cấp một trong thời gian hai tháng, không biết ngươi có thể thăng cấp lên Tiên Thiên hay không nhỉ? Nhưng đừng nói xong không giữ lời, làm rùa đen rút đầu... Ha ha ha... Chúng ta đi.

Lôi Hoành rất bất ngờ, nhưng lại càng mừng rỡ hơn, không ngờ Dương Thiên Lôi lại dễ dàng bị chọc giận lọt vào tròng của mình như vậy, hơn nữa từ ánh mắt của Dương Thiên Lôi, Lôi Hoành biết rõ hắn đã thật sự nổi giận phẫn nộ, bằng không sẽ không đến nỗi ngay cả bọn tiểu đệ của mình cũng không buông tha.

Sau khi nói xong, Lôi Hoành liền dẫn đám người đằng sau tiến vào khu lôi đài. Đương nhiên bọn họ muốn xem xem Dương Thiên Lôi đấu với Hải Đại Phú như thế nào.

Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương, Phong Mã Ngưu, Dương Thiên Ngạo, Mộc Tử Vi, Vũ Đại Lãng, Lục Thanh Âm, ai nấy cũng đều nhìn về phía Dương Thiên Lôi đang đứng trước mặt, tâm tình của bọn họ chưa từng phức tạp đến như vậy...

Đối mặt với sự sỉ nhục, khiêu khích, chèn ép trong khoảng thời gian qua, bọn họ đã từng phẫn nộ, cũng từng bùng phát ra, nhưng dưới thực lực mạnh mẽ của Lôi Hoành, bọn họ chỉ có cách ẩn nhẫn, bấm bụng chịu uỷ khuất, cố nén sâu chúng vào trong nội tâm, cái cảm giác như mắc xương trong cổ họng ấy thật không dễ chịu chút nào.

Còn bây giờ, khi Dương Thiên Lôi đối mặt với Lôi Hoành lại không chút sợ hãi, thần sắc của hắn, ngữ khí của hắn, lời nói của hắn và sự cuồng ngạo phát ra từ trong xương cốt của hắn, cùng với ánh mắt băng lãnh của hắn đều bộ lộ ra một cách trần trụi nhất để đánh bật trở lại sự khiêu khích của Lôi Hoành, không những thế, ngay cả bọn đồng lõa đã từng sỉ nhục mọi người mà hắn cũng không có ý buông tha.

Tấm lưng gầy gò kia của hắn, mang đến cho mọi người một cảm giác, hắn, chính là một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ để bảo vệ huynh đệ tỷ muội của mình.

Cho dù có bao nhiêu kẻ thù, cho dù kẻ thù có cường đại đến đâu, hắn cũng sẽ không chút sợ hãi mà vung kiếm chém giết hết.

Sự sỉ nhục và ức hiếp của Lôi Hoành mà mọi người đã chịu đựng trong nhiều ngày nay, vào lúc này, đã bị Dương Thiên Lôi cảm nhiễm, hoàn toàn bùng cháy lên, cho dù chết trận thì đã sao kia chứ?

Đây mới là chính là cốt cách bất khuất của người tu luyện, đây mới chính là đại khí phách, đại dũng khí mà người tu luyện cần phải có.

...

Một thiếu niên tay cầm quạt xếp, toàn thân mặc áo vàng kim, trong sự tuấn nhã có mang theo một chút cao ngạo, trong mắt lồ lộ ra vẻ đố kị, quay qua nói với những người bên cạnh:


- Hải huynh, vận khí của huynh sao lại tốt đến thế? Một triệu viên thuần dương đan cơ đấy, cũng đủ để mua một món linh khí trung phẩm rồi. Không được, sau khi tỷ thí, huy phải có chút "máu" cho các huynh đệ, các ngươi nói xem đúng không?

Một thiếu niên khác nói:

- Đúng vậy, yêu cầu này cũng không cao, đến thành Thiên Châu chơi một chuyến là được rồi, hắc hắc, hiện tại có thể quang minh chính đại mà đi, không giống như lúc trước, phải lén la lén lút.

Thành Thiên Châu là một thành thị của giới tu luyện gần Trảm Không Kiếm Phái nhất, sự phồn hoa của nó vượt xa bất kỳ đế đô của đế quốc nào trong thế tục, là một nơi mà người tu luyện tập trung nhiều nhất trong phương viên trăm ngàn dặm quanh đây, hầu hết tất cả các loại giao dịch đều thường tổ chức ở đây.

Chỉ là trong mấy mươi năm trở lại đây, Trảm Không Kiếm Phái bị môn quy ràng buộc, chẳng có bao nhiêu đệ tử được đi qua mà thôi. Đương nhiên, đối với loại con ông cháu cha như Hải Đại Phú thì chẳng xa lạ gì. Thỉnh thoảng cũng sẽ len lén chuồn ra đi chơi một phen.

Hải Đại Phú đắc ý nói:

- Yên tâm, chỉ cần các ngươi thích, huynh đệ ta có thể cho các ngươi tận hứng một phen, hắc hắc... Các ngươi đừng nhìn ta như vậy... Sao ta biết tên tiểu tử kia lại ngu đến như vậy? Ta vốn chỉ muốn giáo huấn hắn đừng can thiệp vào chuyện của lão tử và Lục Thanh Âm mà thôi, tiền đặt cược nhiều ít đều không quan trọng, chỉ cần hắn đáp ứng là được, ai ngờ cái tên tiểu tử này lại đưa ra miếng bánh một triệu viên đan dược từ trên trời rơi xuống kia, nếu ta không nhận lấy thì sẽ bị trời phạt đó mà... Ha ha ha, Vương Tử Dâng Đan Dược của ta.

Một triệu viên thuần dương đan cũng là một con số trên trời đối với hắn, nhưng hắn lại có lòng tin tất thắng nên còn sợ gì?

Hắn giản đơn chỉ cần nói chuyện này với phụ thân hắn thì có thể dễ dàng lấy được một triệu viên thuần dương đan.

Hiển nhiên, phụ thân hắn cũng cho rằng đây là một miếng bánh thật to, không ăn thật là phí phạm.

Một thiếu niên trong đám nói:

- Đúng vậy, lúc nào ta mới có thể gặp được Vương Tử Dâng Đan Dược như vậy đây? Bất quá... Ta nói Hải huynh, huynh trước giờ phong lưu tiêu sái, phong lưu không biết bao lần, sao lần này có vẻ nghiêm túc? Cả ngày Lục Thanh Âm cứ đeo khăn che mặt, ngay cả mặt của huynh cũng chưa nhìn thấy phải không? Lỡ như...


- Cảm giác. Loại cảm giác này các ngươi không hiểu.

Hải Đại Phú mỉm cười có chút kỳ dị, say sưa nói:

- Tất nhiên nàng phải là khuynh quốc khuynh thành... Kìa, Vương Tử Dâng Đan Dược đến rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Lục Thanh Âm đi theo sau Dương Thiên Lôi, sắc mặt Hải Đại Phú liền trở nên vô cùng khó coi, hắn vốn định lập tức tiến lên kiếm chuyện, nhưng nhớ đến một triệu viên thuần dương đan, nên hắn tạm thời nhẫn nhịn. Vội vàng dẫn đám bạn mèo chó kia rời khỏi chỗ công chứng.

Khóe miệng Dương Thiên Lôi mỉm cười:

- Vương Tử Dâng Đan Dược ư? Cái tên này nghe cũng hay. Nguồn: https://truyenfull.vn

Ở chỗ công chứng, hắn giao ra đủ hai mươi mốt chiếc bình ngọc tinh xảo có ẩn chứa một ít pháp tắc không gian, trong mỗi chiếc bình ngọc có năm mươi nghìn viên thuần dương đan, tổng cộng một triệu viên.

Về phần hai món linh khí trung phẩm kia, Dương Thiên Lôi làm theo sự dặn dò của Đan Thanh Dương, cất dấu chúng đi.



- Hải công tử tất thắng. Hải Đại Phú tất thắng...

Khi Hải Đại Phú xuất hiện trên ghế tuyển thủ lôi đài, xung quanh lôi đài liền vang lên tiếng hoan hô hò hét như sấm dậy, âm thanh chỉnh tề và vang dội, hơn nữa dường như là của một đội hình hoàn chỉnh, hiển nhiên là đã sớm được dặn dò kỹ lưỡng rồi.

Những phương trận này là đội cổ vũ do bọn bằng hữu chó mèo của Hải Đại Phú tập hợp một số người trên các sơn phong để tham gia vào.

Một đám thiếu niên ngồi ở dãy ghế khách quý phía sau ghế tuyển thủ đắc ý hỏi:

- Thế nào, cũng được đấy chứ?

- Được, được quá đấy chứ. Không ngờ Hải Đại Phú ta lại có thể gây nên chấn động lớn như vậy, xem ra bắt đầu từ hôm nay, huynh đệ ta sẽ dương danh đi đầu ở Trảm Không Kiếm Phái rồi... Ha ha ha, đa tạ các vị huynh đệ.

Hải Đại Phú nghe tiếng hò hét vang trời, hưởng thụ ánh nhìn của đám đông, trong lòng vô cùng đắc ý, vẻ mặt càng ửng đỏ lên.


Cảm giá được vạn người chăm chú trầm trồ phi thường sảng khoái.

- Cảm tạ cái gì, bao ba chỗ ở thành Thiên Châu cho các huynh đệ là được rồi, ừm, tốt nhất là có tu vi Tinh Giả cấp sáu trở lên thì mới thú.

Hải Đại Phú hào sảng nói:

- Không thành vấn đề.

Một triệu viên thuần dương đan sắp sửa tới tay, tìm mấy cô nương chơi đùa một chút thì có đáng là bao? Cho dù là mấy muội muội có tu vi Tinh Giả cấp sáu, bao mấy mươi cô một trăm cô cũng còn được.



Lúc này, còn nửa canh giờ nữa là đến thời gian tỷ thí, nhưng xung quanh lôi đài đã không còn một chỗ ngồi, hơn nữa vẫn còn các đệ tử đang không ngừng ùa vào, một số đệ tử vốn đang xem tỷ thí ở các lôi đài khác cũng đều chen lấn vào đây.

Sau khi Dương Thiên Lôi giao tiền đặt cược xong liền dẫn mọi người từ lối đi dành cho tuyển thủ của chỗ công chứng trực tiếp đi lên lôi đài trung tâm.

Khi bọn họ lên đến lôi đài, Hải Đại Phú vô cùng hăm hở, mặt mày hồng hào, đang đắc ý vẫy tay với người xem xung quanh như thể mình là kẻ thắng cuộc.

Thanh bảo kiếm mà hắn đeo bên hông cũng đã không phải là thanh kiếm lúc trước, chỉ từ trên vỏ kiếm bên ngoài cũng có thể nhìn ra được, thanh bảo kiếm này tuyệt đối cao cấp hơn nhiều so với thanh kiếm lúc trước.

Đồng thời, sau khi hắn cởi áo khoác ra, bên trong mặc một bộ nhuyễn giáp bó sát người lấp lánh ánh sáng bạc, mũ giáp, áo giáp, bao cổ tay, bao đầu gối, chiến giày, mỗi một món đều vô cùng gọn nhẹ, ôm sát thân người, từng tia sáng tự động lưu chuyển qua lại giữa các phụ kiện áo giáp này của hắn, toả ra ánh sáng loá mắt.

Loại nhuyễn giáp này trân quý hơn nhiều so với một bộ pháp bào chỉnh thể. Chỉ mỗi mức độ phức tạp trong luyện chế cũng đã đủ để các pháp bào khác không thể so sánh được. Hơn nữa, thiết kế dạng rời như thế này có thể giúp người tu luyện càng thêm linh hoạt, cũng có thể tập trung lực lượng bảo vệ các vị trí trọng yếu trên thân thể.

Hải Đại Phú rất thoả mãn với ánh mắt của mọi người đang nhìn hắn.

Thấy Hải Đại Phú đang diễu võ dương oai trên lôi đài, một tên bằng hữu chó mèo của hắn ngưỡng mộ nói:

- Xem ra Hải huynh cũng không coi thường trận quyết chiến này, bộ trang phục vũ khí này tuy không bằng linh khí, nhưng giá cả chắc chắn vượt xa linh khí hạ phẩm, hơn nữa công hiệu nhất định cao hơn linh khí hạ phẩm. Không hề nghi ngờ, đây chính là trang phục cực phẩm trong các loại pháp khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui