“Đi.” Nghe thấy Thiên Mạch đồng ý, Quỷ Liên lập tức dời sự chú ý ra khỏi người Minh Chiêu, cơ hồ là không thể chờ đợi được nói.
Tiểu Băng Quân căng thẳng trong lòng, theo bản năng lùi về phía sau chỗ Thiên Mạch.
Thiên Mạch không kịp phòng bị, thối lui hai bước mới đứng vững người, có chút bất đắc dĩ.
“Hiện tại không được, đợi đến lúc chuyện tình ở điện Hắc Vũ kết thúc.”
Quỷ Liên cũng nhìn thấy tư thế phòng bị của Tiểu Băng Quân, mắt phượng nhíu lại, “Vậy nhanh lên.” Nói xong, nhìn về phía Minh Chiêu. “Bé ngoan, ngươi về sau nếu gặp phải chuyện phiền toái không giải quyết được, chỉ cần gọi một tiếng cô cô, ta liền xuất hiện hỗ trợ ngươi.” Nói xong, ánh sáng trắng chớp lóe, người đã biến mất không thấy.
Nhìn biểu tình muốn cự tuyệt nhưng lại tìm không thấy cơ hội của Minh Chiêu, Thiên Mạch có chút nhịn không được cười. Với hiểu biết của hắn với Quỷ Liên, biết nàng về sau đều ngấm ngầm quan sát Minh Chiêu, nếu không làm sao có thể chỉ cần hô một tiếng liền xuất hiện, lại cũng không phải là thần tiên thông suốt mọi sự.
Minh Chiêu đúng là Minh Chiêu, chỉ một khắc liền khôi phục bộ dáng ung dung, giống như chuyện bị người đùa giỡn trước đó chưa từng có.
“Nha đầu vì đầu bị thương, mạch máu tắc nghẽn nên mới gây ra chứng mất trí nhớ, có thể thi châm để trị, nhưng không thể nóng vội.” Hắn nói, “Tại hạ gần đây muốn lên đường tới biên cương xa xôi, thời gian không đủ, chỉ sợ…” Hắn vốn định nói chỉ có thể do Kiếm Hậu Nam hoàn thành việc này, Thiên Mạch đã ngắt lời hắn.
“Chúng ta cũng muốn tới Uyển Dương, vừa lúc cùng tiên sinh đồng hành. Việc này phiền tiên sinh rồi.”
Thiên Mạch tự nhiên cũng biết Kiếm Hậu Nam có thể đảm đương được, nhưng bọn họ tất phải tại trước mùng mười tháng tám tới Uyển Dương, không có thời gian. Hơn nữa Long Nhất sắp lâm bồn, trong khoảng thời gian này Kiếm Hậu Nam sớm đóng cửa không tiếp khách, một lòng đều đặt trên người nàng, huống chi còn có chuyện của Tiểu Thập Tam. Nếu có lựa chọn hắn cũng không hy vọng gia tăng thêm trách nhiệm này. Hơn nữa quyến luyến của Tiểu Băng Quân với Minh Chiêu quá sâu, nếu như để cho bọn họ chỉ gặp nhau rồi thôi, nàng về sau trong lòng tất nhiên vẫn có lo lắng, đây là việc hắn không nguyện nhìn thấy. Bởi vậy, không ngại để cho bọn họ ở cùng nhau thêm một thời gian.
Quả nhiên, lúc hắn vừa nói lời này, trên mặt Tiểu Băng Quân lộ ra nụ cười nhẹ vui mừng.
Minh Chiêu trầm ngâm sau đó nói: “Như vậy cũng được, chỉ là điện chủ cần thư thả cho Minh Chiêu chút thời gian.”
Thiên Mạch biết hắn ám chỉ chính là chuyện điện Hắc Vũ toàn diện phản công, không chút do dự đồng ý. Sau đó Minh Chiêu cáo từ rời đi.
Lúc này mặt trời đã sắp lên đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt chiếu rọi đất đai, hoa cỏ lá cây trong vườn lắng đọng ánh sáng mặt trời, trong chói lọi có thêm chút phong phú.
Chỉ còn lại hai người.
Tiểu Băng Quân nhìn nhìn Thiên Mạch, không khỏi cúi đầu xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng, lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng. Có tiếng ve kêu truyền vào tai, khiến cho lòng nàng cũng theo đó thoáng cái phập phồng nhảy động.
“Nàng nhớ được chút chuyện?” Thiên Mạch nhìn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu nàng, ôn nhu hỏi.
Tiểu Băng Quân lắc đầu, vẫn cúi thấp đầu.
“Vậy vì sao lại nói như vậy?” Thiên Mạch tiếp tục hỏi.
Tiểu Băng Quân sợ run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hoảng loạn: “Chẳng lẽ không đúng sao?” Vốn dĩ từ ngày đó sau khi nghe Thiên Mạch đại khái nói qua chuyện xảy ra trong mười một năm, nàng đã đoán được quan hệ giữa mình cùng hắn, cho nên không hỏi lại. Trên thực tế, nữ tử hoàng tộc các nàng rời khỏi Băng thành thường chỉ có một nguyên nhân, chính là bị đưa cho các thế lực cường đại, quốc gia hoặc bộ lạc, mà các nàng cần phải làm là lấy lòng nam nhân, dựa vào quyền lực trong tay nam nhân bảo hộ Băng thành. Nàng ở điện Hắc Vũ mười năm, sau lại thủy chung làm bạn bên cạnh hắn, nếu không phải bởi vì là nữ nhân của hắn, còn có thể là gì? Trước đây, nàng chưa từng hoài nghi qua điểm này, nhưng sau khi nghe Thiên Mạch chất vấn đột nhiên không xác định, thậm chí còn có chút sợ hãi, sợ hãi sự thật không phải như bản thân đã nghĩ.
Thiên Mạch nở nụ cười, duỗi tay về phía nàng. “Ta nói rồi, nàng là thê tử của ta.”
Thê tử? Tiểu Băng Quân có chút giật mình, còn có chút mơ hồ, thế cho nên quên hắn vươn tay đến trước mặt nàng. Hắn không phải nói thê tử của hắn là Hạ Nhi…
Với thân phận nhóm người các nàng hòa thân với người ngoại tộc, nhất là tự mình dâng tới cửa, làm sao có thể được cho phép trở thành chính thê. Nàng vẫn cho rằng bản thân chỉ là cơ thiếp của hắn, cho nên trước mặt Quỷ Liên mới không dám đúng lý hợp tình tự xưng là thê.
Bàn tay Thiên Mạch vươn ra hồi lâu, thấy nàng không có phản ứng, đơn giản trực tiếp giữ tay nàng lại.
“Nàng chính là Hạ Nhi. Khi đó nàng ở điện Hắc Vũ tên là Hạ Cơ.” Biết trong lòng nàng vì sao do dự, hắn giải thích nghi hoặc đồng thời đi vào trong nhà.
Bước được vài bước, Tiểu Băng Quân mới phản ứng kịp, theo bản năng hỏi lại: “Vậy chúng ta vì sao không ở cùng phòng?” Nàng sẽ không xem nhẹ, lúc ở khách điếm, hai người chắc chắn là phân phòng ở.
“Nếu nàng muốn, đêm nay chúng ta liền có thể cùng phòng.” Thiên Mạch mỉm cười.
Tiểu Băng Quân bị một câu đột ngột này làm cho gương mặt đỏ bừng, hắn đã ấn nàng ngồi trên ghế, chính mình lại ngồi đối diện, giữa hai người ngăn cách một khoảng trống. Khoảng cách này khiến cho lòng nàng đột nhiên trở nên bất an.
“Ta có lời muốn nói với nàng.” Thiên Mạch cảm thấy đã tới lúc.
“Nói… nói cái gì?” Chỉ ngồi chốc lát, Tiểu Băng Quân liền có chút không chịu đựng nổi, chậm rì rì muốn đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh hắn. Nhưng Thiên Mạch nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc kia khiến cho nàng không dám lộn xộn.
“Nàng về sau vẫn muốn ở cùng với ta?” Nếu đổi thành Thương Ngự hay Quỷ Liên, tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề này. Nhưng Thiên Mạch không cách nào dễ dàng tha thứ cho một chút miễn cưỡng nào.
Tiểu Băng Quân kinh ngạc, “Ta không ở cùng một chỗ với huynh thì ở cùng với ai?” Nàng có chút khó hiểu, dừng một chút mới cảm thấy có chút không ổn, không yên hỏi lại: “Hay là huynh không…”
“Cho dù…” Thiên Mạch ngắt lời nàng, nhưng lại cảm thấy khó có thể mở miệng. Không phải vì chủng tộc của bản thân mà sợ nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của nàng.
Chưa thấy qua bộ dáng hắn ấp a ấp úng, Tiểu Băng Quân trong nháy mắt suy xét hết mọi loại khả năng mấy lần, rốt cục ngồi không yên, ‘soạt’ một tiếng đứng lên, đi mấy bước liền tới trước mặt hắn.
“Thiên Mạch, ta nghĩ trước khi ta mất trí nhớ nhất định cực kỳ thích huynh.” Cho rằng hắn có gì đó khó nói, đi đến bên ghế dựa, nàng đưa tay ôm cổ hắn, trong lòng bỗng chốc khó chịu.
Thiên Mạch ngẩn ngơ, trong đầu hiện lên hình ảnh Tiểu Băng Quân trước kia, nghĩ đến nàng bám riết không tha theo đuôi, nghĩ đến chính mình năm lần bảy lượt dò xét, đột nhiên liền nói không ra lời, chỉ duỗi cánh tay gắt gao ôm eo nàng.
“Thiên Mạch, ta không phải cố ý muốn quên huynh.” Tiểu Băng Quân khẽ nói, trong giọng nói tràn đầy áy náy. Nàng nghĩ, cho dù là ai, bị người thân cận với mình quên đều sẽ không dễ chịu, nhất là người nọ còn nhớ rõ những người khác ngoại trừ hắn.
“Ta biết.” Thiên Mạch đáp lại, sau đó kéo nàng đứng lên, “Đi thôi.”
“Đi nơi nào?”
“Huyễn cung.”
——————–
Từ sau khi bốn thủ vệ không hiểu vì sao biến mất, Phong Cửu Liên Thành liền tăng mạnh giới nghiêm ở Huyễn cung. Từ cửa khe Huyền Thiên thâm sâu tới điện Thương Minh, dọc theo đường đi tùy ý có thể thấy được phòng thủ nghiêm mật, ngay cả con muỗi cũng khó bay vào.
Thiên Mạch thấy tình huống như vậy, không khỏi cười lạnh, nhưng cũng không muốn bứt dây động rừng, vì thế mang theo Tiểu Băng Quân theo động rắn ở mặt khác mà vào. Lúc trải qua động rắn khi đó, hắn đưa tay che kín mắt nàng, mãi đến khi tiến vào hoang mạc.
Hơi lạnh xâm nhập toàn thân, Tiểu Băng Quân không khỏi sợ run cả người, rụt rụt vào trong lòng Thiên Mạch. Tay che mắt buông lỏng, nàng trợn mắt, lập tức bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hãi.
Trăng tròn, đá sỏi khắp đồng hoang, gió cuốn cát đá thổi qua cỏ cây giữa khe nham thạch.
Trong đầu Tiểu Băng Quân đột nhiên hiện ra mấy hình ảnh hỗn độn, chớp lóe lướt qua, nhanh đến nàng không kịp bắt được, lại mơ hồ cảm thấy mình giống như đã tới chỗ này.
“Thiên Mạch?” Nàng quay đầu, muốn từ chỗ hắn xác định bản thân không phải đang nằm mơ. Rõ ràng đang là ban ngày, như thế nào lập tức liền thành đêm khuya trăng tròn treo cao.
Thiên Mạch sờ sờ đầu nàng, “Chỉ là ảo cảnh mà thôi.”
Mặc dù hắn nói là ảo cảnh, nhưng gió cát dữ dội vẫn đang quất vào trên mặt người gây đau đớn, khi hít thở giống như chui vào trong lỗ mũi vậy. Tiểu Băng Quân không thể không vùi mặt vào trong lòng hắn, cũng chẳng muốn hao tâm tốn sức tìm hiểu rõ trước mắt rốt cuộc là gì.
Có tiếng sói tru truyền đến, như gần như xa, lại thủy chung không xuất hiện trong tầm mắt.
“Ngày đó nàng vào điện Hắc Vũ chính là lúc trăng tròn, ta gặp nạn ở chỗ này, là nàng giúp ta.” Vừa chạy như bay về hướng huyễn mạc bên kia, Thiên Mạch vừa nói.
Hóa ra năm đó sau khi Thương Ngự lập hạ độc chú, mỗi lúc gặp trăng tròn sẽ bị chú thệ phản phệ. Hắn vì giảm bớt thống khổ cho Thương Ngự, dùng phân linh chi thuật mong muốn gánh vác một nửa lực phản phệ. Thế nhưng người định khó thắng trời, cho dù hắn dồn hết lực cũng chỉ có thể dời đi một phần cực kỳ nhỏ, mà chính hắn cũng bởi vì một phần cực kỳ nhỏ phản phệ kia mà vào lúc trăng tròn sẽ thống khổ không chịu nổi.
Ngày ấy Tiểu Băng Quân tới, hắn vốn muốn hóa thành bản thể ở bên xem phản ứng của nàng, cũng không nghĩ vì trước đó cứu nàng dưới vó ngựa của Huyết đạo mà động qua chân khí, phản phệ tới càng thêm hung mãnh so với bình thường. Thêm nữa huyễn nguyệt âm hàn khiến hắn trong lúc vô ý bị gió thổi tảng đá rơi đè lên người không thể động đậy. Nếu không có máu của nàng làm hắn khôi phục chút nguyên khí, chỉ sợ sẽ bị đè ở nơi đó cho qua trăng tròn.
Nghe được hắn dùng ngữ điệu hoài niệm ôn nhu tự thuật lại quá khứ nàng đã quên, Tiểu Băng Quân đột nhiên có chút ghen tị với bản thân mình trước kia.
“Huynh đừng nói cho ta, đừng nói cho ta. Chờ sau khi ta khôi phục trí nhớ, tự nhiên có thể nhớ ra.” Nàng bắt lấy y phục trước ngực Thiên Mạch, lắc mạnh đầu, cự tuyệt nghe hắn dùng ngữ điệu này nói về bản thân trước kia.
Thiên Mạch bất đắc dĩ cười cười, ôm sát nàng, quả thực không nói nữa.
Lấy tốc độ của hắn chỉ trong nháy mắt đã đi qua huyễn mạc, đặt chân vào Huyễn cung. Huyễn cung rất lớn, mái cung trùng điệp, nhưng ngoại trừ Huyễn Hải Bích Ba đài cùng điện Thương Minh, Nguyệt Sử quanh năm hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Thiên Mạch cũng chưa từng được bước vào, cũng không được phép vào.
Thiên Mạch nắm tay Tiểu Băng Quân, hai người chậm rãi đi trên hành lang dài tao nhã dưới ánh trăng. Bên cạnh hành lang hoặc là hồ nước nằm rải rác như ngọc vỡ, hoặc là hoa yêu kiều mỏng manh, hoặc cây cối hình thù lạ đỉnh chạm trời, trong sự hùng tráng lộ ra điểm xinh đẹp, hoặc gác cao đình lập, trong ung dung không mất đi lịch sự tao nhã. Toàn bộ đều yên tĩnh tự nhiên như thế. Cho dù là Tiểu Băng Quân trước kia cũng chưa từng thấy qua những thứ này, lúc này tự nhiên lại càng nghẹn họng trân trối, không kịp nhìn hết.
“Từ thật lâu trước kia, ta đã một mình ở nơi này.” Thiên Mạch đột nhiên nói.
Tiểu Băng Quân vừa mới dâng lên hâm mộ trong lòng, đang muốn nói thật tốt, bỗng dưng giật mình, một cơn đau lòng nói không nên lời nháy mắt tràn ngập lồng ngực. Đi tới nơi này rất lâu không chỉ nhìn không thấy một bóng người, thậm chí ngay cả một sinh vật sống, một con côn trùng hay chim đều không có.
“Huynh… một mình?” Nàng có chút chần chờ hỏi.
“Ừ.” Thiên Mạch không cảm thấy có việc gì, tiếp tục nói: “Đây là sau họa diệt tộc, ta dựa theo đế cung của tộc ta mà tạo thành, từ đầu đến cuối tốn hết mấy trăm năm.”
Diệt tộc… Mấy trăm năm…
Tiểu Băng Quân a một tiếng, thu hồi tầm mắt khỏi cảnh sắc huyền bí tĩnh mịch, mờ mịt nhìn về phía Thiên Mạch, cho rằng bản thân nghe lầm.
Lẳng lặng nhìn lại nàng, Thiên Mạch chậm rãi nói: “Hạ Nhi, ta cùng các nàng không phải cùng một tộc.” Hắn lựa chọn một phương thức cực ôn hòa để nói cho nàng toàn bộ, cho dù nàng không thể tiếp thu, ít nhất cũng sẽ không hù dọa nàng.
Tiểu Băng Quân trừng mắt nhìn, sau khi thật sự suy nghĩ cẩn thận không phải cùng một tộc theo như lời hắn nói, trong con ngươi đen như thủy tinh nhấp nháy hưng phấn.
“Thiên Mạch, huynh là thần tiên?” Đây vốn là ý nghĩ hiện lên đầu tiên khi nàng nhìn thấy hắn, hiện giờ sau khi nhìn cung điện như mộng như ảo này, lại nghe hắn nói như thế, liền nghĩ tới khả năng này.
Thiên Mạch cười khổ, lắc đầu vì ý nghĩ kỳ lạ của nàng.
Nào biết Tiểu Băng Quân không hề nổi giận, nghĩ nghĩ, lại đoán: “Vậy huynh là yêu.. yêu…” Nàng vốn định nói yêu ma, lại muốn nói yêu quái, nhưng mà như thế nào cũng không thể đem những chữ ở phía sau gắn lên trên người hắn, vì thế cười ngây ngô mấy lần, im lặng.
“Nàng không sợ?” Thiên Mạch không có phủ nhận. Có lẽ lấy ánh mắt Nhân loại, hắn thật có thể được cho là yêu.
Tiểu Băng Quân sợ run lên, không sao nói rõ hỏi lại, “Tại sao ta phải sợ?” Hắn đối với nàng tốt như vậy, bộ dáng giống với thần tiên, nàng làm sao cũng tìm không thấy lý do có thể sợ hãi.
Lần này đổi lại là Thiên Mạch đờ đẫn, sau đó vậy mà không biết làm thế nào nói tiếp.
Tiểu Băng Quân không chú ý tới thần sắc của hắn, tự nói: “Thiên Mạch chính là Thiên Mạch a.” Hắn là người hay yêu, là quỷ là thần thì có quan hệ gì. Vừa trề môi trách móc, nàng lại quên hết tất cả nhào tới ôm lấy eo hắn, tò mò. “Thiên Mạch, huynh là gì? Huynh là yêu gì?”
Thiên Mạch từ trong cơn chấn kinh tỉnh lại, đột nhiên thu cánh tay, gắt gao ôm nàng khảm vào trong ngực.
Tựa hồ cảm giác được kích động trong lòng hắn, Tiểu Băng Quân không khỏi an tĩnh lại, một hồi lâu mới nhỏ giọng mà nói: “Thiên Mạch, ta sắp không thở nổi rồi.”
Nghe được lời của nàng, lúc này Thiên Mạch mới nhận thấy bản thân dùng lực nhiều quá, vội vàng thả lòng chút, dùng mặt cọ xát trên đầu nàng, khống chế không nổi khẽ cười ra tiếng.
“Ta thuộc Huyễn Lang tộc.” Hắn nói, cúi xuống, lại hỏi: “Nàng có muốn nhìn thấy bản thể của ta hay không?”
Ánh mắt Tiểu Băng Quân sáng lên, gật mạnh đầu trong lòng hắn.
“Chúng ta tới điện Nguyệt thần.” Đường thông giữa điện Nguyệt thần, thần miếu cùng tế điện đều có pho tượng bản thể của hắn, hắn hy vọng nàng có thể chuẩn bị tâm lý trước. Hơn nữa, nếu thời điểm kia nàng lại vẫn không sợ hãi, hắn sẽ ở trước mặt Nguyệt thần cùng nàng ưng thuận hứa hẹn vĩnh sinh. Sau khi trải qua một lần lo được lo mất, hắn đã không muốn đợi nữa rồi.
——————
Hắn chưa từng để người ngoài quấy rầy hồ nước trong vườn uyển điện Thanh Lục, tất cả nước ở Huyễn cung đều do phách tinh sinh thành, tương thông lẫn nhau. Bởi vì không phải trăng tròn, Thiên Mạch không cần khôi phục bản thể cũng có thể dễ dàng dẫn dắt Tiểu Băng Quân đi qua một đoạn đường thủy dài, đến thần miếu dưới nước, lại từ thần miếu đến tế điện.
Khi thấy pho tượng của Thiên Mạch cùng với con sói đen bên cạnh hắn ở lối vào tế điện khi đó, Tiểu Băng Quân không khỏi trừng lớn mắt, không thể tin được trên đời lại có bức tượng điêu khắc cao siêu như vậy, giống như bộ dạng của một người thật bị đóng băng.
“Đây cũng là bản thể của ta.” Thiên Mạch sờ con sói đen, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt Tiểu Băng Quân, nói.
Tiểu Băng Quân a một tiếng, không khỏi cũng thật cẩn thận vươn tay ra chạm vào con sói đen kia, mãi đến khi khẳng định kia quả thật là tảng đá điêu khắc ra, lúc này mới thả lỏng, lớn mật vuốt ve.
Không lập tức đáp lại Thiên Mạch, nàng chuyên tâm bắt giữ cảm giác giống như đã từng quen biết dâng lên trong đầu, nhưng mà càng muốn thì hình ảnh càng nhạt, lúc chuẩn bị từ bỏ nó lại bắt đầu rõ ràng, làm cho người ta làm thế nào cũng bắt không được. Ước chừng là cố gắng quá mức, đầu lại bắt đầu râm rỉ đau nhức, nàng không tự chủ được liền hung hăng đập vào tượng đá.
Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào nàng, thấy thế cuống quít đưa tay chắn trước trán nàng, tránh cho đầu rơi máu chảy.
Trán chạm được vào lòng bàn tay ấm áp, Tiểu Băng Quân phục hồi lại tinh thần, sững sờ nhìn về phía Thiên Mạch, “Ta cảm thấy giống như đã gặp qua nó, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra.”
Ngón cái nhẹ nhàng vuốt giữa lông mày nàng, Thiên Mạch mỉm cười: “Đã gặp qua. Nhớ không ra cũng đừng nhớ.” Nói xong, lôi kéo nàng rời khỏi đi vào trong điện, sau đó chỉ vào pho tượng trên bốn vách tường của đại điện nói: “Huyễn Lang tộc ta phân làm ba đại tộc, bao gồm Huyền Đế, Thần Tế, Minh Quỷ. Trên đây khắc lên quá trình tiến hóa của ba tộc chúng ta.”
Tiểu Băng Quân nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Hóa ra các huynh cũng có thời điểm khó coi như vậy a.” Hại trước đó nàng lại còn khổ sở tự ti một hồi. Hiện tại nhìn đến cái này, trong lòng lập tức cân bằng.
Thiên Mạch trầm mặc, đột nhiên có chút hối hận cho nàng xem cái này.
“Quỷ Liên tất nhiên là Minh Quỷ tộc, vậy huynh là tộc gì?” Lúc nhìn thấy pho tượng sau cùng đã hoàn mỹ tìm không ra được bất luận tỳ vết gì, Tiểu Băng Quân rốt cục thu hồi sự chú ý, quay đầu hỏi.
“Thần Tế.” Thiên Mạch nói, đẩy cánh cửa cực lớn nối với điện Nguyệt thần ra.
Khí lạnh đập vào mặt khiến cho Tiểu Băng Quân rùng mình một cái, đợi sau khi ánh mắt thích ứng với ánh sáng bên trong, không khỏi thán phục nói: “Thật là một con sói trắng mỹ lệ!” Sau khi đi được một khoảng mới phát hiện không chỉ một, tình cảnh quỷ dị mà mỹ lệ này khiến cho lòng nàng mơ hồ bắt đầu sợ run.
“Bọn họ là chiến sĩ tinh nhuệ Minh Quỷ tộc. Vì trấn thủ dị thú cho nên đóng băng như thế.” Thiên Mạch đơn giản giải thích hai câu, ngữ khí nhàn nhạt, làm cho người ta không thể nào suy đoán tranh chấp kinh tâm động phách trải qua lúc ban đầu khi bọn hắn đưa ra quyết định này cùng với sự đau lòng và hết cách bao hàm trong đó. Quỷ Liên thậm chí thiếu chút nữa vì thế bất hòa với hắn. Nhưng mà không ai ngờ được, hiện giờ quay đầu nhìn lại, vì quyết định này mà giữ được huyết mạch Minh Quỷ tộc.
“Dị thú?” Tiểu Băng Quân nghi hoặc, trái ngó phải ngó cũng không nhìn đến loại thú nào ngoài con sói trắng.
“Ừm.” Thiên Mạch đáp lời, lại không nhiều lời, lôi kéo nàng bước nhanh vào điện Nguyệt thần.
Tiểu Băng Quân vẫn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng tráng lệ trước mắt, trên tay Thiên Mạch đã xuất hiện thêm một dây lưng màu ánh trăng, nhẹ nhàng che kín mắt nàng.
“Thiên Mạch?” Ngực Tiểu Băng Quân căng thẳng, cảm giác lạnh lẽo trên mắt khiến cho nàng giơ tay lên lại đặt xuống, mơ hồ đoán được hắn đây là phải biến thân, không khỏi chờ mong lại khẩn trương.
Chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh trăng của nàng, trong đầu Thiên Mạch đột nhiên hiện lên từng hình ảnh cho rằng đã quên đi, tay đặt lên đai lưng bỗng ngừng lại.
Năm đó Thương Ngự dẫn theo Bách Hoa Nô tới Thiên tế điện của hắn, chuẩn bị ở trước điện Nguyệt thần định ra vĩnh sinh, sau đó lại cử hành đại điển phong hậu. Kết quả, Thương Ngự thất vọng mà về. Mà khuôn mặt trắng xanh cùng ánh mắt hoảng sợ của Bách Hoa Nô lúc này mà lại trở nên chói mắt đến bất ngờ.
Tiểu Băng Quân không giống nữ nhân kia. Hắn nói cho mình, lại vươn tay sờ khuôn mặt lạnh lẽo của nữ tử trước mặt, khó khăn dặn dò. “Nếu sợ hãi, không cần kiềm chế, ta không làm nàng bị thương.”
Bởi vì không nhìn thấy, cảm giác của Tiểu băng Quân trở nên nhạy cảm dị thường, lập tức nhận ra bất an của hắn, vì thế giơ tay lên bắt lấy tay hắn, sau đó hôn một chút vào lòng bàn tay hắn, khóe môi khẽ lộ ra nụ cười.
Lúc cảm giác ôn nhuyễn kia truyền tới, trong lòng Thiên Mạch không hiểu sao lại thấy chắc chắn, lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà đã để ý suy nghĩ của nàng như vậy, không khỏi cười khổ. Không tiếp tục do dự, hắn rút tay về, cởi y phục trên người ra, thân thể trần trụi chưa kịp lộ ra dưới ánh trăng đã hóa thành một con sói khổng lồ mỹ lệ.
Tiểu Băng Quân cảm giác được mí mắt buông lỏng, dây đeo lạnh lẽo biến mất không thấy, không tự chủ được mở mắt ra.
Dưới ánh trăng oánh nhuận, một con sói đen khổng lồ ngang nhiên đứng cách vài bước, lông rậm hoa lệ phản xạ ánh trăng, giống như bị che đậy một tầng sương.
Nàng ngơ ngác nhìn, cảm thấy cảnh tượng trước mắt cùng hình ảnh đứt quãng vụn vặt nào đấy trong đầu trùng khớp, giống như thực lại không giống thực, giật mình như mộng, ngực không hiểu sao lại chua xót.
“Thiên Mạch…” Nàng thăm dò gọi một tiếng, khi ánh mắt chạm vào con ngươi quen thuộc kia, chưa kịp chờ nó đáp lại, người đã xông đến. “Thiên Mạch!”
Con sói đen cúi đầu, mặc cho nàng ôm cổ mình, trái tim luôn buộc chặt giờ hoàn toàn thả lỏng.
Lông rậm êm dày, nhiệt độ cơ thể ấm áp, những thứ này đều không thể sờ được trên pho tượng. Tiểu Băng Quân tham luyến mò mẫm, trong lòng lại không có một tia sợ hãi, tựa hồ toàn bộ đều phải là như vậy.
“Thiên Mạch, huynh thật đẹp!” Ngón tay một lần lại một lần chải chuốt cả bộ lông màu đen trơn nhẵn kia, nàng nhịn không được nhiệt tình tán thưởng.
Con sói đen quay đầu dùng mũi cọ xát mặt nàng dán trên cần cổ mình, trong mắt mơ hồ hiện lên ý cười, đang muốn mở miệng nói cái gì, thình lình nghe Tiểu Băng Quân khẽ a một tiếng, buông tay ôm cổ hắn ra. Trái tim hắn hơi trầm xuống, giương mắt nhìn về phía nữ tử thối lui hai bước, không ngờ lại chống lại một đôi mắt tràn đầy ưu thương.
“Huynh… huynh sống rất nhiều rất nhiều năm rồi phải không?” Tiểu Băng Quân nhìn mắt hắn, thấp giọng chứng thực. Hóa ra tại sau lúc chứng kiến hắn cùng người thường có chỗ không giống, nàng do lúc đầu cảm thấy mới mẻ hồi phục tinh thần lại, rốt cục nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng khác.
“Ừm.” Thiên Mạch vốn muốn bước tới sát nàng bỗng dừng lại, đáp lại. Đây là sau khi hắn hiện về bản thể lần đầu mở miệng nói chuyện, Tiểu Băng Quân một chút cũng chưa phát hiện ra, nàng đang vì hoảng sợ bi ai trong lòng bao phủ ảm đạm cúi đầu.
“Vậy huynh tất nhiên… tất nhiên sẽ không già cũng không chết đi?”
Thiên Mạch không đáp lại, nhìn con ngươi đen lóe ra ánh sáng kỳ dị của nàng. Mà Tiểu Băng Quân cũng đã không cần hắn trả lời, bởi vì trên đường tới, hắn đã để lộ ra sự thật này cho nàng.
“Nhưng mà ta là người. Ta sẽ già sẽ chết.” Nàng cắn môi dưới, trong mắt có ánh nước lưu chuyển, nhưng lại quật cường không chịu để cho nó chảy xuống. Nàng nhớ tới ma ma thường nói, đột nhiên bắt đầu sợ hãi. “Chờ ta chết huynh phải làm sao bây giờ? Ta không muốn huynh cô đơn một mình, nhưng mà… nhưng mà cũng không muốn huynh thích người khác.” So với lúc trước khi mất trí nhớ, lúc này nàng thẳng thắn hơn rất nhiều, trong lòng muốn cái gì miệng liền nói ra, không giống trước kia lúc nào cũng đem rất nhiều băn khoăn cất ở trong lòng.
Thiên Mạch im lặng thở dài, không tiếng động đi tới trước mặt nàng, duỗi lưỡi liếm đi nước mắt không tự giác chảy xuống.
“Hạ Nhi, nàng có nguyện vĩnh viễn ở cùng với ta?” Hắn từng lập lời thề tất phải thủ hộ Thập Nhị Minh Vệ, cũng tại thời điểm đến thức tỉnh bọn họ, cho nên lựa chọn duy nhất chỉ có để nàng cùng hắn cùng vĩnh sinh.
Tiểu Băng Quân kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đẹp phiếm hồng nhìn ánh mắt kiên định của con sói đen, có chút bất mãn bĩu môi, “Ta đương nhiên muốn, nhưng mà…” Nàng nghĩ hắn biết rõ không có khả năng còn hỏi, nhưng mà lời còn chưa dứt, môi đã bị che lấp, ngăn chặn câu nói kế tiếp. Nàng trừng to mắt nhìn đầu sói trước mắt đã biến trở về thành mặt người quen thuộc, cả kinh quên bản thân muốn nói gì.
Thiên Mạch vừa hôn liền rời khỏi, sau đó mỉm cười nói, “Vậy chúng ta liền tại nơi đây ưng thuận vĩnh sinh. Vĩnh viễn không phân ly.”
Nghe vậy, Tiểu Băng Quân tỉnh táo lại, đột nhiên phát hiện y phục đen Thiên Mạch mặc khi tới đây không biết khi nào lại đổi thành trường bào ánh trăng, vì thế không hợp thời điểm kéo ống tay áo hắn, một luồng khí lạnh lẽo lập tức thẩm thấu vào tay, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Y phục của huynh làm thế nào thay đổi vậy?” Khi nói chuyện, ánh mắt tìm kiếm khắp bốn phía trống trải, sau đó liếc nhìn thấy hắc bào cùng áo trong bị ném bừa xuống đất.
Thiên Mạch cũng không thèm để ý đề tài bị nàng chuyển hướng, ôn hòa giải thích: “Đây là ngưng tụ ánh trăng mà thành, nếu nàng thích, chờ chút ta đưa cho nàng một bộ.” Nói xong, đột nhiên chặn ngang ôm nàng lên, đồng thời đưa chân đá y phục trên đất, lại đặt nàng nằm lên trên.
“Thiên Mạch, làm… làm gì vậy?” Tiểu Băng Quân không kịp phòng ngự, chống tay muốn ngồi dậy. Thiên Mạch lại đột nhiên đè xuống, đồng thời nói ra hai chữ khiến cho nàng xấu hổ lại quẫn bách.
“Giao phối.”
————–
Giao phối tại điện Nguyệt thần, đây là nghi thức trước khi Hợp Nhân mà Huyễn Lang tộc phải trải qua, là nghi thức ưng thuận vĩnh sinh. Sau đó mới cử hành lễ Hợp Nhân, sau đó là dung máu. Nói cách khác, đối với người Huyễn Lang tộc mà nói, giao phối mới chính xác chứng minh cho việc bầu bạn chung thân của đôi bên, dung máu chỉ là một loại hình thức mang tính trói buộc. Năm đó Bách Hoa Nô bị bản thể của Thương làm kinh sợ, nghi thức này không thành, đương nhiên đã không có phần dung máu phía sau.
Thiên Mạch làm như vậy là chân chính xem Tiểu Băng Quân là thê tử, sẽ không còn cho nàng bất kỳ lựa chọn gì khác.
“Nhưng mà… ở đây… ở trong này?” Tiểu Băng Quân bắt lấy bàn tay đang cởi đai lưng nàng của Thiên Mạch, chần chờ nhìn đại điện trống rỗng to lớn cùng với với đuôi Cự Long quấn trên cột đá giữa tâm điện kia, cảm thấy nơi này thật sự không phải chỗ tốt.
Thiên Mạch cũng không nóng nảy, tùy nàng bắt lấy tay mình, một cánh tay kia đỡ tại bên người nàng chống người lên.
“Ở trong này.” Ánh mắt hắn sáng quắc đối diện với nàng, khẳng định nói.
“Nhưng mà… nhưng mà…” Tiểu Băng Quân lại còn muốn nói gì đó, lại phát hiện y phục màu bạc của hắn từ từ dung nhập vào ánh trăng, dần dần hiện ra thân thể cường kiện, yết hầu không khỏi khô khốc, câu nói kế tiếp liền nói không được.
Nhìn má nàng ửng hồng, hầu kết Thiên Mạch chuyển động, kìm lòng không đậu cúi đầu mút trụ cánh môi nàng, lại không hôn sâu. Lát sau, khẽ dời tới sườn mặt, phủ bên tai nàng, nói: “Đây là nghi thức ưng thuận vĩnh sinh của tộc ta, nàng không muốn?” Nếu nàng nói không, hắn tuyệt không miễn cưỡng. Bọn họ lại vẫn có thời gian.
Từ sau khi mất trí nhớ, Thiên Mạch chưa từng thân thiết như vậy với nàng, Tiểu Băng Quân nhất thời lại có chút khó thở, mông lung suy nghĩ rất lâu không thể nói rõ. Mãi đến khi phát hiện y phục vốn đã biến mất từ từ hiện lên người Thiên Mạch, trái tim không hiểu sao bắt đầu bối rối.
“Được… được rồi.” Nàng lắp bắp thốt ra, cũng bất chấp hoàn cảnh chung quanh, ôm cổ hắn, xấu hổ đến không chịu để cho hắn nhìn mặt mình.
Thiên Mạch bất giác nhẹ nhàng thở ra, vừa hóa đi y phục trên người vừa đè nàng trên đất, lúc này mới giải thích nguyên nhân quan trọng hơn bản thân muốn tại lúc này cùng nàng giao hợp.
“Tại tộc của ta, bởi vì tuổi thọ của tộc dân là vô hạn, cho nên thụ thai không dễ, mà thời gian hoài thai còn thật dài. Thể chất của nàng cùng tộc ta tương dị, quá mức nhỏ bé và yếu ớt, thụ thai không khó, lại khó chống được thai nhi đủ tháng. Điện Nguyệt thần tràn đầy năng lượng cường đại, chỉ có tại nơi này ta mới có thể nhờ giao phối đem năng lượng ký thác vào trong cơ thể nàng, để cho nàng có đủ sức thai nghén hài tử của ta.”
Y phục trên người Tiểu Băng Quân đã bị thuận lợi cởi ra, y phục mỏng manh như lụa trên da thịt trắng nõn rơi xuống nền đất cứng, nhưng không có cái lạnh trong dự liệu mà lại cực kỳ ấm áp.
“Mà trong lúc nàng mang thai, hài nhi của chúng ta trong quá trình lớn dần sẽ từ từ thay đổi thể chất của nàng để thích ứng với sự sinh trưởng của chúng, đồng thời cũng sẽ khiến cho nàng có được tuổi thọ vô hạn như chúng ta.” Đây mới là mục đích cuối cùng của hắn.
Hai người đều trần trụi đối diện nhau, hắn còn đang nghiêm trang giải thích không ngừng. Tiểu Băng Quân cảm thấy bản thân chưa từng xấu hổ qua như vậy, nghe hắn nói không sai biệt lắm, vội vàng giơ tay che miệng hắn, liên tục nói: “Ta biết rõ, ta biết rõ, đợi… đợi ra ngoài lại nói.” Nàng vốn định nói đợi làm xong lại nói, nhưng cảm thấy như vậy thật sự quá mức ngượng ngùng, vội vàng sửa miệng.
Trong mắt Thiên Mạch hiện lên ý cười, kéo tay nàng xuống, sau đó hôn một chút lên nụ cười như đóa sen nhỏ của nàng, lồng ngực to lớn rắn chắc áp xuống, cọ qua bầu ngực xinh đẹp của nàng, khiến người dưới thân run rẩy một trận.
Nụ hôn nóng bỏng bắt đầu từ giữa trán, trân trọng hôn tới chân mày, mí mắt, chóp mũi, sau đó ngừng trên cánh môi non mềm, không lại tiếp tục nghĩ ngợi mà dừng lại.
Vị trí trái tim bị một bàn tay nóng bỏng che trụ, Tiểu Băng Quân không chịu nổi xôn xao trong cơ thể, gắt gao bám trên người phía trên, hơi thở đôi bên quấn giao nóng mà dính, lại mang theo mùi tình dục nồng đậm cùng mùi thơm lạ lùng
“Thiên Mạch…” Lúc bàn tay to kia chậm rãi mơn trớn thân thể nàng, sau đó trượt vào giữa hai chân đang khép chặt, thân thể nàng không khỏi cứng ngắc, nhíu mày thấp giọng gọi.
“Ngoan, nhất định sẽ… đau.” Thiên Mạch đổ một tầng mồ hôi trên trán, trấn an hôn lên nếp nhăn giữa lông mày nàng, sau đó trượt thân thể, mút lên nụ hoa kiều diễm trên bộ ngực tuyết non mềm kia.
Hắn mặc dù chưa từng làm, nhưng cũng biết hai người hình thể khác biệt quá lớn, nếu như mạo muội kết hợp, Tiểu Băng Quân tất nhiên bị đau, không thể không kiên nhẫn mở ra cùng chờ đợi nàng thích ứng.
Một tiếng ngâm khẽ, người dưới thân đột nhiên buộc chặt cánh tay ưỡn người, đầu ngón tay của hắn một trận trơn ẩm.
Hô hấp Thiên Mạch khẽ ngừng, không tiếp tục chờ đợi, thừa dịp nàng thất thần, phần eo mạnh mẽ trầm xuống, đi vào trong.
Đau đớn xé rách khiến thân thể Tiểu Băng Quân vừa mới trầm tĩnh lại lại căng thẳng, cái miệng nhỏ xinh bị hôn đến đỏ hồng dẹt ra, đau đến mức rơi lệ.
“Thiên Mạch, ta… không… không…”
Thiên Mạch cúi đầu hôn tới câu nói kế tiếp của nàng, đồng thời tiếp tục đi tới phía trước, mãi đến khi hai người hoàn toàn phù hợp, sau đó ngẩng đầu thở dốc mà nói: “Không còn kịp rồi.” Hắn cho rằng nàng muốn nói không cần.
Thân thể bị người yêu thương lấp đầy khiến cho Tiểu Băng Quân có khoảnh khắc thất thần, rồi sau đó mới phản ứng kịp, nhịn không được bĩu môi nói: “Không phải nói chỉ có lần đầu tiên mới đau sao, ma ma gạt ta…” Tuy nói như thế, lại vẫn đang ôm chặt người phía trên, hì hì cười nói: “Chàng là của ta rồi.”
Thiên Mạch ngẩn ra, nhất thời hiểu rõ, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
“Nữ nhân ngốc, vốn là lần đầu tiên.” Hắn mến yêu hôn môi nàng, nói nhỏ.
Tiểu Băng Quân vẫn chưa kịp kinh ngạc đã bị động tác kế tiếp của hắn cuốn vào đại dương cuồng bạo, ngoại trừ cùng hắn trầm luân lại không thể làm gì khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...