Huyền Môn Thiên Y

“Wow, rất đầy đặn nha!”

“Thật sự là khỏa thân mà chạy kìa...”

“Hóa ra những tin đồn của Mã Tam Á đều là thật, con hàng này thật quá nát, còn không mặc đồ lót...”

“Cái mông của Mã Tam Á quá lớn, tỷ lệ hơi mất cân đối..."

Lúc này, Mã Tam Á vô cùng xấu hổ nên cũng không quan tâm đến những lời ra tiếng vào của những người xung quanh, cô ta nhấc váy lên bỏ chạy.

Những người xung quanh thấy bảo vật đã được bán, khỏa thân mà chạy cũng đã thực hiện xong, không còn gì náo nhiệt để xem nữa nên từ từ giải tán.


Cúc váy Mã Tam Á rơi ra là do bị Đường Hán bản rơi trong không trung, đùa bốn Ma Tam Á xong, tâm trạng của Đường Hán đã tốt hơn rất nhiều, sau khi bị quấy rầy liên tục, anh tiếp tục đi dọc theo phố cổ, đi dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.

Cùng lúc đó, Mã Tam Á vội vàng chạy vào một cửa hàng đồ cổ tên là Đào Bảo Trai với chiếc váy trên tay.

Đào Bảo Trai do Mã Tam Á và em họ Vu Khánh Khuê mở, cô là đại cổ đông, nhưng bình thường đều là Vu Khánh Khuê. trông tiệm.

“Chị họ, chị bị sao vậy?” Sau khi nhìn thấy Mã Tam Á, Vu Khánh Khuê hỏi.

“Đừng nhắc nữa, tức chết chị rồi, chị lên lầu thay váy trước.”

Sau khi nói xong, Mã Tam Á chạy lên lầu hai, ngay khi cô đi lên, hai người trông giống như người lao động nhập cư bước vào với một cái trống lớn.

Da của trống có màu sâm với lớp sơn đỏ trên thùng gỗ của trống đã bong ra, có vẻ như nó đã được nhiều năm tuổi.

“Ông chủ, các người có thu mua thứ này không?” Vu Khánh Khuê đi đến phía trước trống, gõ lên mặt trống, sau đó kêu hai người lật trống lên để lộ chân đế rồi nhìn bên dưới.

Vu Khánh Khuê sờ râu quai nón, dáng vẻ của gian thương: “Thứ này căn bản không thể xem là đồ cổ, không đáng tiền.”

Người lao động nhập cư cao hơn nói: “Ông chủ, nhìn kỹ xem, đây là do ông cố tôi để lại, năm xưa ông cố đã nhiều lần nói với ông nội tôi rằng đây là báu vật.”

“Để lại cũng không đáng bao nhiêu, anh nhìn xem có tiệm nào lại bày cái trống to như đồ cổ mà bán chứ? Thứ này là da bò, sẽ thối rữa sau vài năm nữa, nghe âm thanh này đi, cũng sắp dùng không được nữa rồi.”


Vu Khánh Khuê vừa nói vừa gõ trống vài lần, âm thanh phát ra ngột ngạt khó nghe, thật sự không êm tai lắm.

Người lao động nhập cư nhỏ con nói: “Anh không lừa chúng tôi chứ? Đây là báu vật gia truyền nhà chúng tôi.”



Vu Khánh Khuê chế giễu nói: “Cái thứ hỏng bét này mà còn gọi là báu vật gia truyền? Nào, hai người xem kỹ đi, ở dưới trống có viết được làm vào năm Dân Quốc thứ 26, đến bây giờ còn chưa đầy một trăm năm, vất vả cho nhà mấy người xem nó là báu vật gia truyền rồi. Tôi không thể lấy báu vật gia truyền của nhà mấy người được, đem tới tiệm khác xem đi”

Hai người lao động nhập cư đi tới xem thử, quả nhiên trên đế trống có một dòng chữ nhỏ: “Năm thứ hai mươi sáu của Dân Quốc, Tiêu Mãng công chế”.

Tiêu Mãng là ông cố của hai người, họ có phần tin vào lời nói của Vu Khánh Khuê, người công nhân nhập cư cao lớn nói: “Thứ này quá lớn, chúng tôi khó có thể di chuyển được, ông chủ, cậu đưa ra một cái giá đi, chúng tôi bán nó.”

Vu Khánh Khuê bày ra vẻ mặt khó xử nói: “Thứ này thật sự vô dụng, nhưng tôi thấy hai anh em các người tới đây cũng không dễ dàng, hay là tôi sẽ đưa hai người một khoản phí nhỏ, một trăm tệ, nếu chấp nhận thì tôi giữ lại”


Người lao động nhập cư cao lớn nói: “Một trăm tệ, quá ít rồi? Chỉ phí chúng tôi thuê một chiếc xe chuyên chở đã tận ba mươi tệ."

Vu Khánh Khuê mím môi nói: “Một trăm tệ là nhiều rồi, nếu anh không đồng ý thì mang đi tìm nơi khác, chưa chắc đã được số tiền tôi trả đâu, tôi thấy hai người đáng thương nên mới nhận nó. Nếu không có ai muốn mua nó, hai người lại phải trả ba mươi tệ để mang nó về.”

Hai người đàn ông cân nhắc, người đàn ông to lớn nói: “Hai trăm, không thể ít hơn, nếu không chúng tôi thà mang về còn hơn.” . ngôn tình hoàn

Vu Khánh Khuê nói với vẻ mặt đau lòng: “Các vị, thật sự là làm khó tôi rồi, nhưng thôi tính đi tính lại thì ai bảo tôi mềm lòng, hai trăm thì hai trăm”

Hai bên đạt được thỏa thuận, hai lao động nhập cư rời đi với hai trăm tệ vừa nhận được, còn Vu Khánh Khuê ở phía sau lộ ra vẻ khinh thường, nhìn bóng lưng họ rồi phun ra một câu: “Đồ nhà quê...”

Mặc dù chiếc trống này có niên đại khá gần nhưng cũng gần trăm năm lịch sử, mấu chốt là quá trình chế tác cực kỳ tinh tế, là vật phẩm cực kì hiếm thấy trong giới sưu tập hiện đại, có thể có trị giá ít nhất vài nghìn tệ. Nếu gặp được kẻ nhà quê không biết xem hàng thì nói không chừng còn có thể bán được hơn với giá trên trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui