Huyên Thảo Chưa Tàn

Nếu anh giao trái tim mình cho em, em có đặt nó lên
cửa sổ không?

1.

Một tháng trước Giáng sinh, trời mưa liên tục. Vũng nước cũ trên đường còn chưa
kịp khô, một trận mưa khác lại đã đổ xuống. Tiếng mưa rơi tí tách lên mặt đất,
khiến người ngồi nghe cũng cảm thấy buồn rầu.

Giờ học rất ít nên Đồng Đồng cũng lười ra ngoài. Ngày
nào cô cũng ngồi trong phòng đọc sách, nghe nhạc, thi thoảng lên thư viện, đọc
hết sách mượn về rồi lại mang trả.

Buổi chiều ăn cơm ở nhà ăn xong, cô đang đi trên đường Mục Điền thì mưa lại
rơi. Những hạt mưa rơi xuống đất không phát ra tiếng động, nhiều người xòe ô
ra, vì quá chật chội nên ai cũng cố giương ô mình lên thật cao. Những chiếc ô như
những chiếc lá sen đua nhau ngoi lên khỏi mặt hồ, kéo dài từ đầu đường tới cuối
đường.

Đồng Đồng đội mưa đi một lát thì cảm thấy trán mình
lành lạnh, nước mưa đã chảy thành hàng từ chân tóc xuống. Cô dừng lại bên cạnh
một quán trà sữa, lúc đi tiếp, phát hiện mưa trên đầu mình đã tạnh. Cô ngẩng
đầu lên, chỉ nhìn thấy một chiếc ô màu xanh rất lớn. Lục Hy Thần không biết
đứng sau lưng cô từ lúc nào, im lặng che ô cho cô. Anh vẫn mặc chiếc áo gió màu
kem, đứng ngay sau lưng cô, dáng vẻ vẫn ung dung như trước.

Đồng Đồng thoáng ngẩn ngơ.

Khuôn mặt Lục Hy Thần gầy hơn lúc trước, hai con mắt
lớn hơn, có thần hơn.

Cô và Lục Hy Thần không nói chuyện với nhau hơn hai
tháng nay, có lúc ở trường gặp anh, cô cúi thấp đầu giả vờ như không nhìn thấy,
hoặc vòng sang đường khác tránh mặt.

Đồng Đồng nói khẽ:

- Bệnh của anh khỏi chưa?

Lục Hy Thần quay người sang, những hạt mưa đọng xuống
vai anh, nói:

- Khỏi rồi! Giờ anh khỏe tới mức có thể dầm mưa thêm
vài trận nữa, chịu thêm vài tổn thương nữa.

Lời nói của anh như có kim châm. Đồng Đồng im lặng.

Lục Hy Thần hơi nghiêng cán ô đi, những hạt mưa đọng
trên ô rơi xuống đất – xem ra giữa anh và cô đã có một khoảng cách rất xa.

Anh hỏi:

- Em có nhất định phải đứng giữa đường, che mất tấm
biển hiệu của người ta không? – Nói xong, Lục Hy Thần kéo tay Đồng Đồng đi.

Họ đứng dưới mái nhà tiệm hoa Waiting. Trước cửa tiệm
bày mấy giá sắt tròn ba tầng, trên đó thiếu mấy chậu hoa, ở giữa còn nhét mấy
cuốn tạp chí.

Đứng một lúc, Lục Hy Thần hơn chần chừ rồi đút tay vào
túi áo, lên tiếng:

- Thực ra anh tới để mua hoa.

Đồng Đồng biết anh còn điều gì đó chưa nói ra, bèn
hỏi:

- Mua hoa cúc sao?

Lục Hy Thần lắc đầu:

- Mua hoa tường vi. Con người không thể từ sáng tới
tối sống trong quá khứ được, đúng không? Tất cả đều phải bắt đầu lại.

Đồng Đồng rất muốn chúc mừng anh cuối cùng cũng đã
nghĩ thông, nhưng lời đã ra tới khóe miệng lại cảm thấy câu nói này sao châm
biếm thế, thế là cô lại nuốt vào.

Lục Hy Thần mở cửa kính, nhìn Đồng Đồng:

- Anh mua hoa tường vi để mang tặng, cô ấy thích hoa
tường vi vào ngày mưa. Em có vào cùng không?

- Ồ, thôi. – Đồng Đồng không biết “cô ấy” mà anh nói
là ai, thế là xua tay, không đi theo.

Lục Hy Thần đưa chiếc ô trên tay cho cô, trong mắt anh
có cái gì đó rất khó hiểu. Đồng Đồng không nhận, anh trầm giọng nói:

- Đừng từ chối, anh ở trong tiệm hoa chờ tạnh mưa thì
về.

Đồng Đồng gật đầu, nhận ô rồi bước xuống bậc tam cấp.

Vừa đi được mấy bước, Lục Hy Thần lại gọi cô lại. Anh
hơi do dự:

- Đồng Đồng, phòng tranh của Tề Vũ ở số 103 đường Văn KhúcNam.

Đồng Đồng đứng sững lại.

- Số 103 đường Văn Khúc Nam,
nhớ chưa? – Lục Hy Thần cau mày, nói lớn. – Đi tìm cậu ấy đi, chủ động một
chút! Đừng buồn rầu mãi như thế, người ta nhìn thấy sẽ không vui đâu!

Trong lòng Đồng Đồng thấy rối như tơ vò, chỉ ngốc nghếch “ừ” một tiếng.

Lúc về tới cổng ký túc, cô phát hiện ra giày của mình
đã ướt sũng. Mưa càng lúc càng to, không có vẻ gì là sẽ tạnh.

Cô đứng trong gió lạnh ngẩn ngơ một lúc, những ngón
tay cầm ô lạnh buốt. Cô quyết định quay lại tiệm hoa. Cô thấy thật kỳ lạ, Lục
Hy Thần lại bảo cô đi tìm Tề Vũ! Tâm trạng của anh lúc này chắc cũng giống cô
khi muốn kết đôi cho Tề Vũ và Hạ Dương – họ đều là những đứa trẻ ngốc nghếch.

Đồng Đồng nhận ra từ trước tới giờ mình thật mù quáng.
Cô luôn tưởng rằng tình yêu phải giống như khi ở cạnh Tề Vũ, có cảm giác tim
đập thật mạnh mà không sao khống chế được, nhưng tình cảm không thay đổi, yên
lặng như một dòng suối, như một ly sữa luôn luôn khiến người ta thấy ấm lòng
hơn, tình cảm này cũng đáng để cô trân trọng – mặc dù cô biết đó không phải là
tình yêu.

Cô hiểu rồi.

Đồng Đồng chạy lại tiệm hoa, quả nhiên nhìn thấy Lục Hy Thần vẫn đang đứng trên
bậc tam cấp, chuẩn bị chạy vào cơn mưa.

Trên tay anh không có bó hoa nào.

Đồng Đồng kiễng chân lên che ô cho anh.


Lục Hy Thần bực bội nói:

- Em lại chạy lại làm gì?

Đồng Đồng nói:

- Sao anh không mua hoa.

Lục Hy Thần nhướng mày lên, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Em lắm chuyện quá, anh mua hoa hay không thì liên
quan gì tới em?

Đồng Đồng xoay ô một vòng, bất mãn nói:

- Anh lừa em, anh tới để đưa ô cho em.

Lục Hy Thần nghiêng đầu, hỏi lại:

- Thế thì sao?

Đồng Đồng cũng nghiêng đầu nhìn anh:

- Chẳng sao cả, thế nên em mới quay lại. Em sợ anh bị
ướt rồi lại ốm, đổ tội cho em.

Lục Hy Thần mỉm cười, nụ cười của anh tươi mới như bầu
không khí trong cơn mưa. Anh hiểu ý của Đồng Đồng, bèn đưa tay ra giằng chiếc ô
trong tay cô, đẩy mạnh cô vào giữa chiếc ô, cằm anh đặt trên đầu cô, Đồng Đồng
nép mình trong chiếc áo gió của anh, cảm thấy thật ấm áp. Bàn tay lạnh buốt của
cô được anh ủ ấm. Lục Hy Thần hỏi:

- Em không đi tìm Tề Vũ sao?

Đồng Đồng lắc đầu:

- Em chưa hề nghĩ là sẽ đi tìm anh ấy.

Có không ít bạn cùng trường đi qua con đường đó, họ
đều nhìn thấy họ. Đồng Đồng hét lên với Lục Hy Thần:

- Tuân thủ nguyên tắc! Không được nắm tay ở nơi công
cộng!

Lục Hy Thần bướng bỉnh nói:

- Nguyên tắc vô hiệu!

2.

Không lâu sau, Lục Hy Thần đưa Đồng Đồng tới nhà anh dùng bữa tối, bởi vì bố
anh muốn gặp cô.

Đồng Đồng đứng trên nền nhà được lát bằng gạch Đại Lý
có những đường vân màu vàng kim của nhà Lục Hy Thần, cảm thấy hơi hồi hộp.
Chiếc đèn chùm trong phòng khách vừa bật lên, cả căn phòng tràn ngập trong thứ
ánh sáng của các vì sao. Trên bàn bày mấy bộ bát đũa làm bằng sứ Thanh Hoa,
trông long trọng và sang trọng như trong viện bảo tàng. Đồng Đồng phát hiện tay
mình hơi run – bố Lục Hy Thần thường xuất hiện trên tivi. Ông hiền lành hỏi
thăm cô, cô cũng lễ phép trả lời ông.

Lục Hy Thần rất giống bố anh. Bác Lục đeo một cặp kính
gọng vàng, trông vô cùng trí thức.

Bác Lục hỏi con trai:

- Việc ở tòa soạn báo trường có nhiều lắm không?

Lục Hy Thần đáp:

- Bình thường.

- Có cần giúp một tay không?

- Cảm ơn.

Không khí rất yên tĩnh, Đồng Đồng cảm thấy không thoải
mái.

Sau mấy câu trò chuyện, Lục Hy Thần kéo Đồng Đồng lên lầu. Phòng anh ở tầng ba,
có lẽ phải rộng tới 100 mét vuông, có một cánh cửa sổ to sát đất và một cái rèm
màu vàng nhạt trong suốt. Đồng Đồng mở cửa sổ ra, phong cảnh ngoài trời u ám,
thi thoảng lại có một cơn gió mang theo mấy hạt mưa bay vào, con người đứng ở
đó hình như hòa lẫn vào cảnh sắc. Góc tường có mấy chậu huyên thảo, lá vàng rơi
đầy bên dưới, hình như lâu lắm không được ai chăm sóc. Nghe thấy tiếng đóng
cửa, Đồng Đồng mới sực tỉnh, cô quay đầu lại, thấy Lục Hy Thần đã thay xong
quần áo ở phòng bên cạnh, bước về phía cô.

Lục Hy Thần nói:

- Anh có cái này cho em.

Anh cầm cái hộp giấy màu hoa hồng đặt trên bàn nước
lên, mở nắp hộp ra, bên trong là một đôi giày cao gót màu bạc – kiểu dáng tương
tự như đôi giày mà Đồng Đồng bị gãy trước kia.

Lục Hy Thần ho khan một tiếng, nói:

- Lần trước ở tiệm hoa, anh biết là giày em bị hỏng
rồi, nghĩ tới việc lúc nào em cũng đề phòng anh như một con sói, thế là quyết
định dọa em một trận.

- Thì ra anh cố ý. – Đồng Đồng nói. Quả nhiên anh thật
xấu bụng.

- Đây là chuyện thú vị nhất mà anh từng gặp – lần đầu tiên dọa một người sợ tới
nỗi gãy cả gót giày. Người đó thật ngốc, dáng ngã cũng thật xấu. Cười chán, anh
đi mua đôi giày này. Nhưng anh không dám tặng em, sợ em từ chối, còn bị em
mắng.

Đồng Đồng nói:

- Anh thích em từ lúc đó sao?

Anh mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Lúc này có tiếng người gõ cửa, mời họ xuống ăn cơm.

Đồng Đồng thực sự rất đói, huống hồ món canh hàu nấu
sữa thực sự rất hấp dẫn. Trong lúc dùng cơm, Đồng Đồng phát hiện bác Lục cứ
nhìn cô chăm chăm. Cô tự hỏi không biết có phải là tướng ăn của mình xấu lắm
không, còn đang nghĩ thì Lục Hy Thần đã cầm một tờ giấy ăn lau miệng cho cô.
Đồng Đồng bèn đưa tay ra, suýt chút nữa thì làm đổ cốc nước của anh. Mặt cô lập
tức đỏ bừng.

Bác Lục bật cười, điều này khiến Đồng Đồng yên tâm
hơn. Bác Lục hỏi:

- Đồng Đồng phải không?

- Dạ vâng ạ!


Bác Lục vẫn cười, nói:

- Tên hay lắm! Đồng Đồng, bác nói cho cháu nghe, đây
là lần đầu tiên Hy Thần đưa con gái về nhà ăn cơm, thằng bé này còn coi trọng
người yêu hơn cả bố rồi

Bác Lục nói chuyện rất dịu dàng, Đồng Đồng cũng cười,
thi thoảng lại gật đầu sau mỗi câu bác nói.

Sau đó, Lục Hy Thần nói với Đồng Đồng rằng bố anh rất
thích cô.

Không biết vì sao, các bạn trong trường lại biết chuyện Đồng Đồng tới nhà học
Lục dùng cơm, có thể là vì khi tài xế nhà anh đưa cô về ký túc, bị bạn bè nhìn
thấy. Trong trường lập tức dấy lên tin đồn anh và cô sắp đính hôn với nhau.

Còn chưa tốt nghiệp đã đính hôn, lời đồn đại này thật
vô lý. Đồng Đồng không thể nào hiểu được.

Thật trùng hợp là buổi trưa bước chân ra khỏi phòng vệ
sinh của trường, Đồng Đồng gặp Hứa Hân Di.

Họ đứng quay lưng vào nhau trong phòng vệ sinh, lúc
rửa tay, có thể nhìn thấy mặt của người kia. Hứa Hân Di trang điểm rất cầu kỳ,
vẻ đẹp của cô càng thu hút hơn trước kia.

Hứa Hân Di đi ra phía sau Đồng Đồng, hai khuôn mặt áp
sát vào nhau trong chiếc gương bụi mờ, trông vô cùng kỳ quái.

Hứa Hân Di nhướng lông mày, hỏi nhẹ:

- Cậu đính hôn rồi hả?

- Người ta nói bừa đấy. Chúc mừng cậu, được tuyển thẳng vào lớp nghiên cứu
sinh.

Hứa Hân Di nhún vai:

- Tớ rất ngưỡng mộ cậu.

Đồng Đồng nói:

- Chuyện ngày trước, tớ cảm thấy…

- Chuyện ngày trước không cần nhắc lại nữa. – Hứa Hân
Di chưa chờ cô nói hết, đã quay người bỏ đi.

Xem ra chuyện ngày trước vẫn là một nút thắt trong
lòng cô ấy.

Đồng Đồng thở dài – có lẽ họ không thể nào làm lành với nhau được.

Một tuần trước kỳ nghỉ, Đồng Đồng sắp xếp hành lý để
chuẩn bị mang về nhà. Lục Hy Thần lấy danh nghĩa giúp cô chuyển đồ, được bà Lam
cho lên phòng. Mọi người trong ký túc đều đã đi hết, sau khi thu dọn xong, căn
phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Lục Hy Thần ngồi đọc cuốn tiểu thuyết “Nước hoa” mà
Đồng Đồng mượn về.

Đồng Đồng quay lưng về phía anh, sắp xếp lại những
quyển sách cũ để trên giá, định mang mấy quyển cũ ra hiệu sách bán bớt. Lúc
Đồng Đồng đứng lên ghế, kiễng chân lấy mấy quyển sách ở tầng trên cùng, nhìn
thấy bức tranh Tề Vũ vẽ treo trên tường, cô thoảng ngẩn ngơ, chân hơi nghiêng
đi, suýt chút nữa thì ngã xuống, khiến cô được phen hoảng hồn. Lục Hy Thần giữ
chắc chiếc ghế, Đồng Đồng đứng vững lại, Lục Hy Thần bèn ôm chặt lấy chân cô,
bế cô lên – có lẽ phải nói là vác cô lên mới đúng. Anh kéo tay một cái, cô ngã
lên vai anh. Đồng Đồng đổ cả người xuống, đầu cô lắc qua lắc lại – giống như

những người nông dân trong tivi bắt dê, sau đó treo
chân dê lên, ném về phía sau. Đồng Đồng hét lên, tay không biết bám vào đâu.

- Đồng Đồng, em lại suy nghĩ lung tung rồi!

- Anh điên rồi! Nói linh tinh.

- Thế nếu anh vứt bức tranh đó đi, em có đồng ý không?

Đồng Đồng thở hổn hển, khẩn cầu anh thả mình xuống,
Lục Hy Thần bèn đặt cô xuống đất. Đồng Đồng ngồi xuống, thở dốc. Lục Hy Thần
đẩy mặt cô lên, ghé môi lại, Đồng Đồng nhanh tay chặn anh lại. Thế là mắt và
mũi anh đã chạm vào mặt cô, chỉ có đôi môi bị chắn bởi một bàn tay – bàn tay
đầy bụi.

Môi Đồng Đồng dính chặt vào mu bàn tay, nói:

- Không được.

Môi Lục Hy Thần dính chặt vào lòng bàn tay cô, anh
chớp mắt, ngang ngạnh nói:

- Em định nhớ tới cậu ta cả đời hả?

Môi của họ hình như bị loại keo vạn năng nào đó dính
chặt vào tay Đồng Đồng. Rất thú vị, họ lại bắt đầu đôi co với nhau.

- Không! Tranh là tranh, người là người.

- Nếu chỉ là một bức tranh thì em có mất hồn như vậy
không?

- Lục Hy Thần, anh đừng có hà khắc quá!

- Được thôi, để cho công bằng, anh cũng phải tặng em
một món đồ, để ngày nào em cũng mang theo nó.

Lục Hy Thần xòe tay ra, trong lòng bàn tay anh là một
cái nhẫn cũ có một viên đá quý màu xanh rất lớn. Ánh sáng của viên đá vô cùng
đẹp. Anh nói:

- Đây là đá mắt mèo, mẹ anh để lại cho anh, bây giờ
anh tặng cho em, hy vọng em sẽ giữ gìn nó cẩn thận.

Đồng Đồng cầm chiếc nhẫn lắc lắc:

- Anh tầm thường thật! Cái này đáng bao nhiêu tiền.

Lục Hy Thần không trả lời cô, chỉ lồng chiếc nhẫn vào
tay cô. Đáng tiếc là chiếc nhẫn hơi rộng nên cần phải mang đi làm nhỏ một chút.

Đồng Đồng thấy bỗng dưng mình trở thành một người phụ
nữ giàu có, cô nghe nói đá mắt mèo rất đắt tiền, huống hồ là một viên đá to như
thế nào. Cô mỉm cười sung sướng.


- Anh tặng em món đồ đáng giá như thế này, em định báo
đáp anh thế nào?

- Có cần em trả bằng người mình không?

Lục Hy Thần liếc cô:

- Với dáng vẻ này của em… anh đành miễn cưỡng chấp
nhận vậy.

- Anh nói cái gì? – Đồng Đồng nắm tay đấm mạnh vào bụng Lục Hy Thần. Anh đau đớn
cúi gập người lại, rồi lập tức nắm lấy tay cô, vòng tay cô ra sau lưng mình,
anh tiến lại gần, cô lùi về sau, lưng dựa vào tường… Đúng là tư thế ép người
quá đáng! Lục Hy Thần hít một hơi thật sau, hôn lên mái tóc của Đồng Đồng, hôn
lên trán cô, rồi nụ hôn trượt xuống chóp mũi cô, rồi trượt xuống cằm. Nếu nối
những nụ hôn trên mặt cô lại, sẽ thành hình dấu “+”.

Đi hết một dấu “+”, Lục Hy Thần mới dừng lại ở “điểm
cuối”. Trong hơi thở của anh thoang thoảng mùi chanh, phả lên mặt cô. Anh hình
như hơi run. Lông mày anh cọ vào mặt Đồng Đồng nhồn nhột, nhưng cô lại cảm nhận
được hơi ấm ở môi anh, đắm mình trong cảm giác hạnh phúc. Vào giây phút đẹp đẽ
đó, cô không nhịn được bật cười. Lục Hy Thần ngạc nhiên hỏi:

- Cười cái gì?

Đồng Đồng nhè nhẹ vẽ lên mắt anh một vòng:

- Lông mày của anh còn dài hơn của con gái, làm em
nhột quá.

- Ông xã em đang hôn em đấy, nghiêm túc một chút!

- Thế thì cho anh 6 điểm! Được rồi, được rồi. Lại một
lần, đừng làm em cười nữa.

Lục Hy Thần giận dỗi, tay trái nâng cằm cô lên,
nghiêng mặt qua, tay phải dịu dàng luồn qua cổ cô, cúi xuống.

Lần này Đồng Đồng không cười nữa. Mọi động tác của Lục
Hy Thần đều vô cùng trang trọng, như thể đang tiến hành một nghi thức nào đó.
Cô nép mình trong vòm ngực rộng của anh, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh như
bay trong lồng ngực của cả hai – hai đứa trẻ hạnh phúc.

3.

Sáng thứ bảy, trời mưa lất phất, Lục Hy Thần kéo Đồng Đồng tới nhà thờ ở trung
tâm thành phố.

Hai người không vào trong mà chỉ nắm chặt tay nhau,
đứng dưới mái hiên nghe tiếng chuông vọng ra từ bên trong. Tiếng mưa nghe như
tiếng ai đó tãi đậu lên mặt đất, hoà lẫn với tiếng chuông, tạo nên một bản nhạc
kỳ lạ nhưng vui tai. Họ nhìn thấy cây thập tự trên lối kiến trúc kiểu Gothic,
cảm nhận được sự thiêng liêng và đẹp đẽ ở đây. Họ nhìn nhau mỉm cười. Đồng Đồng
chưa bao giờ nhìn thấy Lục Hy Thần mỉm cười vui vẻ như thế. Anh lúc này càng
thêm dịu dàng, cuốn hút.

Mọi buồn đau đã kết thúc.

Có một thứ mà Đồng Đồng không biết xử lý thế nào, đó chính là bức tranh mà Tề
Vũ tặng cô. Đồng Đồng không muốn vứt nó đi, bởi vì đó là món quà quý giá nhất
mà cô từng nhận được. Thế là cô có một suy nghĩ… Trả món quà này lại cho Tề Vũ.

Nghỉ Tết xong, Đồng Đồng quyết định sẽ tới phòng tranh
tìm Tề Vũ. Sau đó, sự việc này trở thành việc mà cô hối hận nhất trong cuộc đời
mình.

Đồng Đồng tới đường Văn Khúc Nam, sau khi đi qua đi lại con đường rất nhiều lần, cô
vẫn không có dũng khĩ gõ cửa phòng tranh. Trù trừ cả nửa ngày, cuối cùng cô mua
một chiếc vé vào vườn bách thú, nhìn những con vật lười biếng nằm trong chuồng,
trong đầu cô quay cuồng nghĩ, rốt cuộc thì có nên gặp Tề Vũ không? Gặp anh thì
thế nào? Nói cái gì thì được?

Tề Vũ luôn là điểm yếu của cô, là vết thương đau đớn
nhất trong tim cô. Cô sợ phải nhìn thấy Hạ Dương bên cạnh anh, cô ích kỷ hy
vọng rằng anh chỉ có một mình, cô đơn một mình.

Đồng Đồng ấn chuông cửa, là Hạ Khả ra mở cửa, Tề Vũ
không có ở đó. Hạ Khả nhìn thấy cô không hề tỏ ra kinh ngạc. Âm thanh của chiếc
đài để trên bàn rất lớn, trong đó là một giọng nói khó nghe đang giới thiệu một
bài hát mới của Châu Kiệt Luân, Hạ Khả lắc lư đầu hát theo điệu nhạc, đưa Đồng
Đồng đi tham quan phòng tranh.

Phòng tranh có hai tầng, có lẽ rộng khoảng hơn 100m2.
Trên bức tường bằng xi măng của phòng tranh có những cái lỗ được đục rất đều
đặn, nền nhà màu vàng cam, trong phòng không có bất cứ thứ gì thừa. Trên trần
nhà có một cái lưới lớn tết bằng dây thừng, ba ngọn đèn treo lủng lẳng trên đó;
trên hai giá sách lớn kê sát tường là những cuộn tranh và giấy vẽ, cạnh đó là
chiếc đồng hồ lớn màu xanh; bên cạnh giá sách còn một bộ xương người làm thí
nghiệm, mới tinh, trắng tới đáng sợ. Giá vẽ của Tề Vũ được đặt ở gần cửa sổ, ba
lô của anh treo trên chiếc ghế gỗ cao đằng sau.

Giữa căn phòng là cầu thang lên xuống, sau khi đi lên
sẽ thấy phòng ngủ và thư phòng của Tề Vũ. Căn phòng nhìn thẳng ra một ban công
rộng rãi, trên ban công có rất nhiều loại cây cỏ, một chậu trong số đó đang nở
hoa rất đẹp.

Đồ đạc trong phòng Tề Vũ rất ít, cũng tương tự như
phòng của mấy người con trai đơn giản, không quan trọng hình thức, có điều nhìn
vào vẫn thấy dấu vết của một người làm việc bận rộn. Họ dừng lại ở cửa phòng,
không bước chân vào. Hạ Khả nói:

- Anh Tề Vũ nói ít tức là nhiều. Ồ, cửa thư phòng
không đóng này.

Nói rồi cô đẩy cửa bước vào.

Trên tủ sách đặt một bức tranh sơn dầu, trên đó là
hình Đồng Đồng đang ngồi bên hồ sen ở trường. Khi đó Tề Vũ chỉ phác họa sơ qua
vài nét, giờ thêm màu sắc vào khiến bức tranh trở nên khác hẳn! Hạ Khả mở ngăn
kéo của anh ra, lấy ra một quyển sổ phác họa, trong đó có rất nhiều ảnh chân
dung của Đồng Đồng. Tề Vũ vẽ rất nhiều, đều là hình ảnh Đồng Đồng khi còn làm
người mẫu cho phòng tranh.

Đồng Đồng nhận ra mình không thể ở thêm trong căn
phòng này nữa.

Cô nghĩ tới dáng vẻ anh ngồi xuống khi nhìn vào ảnh
mình, trái tim lập tức co lại, hình như không khí của căn phòng này không đủ
cho cô hít thở. Thực ra không bị người mình thích quên đi chỉ là một việc rất
bình thường, nhưng đối với Đồng Đồng mà nói, cô nhớ Tề Vũ, anh cũng nhớ cô, sự
trùng hợp này khiến cô bất ngờ.

Hạ Khả ở bên cạnh lại như thêm dầu vào lửa:

- Sau khi anh ấy chuyển tới đây chỉ vẽ được mỗi bức
tranh đó, em nhìn anh ấy vẽ mà. Anh ấy nói anh ấy có lỗi với chị, muốn gặp chị,
nhưng lại không dám đi tìm chị! Không ngờ hôm nay chị lại tới.

Đồng Đồng không lên tiếng.

Hạ Khả lại nói:

- Một mình anh ấy sống ở đây, ngày nào cũng ăn mì gói,
ăn màn thầu, vẽ quên cả ngày đêm. Tóc và râu anh ấy mọc dài lắm, trông như tội
phạm giết người phải ở tù quá lâu vậy. Em khuyên anh ấy tìm một người giúp việc
tới giúp đỡ. Anh luôn nói rằng có thể chị sẽ tới, anh ấy cứ chờ ở đây… Sao chị
không tới đây vậy?

Đồng Đồng đặt bức tranh lên bàn của anh.

Họ cùng xuống lầu. Mãi cho tới khi Đồng Đồng ra về, Tề
Vũ vẫn chưa quay lại. Ra khỏi cửa, tâm trạng Đồng Đồng như một con sóng lớn,
sôi sục trong lòng. Tâm trạng này khiến cô quên hết tình cảm mà cô dành cho Lục
Hy Thần và cả những việc đã xảy ra trước kia.

Không khí bên ngoài có vẻ ẩm ướt, mưa vừa rơi xong.
Đồng Đồng vừa đi, vừa im lặng rơi nước mắt.

Mấy ngày liền Đồng Đồng đều cảm thấy rất bất an, thậm
chí cô còn hy vọng Tề Vũ có thể đột ngột tới tìm mình.


Ước muốn được ở cạnh Tề Vũ ào tới, khiến trong lòng
Đồng Đồng dâng lên một cảm giác tội lỗi.

Đồng Đồng vội vã khống chế suy nghĩ này, nhưng ý nghĩ
đó như một con dã thú lao mình ra khỏi bóng đen, đã tới một lần là quen đường
cũ. Sau đó chỉ cần Đồng Đồng ngồi một mình là nó lại xuất hiện.

Những sự việc sau đó khiến suy nghĩ này của Đồng Đồng
tạm thời bị gác sang một bên. Viết luận văn, viết CV xin việc, sắp xếp lại tác
phẩm, in tài liệu, nộp hồ sơ, phỏng vấn… Rất nhiều việc dồn đống lại, bận tối
mắt tối mũi khiến Đồng Đồng vừa nghe thấy tiếng điện thoại là tim lập tức lại
đập nhanh hơn.

Trưa thứ sáu, sau khi ăn cơm xong, một mình Đồng Đồng
đi tản bộ trong vườn hoa đằng sau thư viện trường. Đã là tháng 3, vườn hoa như
được thay một lớp áo mới màu xanh. Trên thảm cỏ là một vài bạn nữ, họ rải sách
ra trên đầu gối mình, tay chống xuống cỏ, tụm năm tụm ba vui vẻ nói chuyện và
ôn bài.

Lục Hy Thần gọi điện thoại tới, hỏi Đồng Đồng 6 giờ
chiều nay có muốn đi xem phim “Kỵ sĩ rồng” với anh không. Đồng Đồng vui vẻ đồng
ý. Cúp điện thoại, cô quay người đi về phía công thì từ đằng xa có một cái bóng
thu hút ánh mắt của cô.

Anh đang đi về phía Đồng Đồng.

Còn cách một đoạn rất xa nhưng ánh mắt của Tề Vũ đã
dán lên người Đồng Đồng, anh ung dung bước về phía cô. Sau lưng anh, hai cô gái
đang đạp xe cùng nhau, tiếng cười vui vẻ, thoải mái. Trong mắt Tề Vũ khi đó chỉ
còn lại một mình Đồng Đồng.

Hoàng tử của Đồng Đồng vẫn giống như cây cầu gỗ. Nhìn
anh có vẻ trầm tĩnh hơn trước, trong nét mặt vẫn phảng phất nét u uất và đau
thương. Đồng Đồng nhận ra ánh mắt Tề Vũ nhìn mình hình như có chút gì đó thay
đổi – ánh mắt cháy bỏng và đau lòng khiến cô không thể rời ra được.

Đồng Đồng hiểu mình vẫn yêu anh như trước kia. Nếu
thời gian có thể quay ngược trở lại, cô vẫn sẽ bất chấp hậu quả, vì anh hy sinh
tất cả.

Tề Vũ đã đứng trước mặt Đồng Đồng. Mũi Đồng Đồng cay
cay, cô cụp mắt xuống, cắn môi, không dám nhìn anh, chỉ quay người đi về phía
vườn hoa. Anh không nói gì, chỉ đi theo cô. Tới bên thảm cỏ ở nơi heo hút nhất
phía sau thư viện, Tề Vũ chặn Đồng Đồng lại, nói:

- Đồng Đồng, cho dù em đi tới đâu, anh cũng sẽ đi theo…

- Tại sao?

- Anh muốn ở cạnh em, anh muốn em ở cạnh anh!

- Tại sao… – Thực ra Đồng Đồng đang hỏi chính mình –
Đồng Đồng, đây là tình yêu và người mày yêu, mày có lựa chọn anh không?

Tề Vũ nói lớn:

- Bởi vì anh yêu em – gã ngốc trước đây không biết
rằng hắn yêu em!

Đồng Đồng lắc đầu, cúi đầu nhìn xuống chân. Gió thổi
qua khiến tóc của cô bay lên. Sau khi Tề Vũ bỏ đi, tóc cô dài rất nhanh, cô đã
không còn mái đầu nấm ngốc nghếch như trước kia nữa.

Tề Vũ đưa tay ra vuốt tóc Đồng Đồng, vén tóc mái của
cô lên.Tay anh hình như có ở mọi nơi, rơi trên vai cô. Trù trừ
một lát, cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm, nắm lấy tay cô, nắm rất chặt, cứ như
thể sợ cô sẽ đột ngột bỏ chạy. Đồng Đồng thẫn thờ nhìn anh, nhận ra lòng bàn tay
của cả hai đều đang chảy mồ hôi. Tề Vũ nhìn sâu vào mắt cô, chầm chậm tới gần
cô. Anh dang tay ra ôm cô vào lòng, Đồng Đồng hoảng hốt, cảm thấy mọi thứ dường
như lại quay lại như trước đây.

Một lúc sau, Đồng Đồng lạnh nhạt đẩy anh ra, bình tĩnh
gạt tay anh xuống.

- Đã qua một mùa mưa rất dài và một mùa đông lạnh lẽo,
chúng ta đã bỏ lỡ rồi… – Đồng Đồng lẩm bẩm.

Tề Vũ lắc đầu nói:

- Anh rất ngốc, lại tin lời em nói, tưởng rằng em chỉ
thích anh có một chút xíu, anh tưởng rằng chúng ta chỉ là bạn, mà không biết
rằng anh đã thích em từ lâu rồi, không thể rời xa em được, anh sẽ không buông
tay ra đâu…

Đồng Đồng nhìn anh, cười khổ:

- Bởi vì Hạ Dương đi du học rồi, đúng không?

Tề Vũ nói:

- Sau khi Hạ Dương đi, anh nghĩ đủ mọi cách để làm
lành với cô ấy, bọn anh cũng tới Bắc Kinh tổ chức triển lãm tranh. Triển lãm
rất thành công, nhưng anh vẫn không thấy vui, luôn cảm thấy dường như thiếu một
cái gì đó. Lúc đưa cho Hạ Dương một lon bia hoa quả, bỗng dưng anh buột miệng
gọi tên em. Cô ấy hiểu hết. Thời gian bọn anh ở bên nhau quá dài nên đã quen
với sự giằng co. Cô ấy chạy, anh đuổi, tình cảm lúc nào cũng phải sửa chữa, bọn
anh đã không còn cảm giác như trước kia nữa, chỉ là ỷ lại vào nhau để tiến về
phía trước. Sau khi em mang tranh tới trả, anh như người mất hồn suốt một thời
gian dài, anh nói với bản thân nhất định phải kéo em trở lại. Anh phải ở bên
em.

Đồng Đồng rụt tay về, im lặng cúi đầu, suy nghĩ rất
lâu rồi nói:

- Muộn rồi. Bây giờ anh mới biết những điều này thì
muộn rồi, em không thể chờ đợi mãi, chờ anh đuổi tới nơi. Bây giờ, em đã ở bên
Lục Hy Thần rồi, anh ấy đối xử với em rất tốt.

- Đồng Đồng. – Tề Vũ gọi. – Anh không tin anh không
còn cơ hội nào nữa. Em mang trả lại tranh chứng tỏ em vẫn chưa quên những
chuyện ngày trước.

- Chưa quên thì chưa quên! – Đồng Đồng nói. – Nhưng em
không thể quay lại với ngày trước được nữa. Anh hiểu không? – Không chờ anh trả
lời, cô quay người chạy như bay.

Khoảng hơn 5 giờ, Lục Hy Thần lại gọi điện thoại hỏi
cô đã đi chưa, có cần anh tới đón không. Đồng Đồng nói:

- Em không được khỏe, không muốn đi nữa.

Lục Hy Thần hỏi:

- Em làm sao thế? Sao giọng em nghe lạ vậy?

Lục Hy Thần không biết Đồng Đồng vừa chạy từ chỗ Tề Vũ
về, chui trong chăn khóc từ lúc đó tới giờ. Ngay cả cô cũng không hiểu vì sao
mình lại khóc, vì chờ đợi đã lâu, cuối cùng Tề Vũ cũng thừa nhận rằng anh thích
cô, hay vì cô không thể nào làm tổn thương Lục Hy Thần?

Đồng Đồng nói dối:

- Em bị cảm cúm nên nghẹt mũi.

Lục Hy Thần im lặng một lát rồi nói:

- Vậy thì anh cũng không đi nữa. Anh tới thăm em. Anh
cảm thấy tình trạng của em không tốt lắm.

Đồng Đồng bực bội hét lên trong điện thoại:

- Anh thật bực mình! Sắp tốt nghiệp rồi, tâm trạng của
em rất không tốt! Hôm nay có một bạn đi ra tỉnh ngoài, suýt chút nữa thì em
khóc. Anh đừng tới, để em yên tĩnh một mình.

Lục Hy Thần không lên tiếng nữa. Đồng Đồng ngắt điện
thoại, tâm trạng rối bời, cô biết cô không nên nổi giận với Lục Hy Thần, nhưng
trong lòng cô luôn có cái gì đó muốn bùng phát, nếu không cô sẽ cảm thấy khó
chịu. Đương nhiên còn một lý do nữa, Lục Hy Thần đã chiều quá chuộng cô, khiến
cô sinh hư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận