HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 127: Tái thực hiện mưu kế.
Dịch: bantaylua
Biên dịch & biên tập: bantaylua
Nguồn: tangthuvien
Mặc dù bây giờ hắn rất không muốn đối mặt với những nữ hài vừa bị hắn đả thương, nhưng hắn biết, nếu hắn không ra lệnh tiếp theo các nàng phải làm cái gì, sợ rằng các nàng có đứng ở đây đến chết cũng không dám động đậy cái gì. Đúng là lập uy đã thành công tuyệt đối rồi!Bất quá, dù thành công nhưng để đạt tới hoàn mĩ vô khuyết quả thực vẫn còn khoảng cách nhất định. Hắn có thể làm lúc này là tận làm tốt nhất có thể. Nghĩ tới đây, hắn quay đầu hướng về phía Du Du, thấp giọng phân phó vài câu. Lát sau, Du Du bình tĩnh ra khỏi phòng, tiến tới sân. Còn hắn vẫn ở trong phòng nửa giờ, lúc này mới đứng dậy đi đến đó.
- Chuyện gì đã xảy ra!
Trên sân rộng, đương lúc huấn luyện mồ hôi đầm đìa thì một thanh âm phẫn nộ vang lên, đối với các nàng nó tựa như từ trong địa ngục truyền đến. Nghe được âm thanh, thân thể các nàng bỗng cứng ngắc, động tác nhanh chóng biến đổi. Chứng kiến điều này, hắn không khỏi âm thầm cười khổ. Bây giờ, chỉ cần thanh âm của hắn cũng đã giống như đại uy hiếp, điều này có khác nào một loại đả kích cơ chứ?
Hắn rất rõ ràng, chắc chắn sẽ có người nhân việc này mà mắng hắn là một thằng điên, chửi hắn quá tàn nhẫn, ngay cả nữ hài cũng nhẫn tâm hạ thủ. Nhưng điều hắn muốn nói chính là, lúc đó tình huống thật sự rất kì quái, hành động của hắn cũng không được lí trí chỉ huy, khi hắn tỉnh lại, hết thảy đã xảy ra, hắn quả thực đã hoài nghi hay là mình mất trí thật rồi!
Lắc lắc đầu, hắn buông tha suy nghĩ, nếu tạm thời không cách nào nghĩ được thông suốt, thà vứt sang một bên. Hắn tin tưởng, sẽ có một ngày tra ra chân tướng mọi việc. Hắn khẳng định, trong chuyện này chắc chắn có điều kì hoặc, nói cách khác, tình trạng mất trí điên loạn như thế không được phép xuất hiện nữa!
-Dừng lại!
Một tiếng quát vang, tất cả nữ hài đều ngừng công kích, không cần hắn ra lệnh, tất cả nhanh chóng sắp hàng theo bài huấn luyện. Một đám vẻ mặt sợ hãi nhìn. Khi hắn bước đến gần, từng thân hình nhỏ bé run lên cầm cập.
Hắn có chút nhíu mày, lạnh lùng nhìn nữ hài trước mặt, sau đó nhìn về phía Du Du, tức giận quát:
- Thế này là thế nào? Không phải ta đã hạ lệnh rồi hay sao? Những kẻ chống lại mệnh lệnh đều phải chết, đều phải vứt ra cho chó ăn hay sao!
-Thành…….Thành chủ!
Mặc dù biết rõ ta đang diễn trò nhưng dưới sự truy vấn của hắn, Du Du vẫn lắp bắp. Khi hắn chú ý tới tay phải của nàng thì phát hiện, nguyên lai nàng đã giải trừ trạng thái dung hợp cùng ngọc bội. Hiện tại, đừng trước mặt hắn là nữ tử quen thuộc, một Du Du hoạt bát, đơn thuần.
Khi so sánh với trạng thái sau khi dung hợp ngọc bội, Du Du tựa như một tiên tử phiêu nhiên bất phàm, dù xinh đẹp nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng, nói thật ra, mặc dù như thế Du Du sẽ đẹp hơn, nhưng hắn lại không thích.
Hắn thích thật sự chính là giống như cô gái trước mặt này, có tất cả tình cảm của con người, đáng yêu, ngầy thơ, trong sáng tựa pha lê. Một nữ tử như vậy mới là một tiểu bảo bối đáng nâng niu trong tay hắn a.
Dưới con mắt của hắn, Du Du khó khăn nuốt một ngụm nước miếng. Nhín bộ dáng chật vật của nàng, hắn biết nàng thực sự đang sợ hãi, chỉ là, dù biết rõ nàng sợ hãi, vở kịch này hắn cũng vẫn phải tiếp tục diễn.
-Nói!
Đối mặt với Du Du, hắn lạnh lùng quát lớn. Nghe tiếng quát, Du Du run rẩy:
- Ta……ta không đành lòng nhìn các nàng đều chết, cho nên….cho nên…
- Cho nên ngươi mới xuất thủ cứu các nàng?
Vừa nói, tay phải ta lần nữa lần lên chuôi kiếm, cùng lúc đó, trước mặt hơn 40 hài nữ cơ hồ đồng thời vươn tay phải che kín miệng mình, thân thể sợ hãi kịch liệt run rẩy.
- Hừ… hừ…
Khó khăn lại nuốt nước miếng, Du Du nói cũng không nổi, một mặt yên lặng gật đầu, một mặt thì lùi lại, đại khái là nhớ lại những việc ta vừa làm mà thân thể Du Du cũng sợ hãi run lên.
Hắn cười âm lãnh, nhìn Du Du, đạm mạc nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ngươi đã hoàn toàn là người của ta, giết ngươi chính là trừng phạt chính mình, bất quá….
Quay ngoắt lại, nhìn 40 nữ hài, hắn cười vẻ khát máu quát:
- Cho dù ngươi có thể cứu các nàng, nhưng người mà ta đã muốn giết, ngươi há có thể cứu được? Cho dù ngươi cứu sống ta lại có thể giết!
Phối hợp với lời nói, hắn nặng nề cất bước hướng đám nữ hài tử, tay phải có chút phát lực, kiếm ra khỏi vỏ một tí!
- aa!
Rốt cuộc những nữ hài cũng không khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng nữa, hai tai nắm chặt áp dưới cằm, miệng hét lên.
Trước kia hắn rất là hoài nghi, tuyệt kĩ sư tử hống trong tiểu thuyết có thật sự kinh khủng hay không, nói thế nào đi nữa, hắn nhất khoát không tin rằng dùng thanh âm mà có thể đả thương người khác, nhưng đến hôm nay thì hắn tựa hồ có chút tin tưởng thì phải! Đối mặt với tiếng thét chói tai của 40 nữ hài, đầu óc hắn đều muốn nổ tung mất!
Vốn đang muốn diễn kịch tiếp, nhưng khi đối diện với tràng diện này, hắn thậ sự không thể nữa. Nếu như còn muốn tiếp tục diễn, hắn chỉ còn cách duy nhất đó là lần nữa rút kiếm ra, đem tràng cảnh bi thảm lúc nãy tái lập một lần, nhưng hắn biết bản thân không thể vượt qua một cửa này, hắn không thể hạ thủ nữa!
Bất đắc dĩ dừng lại, hắn quát:
- Câm miệng!
Thật lòng, câu này của hắn chỉ là trong tiềm thức mà thôi, cũng không muốn dựa vào câu đó mà khiến các nữ hài đang điên cuồng sợ hãi nghe lời mà dừng lại, nhưng ngoài sở liệu của hắn, cứ tưởng các nàng không nghe thấy thanh âm bé nhỏ so với tiếng thét, nhưng cả đám nữ hài lại đồng thời im bặt, đột nhiên yên tĩnh làm cho hắn hoài nghi vừa rồi hình như là ảo giác!
Không phải nói cũng biết, đối với các nàng hắn đã trở thành nỗi khiếp sợ siêu hạng tồn tại. Những việc hắn vừa làm không biết đối với các nàng tạo thành hậu quả dạng gì!
- Bịch….
Đúng lúc này, một tiếng trầm đục bên cạnh hắn vang lên, quay đầu nhìn lại mới thấy Du Du đã quỳ gối trên mặt đất, giờ hắn mới nhớ tới kế sách vừa rồi thương lượng với Du Du.
Lông mày cau lại, hắn muốn đưa tay đỡ nàng, bọn họ vừa rồi đính ước chỉ là để cho nàng khom người, không nghĩ tới nàng lại quỳ xuống, hắn làm sao có thể để cái đầu gối mềm mại xinh đẹp của Du Du tiếp xúc với mặt đất thô sáp a. Ai…Đau lòng a!
Cũng may hắn kịp thời khắc chế tình cảm của bản thân, lạnh lùng nói:
- Dứng lên, tại trước mặt của ta, bất luận kẻ nào đều có quyền đứng để nói chuyện, không cần quỳ xuống!
- Không!
Thanh âm quật cường của Du Du đáp lại:
- Ta không đứng dậy, ta xin ngươi hãy tha thứ ấy tiểu muôi của ta, các nàng không biết tính tinh của ngươi, các nàng đều là hải từ mà, chẳng lẽ ngươi một lần cơ hội cũng không cho được hay sao?
- Cơ hội ?!
Ngạc nhiên cùng sửng sốt, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha ha, cả nửa ngày mới dừng lại, hung hăng nhìn về Thánh Vệ, nói rất nhanh:
- Các ngươi cho rằng trong tương lai khi đối mặt với địch nhân, chúng sẽ niệm tình các ngươi còn nhỏ, sẽ cho các ngươi cơ hội sửa sai hay sao?
Lạnh lùng nhìn tất cả các cô gái, hắn tự hỏi tự đáp:
- Không! Sẽ không! Bọn chúng chỉ biết ném đá xuống giếng, nhân cơ hội này mà lấy cái mạng nhỏ của các ngươi mà thôi, nếu các ngươi sớm muộn gì đều là chết, như vậy so với chết trong tay địch nhân, thà rằng chết là chết trong tay của ta còn hơn, tối thiểu cá ngươi không cần vì ta, vì cha mẹ, thậm chí vì huyễn thạch thể diện!
(.
Hung hăng quay đầu nhìn Du Du, hắn không chút khách khí nói:
- Còn ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà cầu xin, ta không trách ngươi một mình đem các nàng cứu sống đã là không đúng rồi, ngươi dĩ nhiên còn dám tới cầu xin!
Hiện nay có một mềnh mềnh làm thoai, có bạn nào ủng hộ truyện, dịch cho nhanh thì liên hệ với mềnh nha :uong:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...