Huyền Thiên


- Ma thú cấp bảy "Kim Tuyến Xà"?

Khi ba người tiến vào trong động, Sở Hương Hương lấy ra dạ tinh thạch, nhất thời chiếu sáng toàn bộ huyệt động. Khi vừa thấy một đầu cự xà rộng chừng một thước, dài bốn năm thước với một sợi kim tuyến kéo dài từ đầu tới đuôi, ba người nhìn không được lui về phía sau hai bước, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Vừa rồi khi Dương Thiên Lôi giết nó, bởi vì trong động không có ánh sáng, hắn chỉ thấy đây là một đầu cự xà, lúc đó căn bản không có suy nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại lại không thể không khiếp sợ. Tuy rằng biết rõ kim tuyến xà này đã mất đi khí tức sinh mệnh, nhưng ba người vẫn không tránh khỏi tê dại da đầu.

Kim tuyến xà, loài vật cực độc, sống quần cư. Tốc độ công kích vô cùng nhanh, không hề sợ chết, năng nọc sắc bén không gì sánh được. Một khi bị cắn trúng, nếu như không có giải dược hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Quan trọng nhất chính là chúng sống quần cư. Ba người tuy rằng lần đầu tiên thấy Kim Tuyến Xà, nhưng trong sách giới thiệu ma thú đã có ghi chép kể lại. Kim Tuyến Xà so với đàn ma lang còn kinh khủng hơn gấp trăm, ngàn lần. Bất cứ tu luyện giả nào chưa tu luyện đến Tiên Thiên cấp hai "Cương Khí Lưu Chuyển", có thể phát ra cương khí hộ thể mấy trượng quanh người, căn bản cũng không dám tiếp cận chúng.

Đàn Kim Tuyến Xà thông thường có Kim Tuyến Xà Vương là ma thú cấp tám, cùng vô số Kim Tuyến Xà cấp sáu, bảy, số lượng ma thú cấp bốn thì khổng lồ vô kể. Một khi cùng hợp với nhau sẽ tạo ra công kích phô thiên cái địa, bất chấp sống chết. Mặc dù chỉ là Kim Tuyến Xà cấp bốn, hàm rằng trắng nhọn của nó, đều có thể xuyên qua da thịt bất luận cấp bậc Tinh Giả nào. Túi độc trên hàm răng trong nháy mắt sẽ theo công kích mà tiến vào cơ thể.

Tê tê tê…

Trong nháy mắt khi ba người còn đang sững sờ, từ chỗ sâu bên trong động khẩu bỗng nhiên truyền đến vô số thanh âm "Tê tê tê" của Kim Tuyến Xà. Đàn Kim Tuyến Xà đông đảo, chen chúc, vô cùng vô tận mang theo từng trận gió tanh hôi, ầm ầm truyền đến.

- Không tốt! Chạy mau!

Dương Thiên Lôi hô to một tiếng, không chút do dự, một tay ôm Sở Hương Hương, tay kia ôm Lục Thanh Âm nhanh như thiểm điện bỏ chạy ra ngoài.

- Triệu hoán Lôi Cưu, mau!

Vừa chạy ra, Dương Thiên Lôi vừa lớn tiếng nói với Sở Hương Hương.

Nhưng mà, ngay khi ba người lao ra ngoài cửa động, Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, ngừng chân lại.

Đám Kim Tuyến Xà lúc nhúc từ trong hầm ngầm chui ra, từ bốn hướng vọt tới như phô thiên cái địa. Những lưỡi rắn màu đỏ tươi tản mát ra mùi tanh hôi, cùng đôi mắt xanh lục, liên tục nhúc nhích thân thể, từng con từng con chen chúc nhau, phủ kín toàn bộ mặt đấy.

- Giết!

Tránh cũng không thể tránh được, Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, cùng Sở Hương Hương bảo vệ Lục Thanh Âm ở giữa, vung Kim Cương Pháp Kiếm trong tay, cẩn thận thủ hộ một phương.

Mặc dù da đầu Sở Hương Hương tê dại đi, nhưng đối mặt với tuyệt cảnh, nàng cũng không thể nghĩ nhiều như vậy, tinh thần lực ngũ hành toàn thân nhất thời quán nhập vào trong pháp kiếm, mang theo uy áp khủng bố. Pháp kiếm trong tay vung vẩy từng đạo quang mang sáng rực.


- Vừa giết vừa xông ra bên ngoài.

Sở Hương Hương hơi nhíu mày, đôi mắt đẹp lóe ra từng đạo tinh quang, trầm giọng nói.

Tê tê…

Đúng lúc này, một đám Kim Tuyến Xà cấp thấp giống như mũi tên đông đúc, như phô thiên cái địa nhắm về phía ba người. Truyện Tiên Hiệp

Nhất thời máu tươi văng tung tóe, một đám Kim Tuyến Xà bị chém thành từng đoạn. Chỉ là, trong nháy mắt đi chúng bị giết, túi độc cũng vỡ ra, phun về phía ba người.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương đã bảo vệ xung quanh ba người, giết đám Kim Tuyến Xà lúc nhúc kia ở khoảng cách xa, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được cỗ độc khí tanh hôi này.

Lục Thanh Âm vốn vẫn che mặt bằng khăn lụa, lúc này bỗng nhiên mở lên một chút, lộ ra hàm răng sáng bóng như ngọc, đôi môi mềm khẽ hé, ngọc tiêu nhẹ nhàng đặt trên khóe môi. Trong nháy mắt, từng đạo âm phù uyển chuyển, réo rắt từ trong ngọc tiêu truyền ra, hóa thành từng đạo âm ba, tràn ngập ra bốn phía.

Ngay khi tiếng tiêu vang lên, đám Kim Tuyến Xà vốn đang tấn công điên cuống bất kể sống chết, giống như nhận được lệnh triệu hoán, vậy mà ngừng tấn công, dường như hóa thành một đám si ngốc.

- Tiếng tiêu đừng ngừng lại!

Dương Thiên Lôi nắm lấy cơ hội trong nháy mắt này, một tay trực tiếp ôm lấy cái eo nhỏ của Lục Thanh Âm, trầm giọng nói.

Nhưng mà mới lao đi được mấy trượng, một tiếng huýt gió bén nhọn cực lớn bỗng nhiên từ trong động truyền ra. Đám Kim Tuyến Xà ngây dại này vậy mà trong nháy mắt tỉnh táo lại, lần thứ hai bắt đầu điên cuồng công kích.

Lục Thanh Âm vội vàng vận chuyển tinh thần lực toàn thân tới cực hạn, tiếng tiêu trở nên mạnh mẽ hơn, từng đạo sóng âm như biến thành thực chất phóng đi.

Đàn Kim Tuyến Xà lại tiếp tục dại ra. Chỉ là, tiếng huýt gió sau đó lại càng bén nhọn, rõ ràng hơn, một lần nữa khiến Kim Tuyến Xà khôi phục tỉnh táo.

Đồng thời, độc khí tanh hôi nồng đậm khi Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương điên cuồng chém giết cũng chậm rãi tiến nhập vào thân thể hai người.

Ban đầu còn đỡ, nhưng theo thời gian trôi qua, trong vòng mấy phút đồng hồ, động tác của Sở Hương Hương liền trở nên chậm chạp, trước mắt lóe ra vô số ngôi sao lấp lánh, trong cơ thể truyền đến cảm giác buồn nôn, không còn chút sức lực nào.

Lục Thanh Âm cũng không ngoại lệ, đôi môi vốn đỏ hồng kia bây giờ cũng biến thành tím tái.

- Không hay rồi! Thiên Lôi, ta…


Sở Hương Hương còn chưa dứt câu, một đám Kim Tuyến Xà đã đột phá được thủ hộ của nàng.

- Ahh…Ahhh!

Hai tiếng thét chói tai từ trong miệng Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm phát ra.

- Trúng độc!

Khi Sở Hương Hương nói chuyện, Dương Thiên Lôi đã biết tình hình không tốt. Đáng tiếc, mặc dù Dương Thiên Lôi từ lâu đã đạt tới cảnh giới tinh thần lực ngoại phóng bây giờ cũng bất lực.

Tinh thần lực có thể ngoại phóng, nhưng nếu muốn vượt qua thân thể Lục Thanh Âm và Sở Hương Hương, Dương Thiên Lôi hoàn toàn không thể nắm chắc.

Một đám Kim Tuyến Xà trong nháy mắt liền quấn lấy người hai nàng. Một đám răng nọc không chút thương hương tiếc ngọc, hung hăng cắn về phía hai nàng.

Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm thét lên chói tai, liều mạng dùng một tia khí lực cuối cùng, vận tinh thần lực bảo vệ toàn thân, cả người cuộn tròn lại thành một khối, ôm đầu giãy giụa lần cuối.

- Kháo!

Dương Thiên Lôi thấy một màn kinh khủng như vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác phẫn nộ, lo lắng, kinh khiếp và vô lực. Không nói Sở Hương Hương đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn, ngay cả Lục Thanh Âm tuy giao tình còn ít, nhưng nếu cứ trơ mắt nhìn các nàng ngọc vẫn hương tiêu, Dương Thiên Lôi không thể chịu được

Giờ khắc này, Dương Thiên Lôi cũng không nghĩ nhiều nữa. Thân là nam nhân, hắn tuyệt đối không thể mắt thấy Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm chết trước mặt mình.

- Ahhh!

Gầm lên một tiếng giận dữ, tinh thần lực toàn thân Dương Thiên Lôi cuồng bạo phóng ra, tàn sát bừa bãi, dường như phát điên, mỗi tay ôm một người, dùng hết khí lực ôm lấy hai nàng đạp lên đám Kim Tuyến Xà mà phóng ra phía ngoài.

Trong sát na đó, đám Kim Tuyến Xà bám đầy trên thân thể hắn. Hắn rõ ràng cảm ứng được, một chiếc răng nọc sắc bén bám trên Thiên Sư đạo bào hắn đang mặc, cắn vào thân thể hắn. Chỉ là, dưới trạng thái cuồng bạo, hắn căn bản không để ý đến. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là mang hai nàng chạy xa khỏi đàn Kim Tuyến Xà.

Tê tê tê tê…

Tiếng thét chói tai không ngừng truyền đến tai Dương Thiên Lôi. Từng trận đau nhức kịch liệt do bị răng nọc Kim Tuyến Xà cắn vào kích thích thần kinh hắn. Nhưng hắn không quan tâm, không hề dừng lại chút nào.


Rầm rầm rầm…

Dương Thiên Lôi điên cuồng bỏ chạy. Mỗi một bước chân đặt xuống, mặt đất tung tóe lên vô số giọt máu tanh hôi. Mỗi một giây đồng hồ đều có vô số độc xà cắn trên người hắn. Nhưng hắn không có chút cảm giác nào, trong lòng hắn chỉ có giận dữ và đau đớn. Hắn rõ ràng cảm ứng được, trong lòng hắn, hai nàng đã mềm nhũn không nhúc nhích, khí tức vô cùng yếu ớt.

Chỉ vài phút ngắn ngủi mà dài dằng dặc như một thế kỷ. Sau khi Dương Thiên Lôi thoát ra khỏi đám độc xà lúc nhúc, hắn vẫn tiếp tục điên cuồng mà chạy.

Hai con Lôi Cưu lúc này mới khoan thai bay tới, phát ra hai tiếng kêu to, xoay quanh trên đầu Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi vội vàng nhảy lên, trong nháy mắt đã bay xa hơn trăm dặm, hạ xuống đầu một ngọn núi.

- Lăng Hi, nàng mau tỉnh đi.

- Lăng Hi, Lăng Hi!

Dương Thiên Lôi một mặt tìm kiếm nơi nghỉ chân, mặt khác lo lắng gọi trong đầu.

- Ừ?

- Lăng Hi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Các nàng trúng độc, độc của Kim Tuyến Xà. Làm sao bây giờ?

Trong đầu Dương Thiên Lôi điên cuồng hò hét. Trước khi đến Hồng Hoang Sơn Mạch hắn đã chuẩn bị tất cả những gì cần phải chuẩn bị, nhưng lại không có chuẩn bị thuốc giải độc.

- Kim Tuyến Xà? Các ngươi bị Kim Tuyến Xà vây công?

Lăng Hi đang ở chỗ sâu trong đầu Dương Thiên Lôi, nghe thấy Dương Thiên Lôi nói cũng hết sức kinh ngạc.

- Ừ, làm sao bây giờ? Mau! Không có thuốc giải độc, sẽ không kịp mất.

- Ngươi không bị cắn sao?

- Bị cắn, nhưng ta không sợ độc. Ta không sao.

Nghe Dương Thiên Lôi nói, Lăng Hi hơi trầm ngâm, lúc sau liền trầm giọng nói:

- Cho các nàng uống máu của ngươi.

Dương Thiên Lôi không hề do dự, đặt hai nàng đang hấp hối trên mặt đất, nhẹ nhàng vung Kim Cương Pháp Kiếm, cắt đứt động mạch trên cổ tay. Một dòng máu đỏ tươi nhất thời ào ạt tuôn ra. Chỉ là, vô luận Sở Hương Hương hay Lục Thanh Âm đều đã triệt để rơi vàng trạng thái hôn mê sâu, căn bản ngay cả miệng cũng không thể mở ra.

Cứu người như cứu hỏa, Dương Thiên Lôi cũng không cố kỵ nhiều, trực tiếp ngậm máu tươi vào trong miệng mình, sau đó vạch đôi môi mềm mại đã trở nên tím tái của Sở Hương Hương, cúi người nhả vào trong đó. Ngay sau đó lại vạch khăn che mặt của Lục Thanh Âm, làm y như vậy.


Nếu như là bình thường, tên Dương Thiên Lôi xấu xa này tất nhiên sẽ nghĩ hươu nghĩ vượn, nhưng hiện tại trong lòng hắn lại không thể phát sinh nổi bất luận ý niệm gì, thậm chí căn bản cũng không có để tới dung mạo Lục Thanh Âm.

May mắn là ngay khi hai nàng nhận ra không thể chống đỡ được công kích của Kim Tuyến Xà, liền gắt gao cuộn người thành một khối, bảo vệ khuôn mặt. Hơn nữa, Kim Tuyến Xà công kích các nàng cũng đều chỉ là ma thú cấp bốn, hàm răng tuy rằng sắc bén, nhưng cũng không lớn lắm.

Một ngụm lại một ngụm, thay phiên nhau truyền máu của mình vào trong miệng hai nàng mấy lần, Dương Thiên Lôi phát hiện vết thương vậy khép miệng lại rất nhanh. Khi hắn đang định cắt tay bên kia, thanh âm Lăng Hi bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu.

- Không sai biệt lắm. Bây giờ hút các độc tố ở những chỗ các nàng bị cắn, hẳn là sẽ không có vấn đề gì nữa.

Mãi đến lúc này, tâm tình khẩn trương của Dương Thiên Lôi mới được thả lỏng một chút, nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn về phía hai nàng, nhất thời mở to hai mắt, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng.

- Ách… Việc này…

Chỉ thấy Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm quần áo toàn thân hiện ra đầy những lỗ to nhỏ, từng chỗ hở đều có thể nhìn thấy rõ ràng miệng vết thương bị Kim Tuyến Xà cắn nát bầm đen, quanh miệng vết thương là da thịt trắng nõn nhẵn nhụi. Nhất là Lục Thanh Âm, nàng mặc Thiên Tằm Pháp Y, so với Thiên Sư đạo bào của Sở Hương Hương kém hơn nhiều, cho nên càng thêm rách mướp.

Hai khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đã khôi phục lại một tia huyết sắc, đôi môi vốn tím đen cũng đã có chút hồng nhuận. Không nói Sở Hương Hương đích thực là một đệ nhất mỹ nữ, an ổn nằm trên mặt đất, từng đường nét lồi lõm hiện rõ, cái eo nhỏ nhắn, còn có khuôn mặt xinh đẹp, tao nhã, đều toát lên vẻ mỹ lệ kinh người.

Quan trọng hơn là, nàng cứ an tĩnh nằm tại đây, bộ dáng giống như đóa hoa đợi người tới ngắt lấy.

Mà Lục Thanh Âm từ trước tới nay luôn dùng tới khăn che mặt đồng dạng cũng là một đệ nhất mỹ nữ. Khuôn mặt có lẽ là do quanh năm không gặp ánh mặt trời, làn da có chút tái nhợt, nhưng nhẵn nhụi trong suốt, sáng long lanh như bạch ngọc, tản ra một loại khí chất đặc thù khiến người ta yêu mến.

- Làm sao mà hút? Ca…Làm sao chịu nổi?

Dương Thiên Lôi nuốt nước bọt. Có lẽ là do biết hai nàng đã không còn nguy tới tính mệnh, bản tính lang sói ẩn sâu trong người hắn nhất thời được dịp bùng lên.

- Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp. Ca đành phải cố mà làm. Hút a…

Dương Thiên Lôi chính nghĩa lẫm liệt nói, ánh mắt đầu tiên rơi trên người Sở Hương Hương.

Ngay khi Dương Thiên Lôi nói ra những lời này, lông mi hai người Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm kín đáo mà nhẹ nhàng run lên.

- Hương Hương tỷ, Thanh Âm muội muội,ca là vì cứu các nàng, các nàng cũng không nên trách ca. Yên tâm đi! Ca nhân phẩm cao tuyệt, nhất định sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Ừ, tối đa là chỉ sờ một chút. Quá đã tay! Hắc hắc… Chậc chậc… Ngu sao mà không sờ. Dù sao các nàng cũng đều đã hôn mê… Hương Hương tỷ, ca tới đây.

Trong mắt Dương Thiên Lôi lóe ra một tia hưng phấn cùng xâu xa, thầm tự nhủ.

Thanh âm chưa dứt liền cúi xuống người Sở Hương Hương, hai bàn tay xấu xa nhẹ nhàng mà nhanh chóng cởi Thiên Sư đạo bào trên người nàng.

Con mắt Dương Thiên Lôi trừng thật lớn, hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận