Lại bắt đầu những công việc như cũ, rữa sạch thịt Ly Tâm Xà va Yêu Trư xong chặt thành từng khúc nhỏ, có kinh nghiệm lần trước lần này Tuyết Phong dùng tinh lực mài tảng đá to thành một cái chậu lớn.
Tuyết Phong khó chịu lẩm bẩm nói " Lần sau mua một cái Tụ Bảo Giới, để đem theo cái nồi lớn chứ mỗi lần ăn cứ như vầy thì mệt chết đi ".
Thì hụt cả buổi cuối cùng cũng xong, cho hết thịt Ly Tâm Xà và Yêu Trư vào nồi đá lại cho vài cộng dược thảo làm gia vị, đốt lữa hầm thịt.
Hơn một canh giờ hầm thịt, nhưng Tuyết Phong lại ngủ quên đi hắn nằm trên tảng đá to, tu luyện không ngừng nghỉ lại đi đánh nhau nên la có chút mệt mỏi, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tuyết Phong lờ mờ tỉnh dậy, vừa ngồi dậy thì hắn nghe tiếng động lạ dụi dụi mắt nhìn lên, vừa nhin thấy cảnh tượng trước mắt hắn liền nổi điên giận sôi máu.
Nhâm nhâm
ực ực
Tại trên nồi đá hầm thịt có một con tiểu Ô Quy, nó đang cặm cụi ăn thịt mà Tuyết Phong đã cực khổ để hầm, nhưng giây sao nó dừng lại ngẩn đầu lên Nhin Tuyết Phong chăm chăm, tiểu Ô Quy hoảng sợ bỏ chạy.
Tuyết Phong phẩn nộ la lên " Con rùa đen kia, mày ăn hết thịt đã xong rồi bỏ chạy, nào có chuyện dễ như vậy đứng lại ".
Tuyết Phong nhảy lên phóng người đuổi theo, tuy tiểu Ô Quy là nhỏ cảnh giới thấp nhưng tốc độ lại rất nhanh, thoát một cái đã chạy rất xa làm Tuyết Phong cực nhọc một phen mới đuổi kịp.
Tiểu Ô Quy tốc độ rất nhanh rất linh hoạt, nhưng trước mặt Tuyết Phong nó làm sao có thực lực chống lại, dễ dàng bị bắt đi.
Tuyết Phong cầm tiểu Ô Quy trên tay, cúi mặt nhìn nó thật lâu trong mắt chứa đầy sự tức giận, hắn nhin tiểu Ô Quy rồi nói " Con rùa đen kia, ngươi dám ăn trộm thịt của ta ".
Tiểu Ô Quy rút đầu vao trong mai rùa run rẩy nói " Tiểu Quy năm ngày chưa ăn gi nên rất đói, thấy thịt hầm rất ngon nên không kìm lòng được mới ăn một miếng cho đỡ đói ".
Tuyết Phong nhếch mép tức giận hắn đi lại nồi đá hầm thịt của mình rồi nói " Ngươi nhìn, đây là ăn một miếng hay sao, nguyên một con Ly Tâm Xà ngươi cũng ăn hết, còn nữa cả con Yêu Trư lớn như vậy chỉ còn lại vài miếng thịt, ngươi nói ta nghe xem ".
Tiểu Ô Quy ngại ngùng đảo đảo ánh mắt nói " À thì tiểu Quy chỉ lo ăn nên không để ý lắm ".
Cốc
Aaaa
Tuyết Phong tức giận cốc một cái vào mai tiểu Ô Quy, nhưng người đau lại là hắn, cả ban tay tê dại đau tới mức chảy nước mắt, hắn ôm bàn tay kêu rên.
Tuyết Phong không thể nào tin được, hắn nhin tiểu Ô Quy với vẽ mặt như gặp quỷ, một con rùa đen nhỏ cảnh giới chỉ mới nhất giai, mà có thể mở miệng nói chuyện là hắn đã rất khó tin, bây giờ cái mai rùa cứng đến như vậy, con rùa đen này có lai lịch gì.
Tuyết Phong nhin tiểu Ô Quy nói " Hừ mặc kệ như thế nào, rùa đen ngươi cũng ăn hết thịt của ta rồi, vậy thì ta đem ngươi hầm luôn, Quy tộc nha ăn vào có thể tăng thêm thọ nguyên ".
Tiểu Ô Quy biến sắc hoảng sợ la lên " Đại gia tha mạng a, tiểu Quy không cố ý tiểu Quy có thể đền cho đại gia mà ".
Tuyết Phong cười khẩy nói " Đền sao, ăn thịt con rùa nha ngươi chính là cách đền tốt nhất ".
Tiểu Ô Quy vô cùng sợ hãi nói " Đừng mà đại gia muốn tiểu Quy làm gì cũng được mà, chỉ cần tha cho tiểu Quy một mạng là được ".
Tuyết Phong nheo nhìn Ô Quy nói " Ta cần ngươi làm gì, ta đói chỉ muốn ăn ngươi thôi ".
Tiểu Ô Quy vội vàng nói " Đại gia tin tưởng tiểu Quy đi, ngày sau đại gia sẽ không hối hận khi thu tiểu Quy đâu, chắc chắn luôn đó ".
Tuyết Phong thu tay lại, mắt nhìn tiểu Ô Quy thật kỹ, hắn đương nhiên biết tiểu Ô Quy rất ghê gớm, lai lịch không nên hắn muốn thu tiểu Ô Quy, hắn làm như vậy chỉ là hù Tiểu Ô Quy sợ rồi tự bày ra huyết khế.
Tuyết Phong nhin Tiểu Ô Quy nói " Ta làm sao tin được ngươi lỡ như ngươi chạy thoát, ta biết đi đâu tìm ngươi đây ".
Tiểu Ô Quy nghe vậy thì ỉu xìu, nó biết không thoát được rồi, vốn nó muốn nói như vậy là để Tuyết Phong tin nó, rồi nhân cơ hội bỏ chạy thoát thân, nào ngờ Tuyết Phong lại muốn thu nó thiệt còn muốn kí huyết khế với nó.
Nó đành xụ mặt tự động giao ra tinh huyết cho Tuyết Phong, khi kí huyết khế cũng không phải không có cách giải quyết, nếu sau này Tiểu Ô Quy lớn lên và mạnh hơn Tuyết Phong, thì nó có thể lật ngược lại tình huyết khống chế lại Tuyết Phong.
Tinh huyết giao ra được đẩy vào trán của Tuyết Phong, thuận thế Tuyết Phong dùng tinh huyết của mình bao vây lại tinh huyết của Tiểu Ô Quy, sau đó kéo tới trước linh hồn của Tuyết Phong, linh hồn của Tuyết Phong đang trong tư ngồi, tinh huyết được đặt chính giữa của linh hồn.
Linh hồn của Tuyết Phong tuôn ra linh hồn lực khống chế lấy tinh huyết, từng đường hoa văn mờ ảo xuất hiện khi thực hiện huyết khế.
Kí huyết khế thành công Tuyết Phong nở nụ cười thỏa mãn, hắn đánh giá Tiểu Ô Quy thật kỹ, ngoài cái biết nói sớm và cái mai rùa cứng hắn không nhận ra được điểm nào lợi hại nữa.
Tiểu Ô Quy cười cười nói " Chủ nhân, tiểu Quy còn đói hay là người cho tiểu Quy ăn hết số thịt này đi ".
Tuyết Phong tức giận nói " Ngươi đã ăn nhiêu đó mà chưa no, không được ta vẫn chưa ăn ngươi cứ nhịn đi ".
Nói xong Tuyết Phong cặm cuội ăn lấy ăn để, tiểu Ô Quy trợn mắt hừ hừ xoay người đi, nó không muốn nhin vì không kìm nổi mà nhào vào giành ăn, nó lọm khọm leo tảng đá cách đó không xa, than ngắn thở dài đầy buồn bã.
Tiểu Ô Quy cảm thán nói " Mấy lần trước đi trộm ăn thành công thoát thân, nhưng nào ngờ lần này lại thất thủ thoát không được còn bị bắt làm thú cưng, thật là đen đuổi mà ".
Vào lúc này tại thôn Cổ Ly, bên trong thôn đang xảy ra chiến đấu, một nhóm người xa lạ đầy hung bạo đang tấn công thôn Cổ Ly, chém giết vô tình nhiều người trong thôn đã chết, nhà cữa trong thôn đã bị phá tan thành một đống hoang tan.
Phiêu Miểu Linh Sơn, là một sơn trại của giặt cướp giết người phóng hỏa, cướp bóp khắp nơi giết người xác chất thành đống, nơi bọn họ đi qua chỉ còn đống hoang tàn, bọn họ không có tình người một thân máu lạnh giết người không gớm tay.
Những sự tình của Phiêu Miểu Linh Sơn gây ra, làm lòng người sợ hãi bất an lo lắng sợ bọn người Phiêu Kiểu Linh Sơn, sẽ giết cướp bóp thôn làng gia trang của bọn họ, tam đại tông môn như Phong Minh tông nhiều lần đứng ra muốn tiêu diệt Phiêu Miểu Linh Sơn, nhưng bất thành thực lực Phiêu Miểu Linh Sơn không thua kém tam đại tông môn, nên bọn họ chưa thành công tiêu diệt đám giặc cướp này.
- " Giết, cướp hết cho ta ".
- " Đừng giết ta mà ".
- " Hahahaha thật là thống khoái, giết a ".
- " Huhuhu đừng có giết nữa mà,ta xin các ngươi đấy dừng tay lại đi ".
Tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên, người trong thôn Cổ Ly đã chết rất nhiều, những người thân bằng hữu chết trước mặt bọn họ, đau khổ gào thét cầu xin nhưng đám giặc cướp này cười bồi cho bọn họ một nhát, những người trong thôn Cổ Ly chết không nhắm mắt, sự oán hận đều hiện rõ trên gương mặt.
Những người trong thôn thấy những cảnh tượng này ánh mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống nhưng bọn họ đầy bất lực, người trong thôn không giỏi tu luyện nên không có thực lực để chống lại bọn giặc cướp.
Cổ Phan phẩn nộ tức giận vô cùng, nhưng hắn lại không thể cứu người trong thôn, trơ mắt nhìn bọn họ bị chém giết trước mặt mình, hắn đau đớn đấm vào ngực mình người trưởng thôn như hắn quá vô dụng vô năng.
Cổ Phan ánh mắt đỏ ngầu hắn nhìn mấy tên giặc cướp kia gào to lên " Ta liều mạng với các ngươi ".
- " Hahaha muốn liều mạng sao, ngươi không có tư cách liều mạng với ta ".
- " Cổ thúc không được,vậy thì ta có tư cách không ".
Một nói nữ tử vang lên, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp từ xa bay tới đứng trước người của Cổ Phan, nàng rất đẹp nhưng gương mặt của nàng lại lạnh lùng đầy uy nghiêm, khí thế phát ra mạnh mẽ vô cùng chắn cho mấy tên giặc cướp kia lùi về sau vài bước.
Nàng tay cầm một thanh trường thương, thân mặc giáp bào đầu tóc búi cao, thân hình cao gầy dù mặc giáp bào cũng không che đi được thân hình lòi lõm của nàng.
Mấy tên giặc cướp kia thấy nàng thì sợ hãi, một tên kinh hãi la to " Lâm An Bang chủ ".
Lâm An nhin chằm chằm bọn họ nói " Nếu đã biết ta vậy thì các ngươi chết được rồi ".
Nói xong nàng cầm thương đánh bọn họ, thực lực của Lâm An rất mạnh đã là lục tinh Đăng Thiên cảnh, một thương đánh ra mấy tên giặc cướp không sức chống đỡ, đều bị đánh chết ngay tức khắc.
Thập Tự Bang chính là thế lực do Lâm An thành lập, nàng là Bang chủ còn có chín tên phó Bang chủ, cũng có thực lực nhị tinh tam tinh Đăng Thiên cảnh.
Có Lâm An và Tập Tự Bang gia nhập giải cứu thôn Cổ Ly, cuộc tàn sát mới dừng lại Cổ Phan nhanh chóng tụ hợp tất cả mọi người lại, cả thôn mấy trăm người giờ chỉ còn lại vài chục người mà' thôi.
- " Mẹ ơi, mẹ đâu rồi tiểu Hoa rất sợ ".
Giữa trận chiến tiếng chém giết truyền ra, thì ở phía xa có một giọng nói non nớt vang lên, cô bé đang lủi thủi tìm mẹ gương mặt nhìn ngó xung quanh, hoang mang vì không thấy mẹ ở đâu.
- " Haha cô bé để ta đưa ngươi đi tìm mẹ ".
Bên cạch cô bé tiểu Hoa không xa, có một tên giặc cướp hắn thấy cô bé thì cười to lên cầm kiếm đi về phía cô bé.
Cách đó không xa những người trong thôn thấy tiểu Hoa gặp nguy hiểm, hoảng sợ chạy tới nhưng lại không kịp.
- " Tiểu Hoa chạy đi ".
- " Đừng mà ".
- " Tiểu Hoa ".
Phốc
Tên giặc cướp một kiếm chém xuống cắt đứt cổ cô bé tiểu Hoa, máu tươi tuôn ra trên gương mặt sợ hãi cứng đờ ngã xuống đất chết đi, trên gương mặt đôi mắt vẫn trừng to đầy sợ hãi, cô bé tiểu Hoa là muội muội của ba anh em họ Cổ, mẹ của họ đã chết cách đây không lâu đã bị giặc cướp giết.
- " Không ".
- " Tiểu Hoa ".
Aaaaa
Cổ phan và mọi người trong thôn đau đớn gào to đầy thương tâm, nước mắt không ngừng rơi xuống, hôm nay là kiếp nạn to lớn đối với thôn Cổ Ly của bọn họ.
Lâm An đứng ngây người, đứng nhìn thân thể của tiểu Hoa nàng bổng chốc co rút chân tâm, tình cảnh khi còn nhỏ lại tái hiện trong đầu nàng, muội muội của nàng Lâm Ân cũng bị người giết chết trước mắt nàng, sự đau đớn ấy thật quá lớn khi phải đối mặt, Lâm An chầm chậm bước tới bên cạch tiểu Hoa.
Nhưng nàng quay sang nhìn tên giặc cướp vừa giết tiểu Hoa, ánh mắt tức giận toát ra sát khí nang cầm trường thương phóng thẳng tới tên giặc cướp kia, trường thương mạnh mẽ đầy uy năng đâm xuyên qua người tên giặc cướp, đem hắn cấm thẳng trên mặt đất.
Lâm An quỳ xuống đỡ lấy tiểu Hoa, ban tay run run đưa lên vuốt mặt tiểu Hoa, hai mắt nhắm lại thân xác nhỏ nhắn của tiểu Hoa nằm trong lòng của Lâm An, thân xác của nàng không ngừng run rẩy.
Ba anh em họ Cổ chạy tới, thất tha thất thiểu quỳ cạch bên muội muội của mình, phụ mẫu vừa chết đã làm cho ba anh em bọn họ chết lặng, bây giờ muội muội của cũng rời đi đây la một ngày tâm tối của ba anh em, nước mắt chảy dài trên mặt lặng im nhìn muội muội của mình.
- " Tiểu Hoa là do đại ca không tốt, không bảo vệ được muội, là do đại ca bất tài vô dụng không bảo vệ được cha mẹ và muội, muội yên tâm đại ca nhất định sẽ báo thù cho muội, muội muội ngủ thật ngon nha ".
Cổ thất khóc lóc nói " Tiểu Hoa, tam ca đã nói sẽ dẫn muội đi mua kẹo, nhưng lại không làm được rồi, tam ca xin lỗi muội ".
Cổ Phan không đành lòng nhìn,ngước mặt lên trời cao gào to, nước mắt cứ chảy đôi mắt của hắn đỏ ngầu, trong thôn mọi người đều thẫn thờ nhìn tiểu Hoa.
- " Tiểu Hoa, ra đi thanh thản ".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...