Huyền Thiên Tà Tôn



- Ha ha ha…Sợ rồi sao? Sợ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta đi. Yên tâm, nàng là nữ nhân ta thật lòng yêu thích, ta đương nhiên sẽ không mạnh mẽ cưỡng bức. Chỉ cần nàng đồng ý trước tiên làm bạn gái của ta là tốt rồi.

Thấy biểu hiện của Trương Tử Hàm, trong lòng Lôi Hoành phi thường đắc ý. Đại ca nói quả không sai, đối phó với mỹ nhân, đôi khi cũng cần phải cường hãn một chút, bằng không sẽ khiến mình phải hối hận.

- Ngươi... Nằm mơ!

Trương Tử Hàm phẫn nộ hét. Không biết vì sao, khi Lôi Hoành đang nói nàng làm bạn gái hắn, Trương Tử Hàm trước tiên liền nghĩ tới Dương Thiên Lôi. Cho nên, nàng không chút do dự, tức giận nói:

- Đừng tưởng rằng ngươi trở thành đệ tử Trảm Không Kiếm Phái là cái gì ghê gớm. Lẽ nào ta không thể trở thành đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái sao?

- Nàng? Chỉ bằng nàng? Trương Tử Hàm, nàng hẳn biết rõ, nàng bất quả chỉ là Thuần Thủy Chi Thể. Thuần Thủy Chi Thể tuy cũng là thể chất không tồi, nhưng điều này chỉ đúng với cường giả cấp chín mà thôi.

- Vậy thì sao? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là Thuần Kim Chi Thể mà thôi.

Trương Tử Hàm nói.

- Ha ha ha…Nàng quá ngây thơ rồi! Trảm Không Kiếm Phái thu nạp ta chỉ vì thể chất Thuần Kim Chi Thể sao? Thật là buồn cười! Không cần nhiều lời, cho nàng hai lựa chọn, một là trở thành bạn gái của ta, hai là, để cha nàng tự nguyện dâng nàng cho ta, làm nữ nhân của ta.


Khuôn mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm bị Lôi Hoành làm cho tức giận trở nên tái xanh. Nàng biết quan hệ giữa gia tộc mình và Lôi gia. Nếu Lôi Hoành thực muốn dùng gia tộc đứng ra uy hiếp mà nói, không chừng đã bị Lôi Hoành nói trúng rồi. Khả năng Trương gia vì lợi ích của gia tộc mà biến nàng thành vật hi sinh là rất lớn.

Thế nhưng, nếu muốn Trương Tử Hàm đáp ứng yêu cầu của Lôi Hoành, không bằng để nàng chết đi.

Hiện tại, hi vọng duy nhất của nàng chính là có thể trở thành đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái. Chỉ cần mình trở thành đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái, Lôi Hoành cho dù kiêu ngạo hơn nữa cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì đối với mình.

- Người nào dám đến đây hô to gọi nhỏ?

Ngay khi Trương Tử Hàm đang phẫn nộ không biết làm thế nào cho phải, một thanh âm băng lãnh bỗng nhiên vang lên bên tai. Người tới chính là Dương Thiên Lôi.

Trong lòng Dương Thiên Lôi cũng cảm thấy phẫn nộ a! Thấy lời nhắn Trương Tử Hàm để lại mực còn chưa khô, Dương Thiên Lôi đương nhiên biết rõ nàng cũng đi chưa xa. Tuy nhiên, cũng không có ý định đuổi theo. Dù sao cũng đã là buổi tối, hơn nữa Trương Tử Hàm còn phải mau chóng cảm ngộ khí tức Băng, cho nên Dương Thiên Lôi căn bản không muốn đi tìm nàng. Nhưng khi hắn rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ, lại loáng thoáng nghe thấy thanh âm Trương Tử Hàm, vì vậy liền chạy nhanh tới đây.

Nương theo ánh sáng của trăng sao, xa xa Dương Thiên Lôi thấy Trương Tử Hàm bị mấy người chặn trước mặt, dẫn đầu chính là tên Lôi Hoành kia. Thấy một màn như vậy, khiến Dương Thiên Lôi thực sự nổi giận.

Tai lại nghe được những lời đánh rắm của Lôi Hoành, trực tiếp khiến Dương Thiên Lôi bừng bừng giận dữ. Còn quản con mẹ nó Lôi Hoành hay Lôi thẳng?

- Ngươi nói ai?

Lôi Hoành đang đắc ý, không ngờ lại bị người khác cắt đứt. Hơn nữa, người đó lại là người hắn hận không thể bóp chết, Dương Thiên Lôi. Chỉ là, nghe Dương Thiên Lôi nói như vậy, Lôi Hoành không lập tức nổi giận, ngược lại còn nhìn Dương Thiên Lôi, trầm giọng hỏi.

- Ta nói cẩu nhật!

Dương Thiên Lôi không chút sợ hãi lạnh lùng nói với Lôi Hoành, đồng thời chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm, trực tiếp cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng.

- Ngươi dám nói lão đại của chúng ta?

Một tiểu đệ của Lôi Hoành nhất thời nhảy ra.

Dương Thiên Lôi sửng sốt! Tiểu tử này cũng quá trâu bò đi! Không ngờ não tàn đến trình độ này, trong lòng thầm vui mừng, nói:

- Ta nói chính là cẩu nhật, cẩu nhật là lão đại ngươi?

- Nói thừa! Cẩu nhật đương nhiên là lão đại ta!


Tiểu đệ của Lôi Hoành gân cổ, hùng hồn khảng khái nói.

“Bốp!”

Một tiếng bạt tai vô cùng thanh thúy vang lên.

- A, lão đại, người sao lại đánh ta?

- Cẩu nhật đấy! Đầu ngươi bị ngâm nước rồi hả? Dám nói cẩu nhật là lão đại ta?

Trong lòng Lôi Hoành vô cùng phẫn nộ. Lần trước đã bị Dương Thiên Lôi quanh co lòng vòng mà chơi xấu một lần. Lần này mình đã thông minh hơn, nhưng tên tiểu đệ ngu ngốc này lại đột nhiên nhảy ra.

- A, xin lỗi lão đại!... Ta nói lão đại là cẩu nhật...

“Bốp!”

“A!”

- Ha ha ha…

Dương Thiên Lôi nhất thời cười lớn thành tiếng. Nhân tài a! Thực sự là nhân tài cực phẩm a! Ngay cả Trương Tử Hàm cũng thấy buồn cười. Dương Thiên Lôi vừa mới xuất hiện, tâm tình của nàng được thả lỏng hơn rất nhiều.


- Dương Thiên Lôi, ngươi cho là lão tử không dám làm gì ngươi sao? Trước đây lão tử vì nể mặt Dương gia còn nhân nhượng ngươi ba phần. Hiện tại lão tử còn sợ Dương gia các ngươi sao? Đánh cho ta!

- Lôi Hoành, ngươi muốn làm gì?

Trương Tử Hàm nhất thời cả kinh. Tại Học viện Cực Dương, tự mình ẩu đả hình phạt tương đối nghiêm trọng. Trừ phi là một bên khiêu chiến, một bên đáp ứng, tiến hành quyết đấu, bằng không, dưới tình huống bình thường, căn bản không ai dám tự tiện ẩu đả. Nhưng hiện tại, thân phận của Lôi Hoành lại khác. Hắn đã là đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái, hoàn toàn không cần phải sợ. Ngay cả Dương lão cũng không thể dễ dàng trừng phạt hắn.

- Làm gì?

Thanh âm tàn bạo của Lôi Hoành nhìn thoáng qua Trương Tử Hàm, lại nhìn hai tay của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đan vào nhau, phẫn nộ trong lòng sớm đã đè nén không được rồi. Con mẹ nó! Tay của Trương Tử Hàm hắn còn chưa từng được sờ qua, nhưng xem hai người bọn họ cứ như nắm tay chỉ là chuyện thường ở huyện, quá mức bình thường:

- Hắn mắng lão tử, lão tử giáo huấn hắn một chút, chẳng lẽ không được? Các ngươi còn chần chừ cái gì? Lên cho ta!

Mấy tên tiểu đệ của Lôi Hoành chỉ hơi do dự, ngay sau đó liền lao về phía Dương Thiên Lôi. Mặc dù bọn họ biết học viện nghiêm cấm tự tiện đánh nhau, nhưng để lấy lòng Lôi Hoành, bọn chúng cũng bất cần những điểu này.

- Thân ái, nàng xem là được rồi!

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên đẩy Trương Tử Hàm về phía sai, căn bản không cho Dương Thiên Lôi kịp phản bác, thân hình không lùi mà tiến tới, hét lớn một tiếng, nhanh như thiểm điện, tấn công một tên.

Không có bất cứ tinh thần lực gì, đương nhiên cũng không có bất cứ chấn động khí tràng nào. Chính vì vậy, công kích của Dương Thiên Lôi và của Tinh Giả bình thường là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Hơn nữa, một trăm phần trăm cơ bắp, gân mạch, xương cốt, màng da của Dương Thiên Lôi đều được rèn luyện, khiến tính cân đối cùng lực lượng cơ thể của hắn đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, bạo phát ra tốc độ nhanh như thiểm điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui