Hai người Đường Hán ăn sáng ở một quán ven đường rồi vội vã quay về làm việc.
Sau khi vào nhà hàng, Đường Hàn đi đến quầy lễ tân nhận đơn giao đồ ăn mang đi, không ngờ lại gặp trực tiếp Chu béo. Đường Hàn không nói gì, đi thẳng đến quầy lễ tân.
Trên khuôn mặt mập mạp của Chu Béo hiện lên một nụ cười gian xảo, hắn nói với giọng điệu kỳ quái: "Đồ đê tiện, đúng là đồ đê tiện mà, có thể bät đầu làm việc nhanh như thế, xem ra ngày hôm qua tôi xuống tay vẫn còn nhẹ lắm."
Thấy Đường Hán không để ý tới mình, Chu béo nhìn chăm chăm vào Đường Hán, tiếp tục nói: "Tôi quên mất cậu không. chỉ đê tiện mà còn nghèo nữa, một ngày không làm việc thì không có cơm ăn, không làm việc thì sẽ không có tiền đóng học phí, không có tiền đóng học phí thì phải cút khỏi trường học"
Đường Hán vẫn không để ý tới hắn.
Chu béo nhìn thân hình cao lớn của Đường Hán, khuôn mặt tuấn mỹ, trong lòng lại cảm thấy ghen tị, oán hận nghĩ: "Con mẹ nó, vì sao ông đây lại như thế này, tên đó lại có khuôn mặt hấp dẫn bao phụ nữ. Nhưng hôm nay ông sẽ cho. mày biết, dù mày có đẹp trai đến đâu thì cũng chỉ là tên lính quèn dưới tay ông, xem ông đây chơi chết mày."
Chu béo nói với nhân viên lễ tân Tôn Lệ: "Đơn xa nhất hôm nay là bao xa?”
Tôn Lệ nói: "Đơn xa nhất trước mắt là ở Đào Nguyên Cư số 8, cách chúng ta 30km."
"Đưa đơn này cho cậu ta giao đi." Chu béo chỉ vào Đường Hán nói.
Không ai thích nhận đơn hàng ở khoảng cách xa cả, Tôn Lệ có chút miễn cưỡng nói: 'Nhưng Đường Hán không phụ trách khu vực này."
Khuôn mặt đầy mỡ của Chu béo nhướng lên, nói: "Tôi là quản lý, tôi nói ai phụ trách thì tên đó phải phụ trách cho tôi, đưa đơn hàng đó cho cậu ta đi."
Tôn Lệ bất lực gật đầu, biết Đường Hán đã đắc tội Chu béo.
Chu béo lại kiêu ngạo nói với Đường Hán: "Nhóc con, cậu có biết địa vị chúng ta cách biệt đến thế nào không, tôi quản lý, cậu chỉ là một tên lính quèn làm công thôi, tôi muốn chơi cậu thế nào thì chơi thế đấy, cậu không có đường sống mà phản kháng lại tôi đâu."
Đường Hán ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Chu béo. Ánh mắt của Đường Hán khiến Chu béo hơi run rẩy, lâm vào sợ hãi.
Nó chỉ là một tên làm công ăn lương, sao hắn có thể sợ nó được cơ chứ? Chu béo giống như bị mất hết mặt mũi, khoa trương hét lên: "Cậu lại đây."
Trương Kiện chạy tới, nói: "Quản lý có gì sai bảo ạ?"
Chu béo chỉ vào Đường Hán nói: "Đưa xe điện của cậu ta đi bảo dưỡng, hôm nay để cậu ta dùng xe đạp giao đồ ăn đi."
Kêu Đường Hán đi bằng xe đạp giao đồ ăn ở nơi xa tận 30km, chẳng phải muốn giết chết anh sao, trên mặt mấy nhân viên xung quanh lộ ra tia không cam lòng, nhưng cũng chẳng có ai dám nói gì, tránh rước họa vào thân.
"Vâng, vâng, tôi lập tức đi ngay." Trương Kiện là tên nịnh nọt theo đuôi Chu béo, cho nên sẽ lập tức làm theo những chỉ thị của hẳn ta.
Tôn Lệ rất thông cảm với Đường Hán, nhịn không được nói: "Quản lý, đường đi xa như vậy, sợ đi xe đạp không đủ thời gian đâu, nếu lúc đến đồ ăn nguội lạnh hết, khách hàng sẽ phản ánh đó."
“Nếu khách hàng phàn nàn, cứ trừ tiền của cậu ta." Chu béo không để ý nối.
Đường Hán khó có thể khống chế được cơn tức giận trong lòng, gân xanh trên trán giật giật vài cái, anh thật sự muốn đánh Chu Béo một trận để trút giận.
Nhưng anh không thể, nghĩ đến việc mẹ anh gặp khó khăn để vay tiền học phí cho anh, nghĩ đến chị gái đã bỏ học sớm đi làm để anh có thể đến trường, bàn tay siết chặt của Đường Hán lại buông lỏng, vì học phí, anh chỉ có thể nhãn nhịn.
Chu Béo nhìn thấy bộ dạng sắp phát điên của Đường Hán thì vẫn có chút khẩn trương, một khắc kia, hắn như cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng khi Đường Hán buông nắm đấm xuống, hẳn lại trở nên kiêu ngạo, mỉa mai nói: "Thăng bụi đời nghèo nàn, trong lòng khổ sở lắm sao? Nhưng cậu có thể làm gì cơ chứ, cậu phải chịu đựng, vì tôi là quản lý, mà cậu chỉ là một công nhân quèn mặc cho tôi dẫm đạp. Có bản lĩnh thì cậu lên làm ông chủ đi, làm ông chủ rồi thì cậu có thể tùy ý sa thải ông đây."
Nhìn Đường Hán bưng đồ ăn đóng gói đi ra khỏi nhà hàng, Chu béo có chút vui vẻ, nhưng hẳn vẫn chưa thỏa mãn, muốn tìm lý do sa thải Đường Hán, khiến anh cút đi, để tất cả mọi người biết được kết cục khi đắc tội Chu béo hẳn là như thế nào.
Đường Hán đạp xe đạp như bay, như trút giận lên xe đạp. Đường Hán không ngừng tự nhủ mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, khiến tên khốn như Chu béo trả giá.
Đào Nguyên Cư năm ở ngoại ô thành phố, gần bờ biển, cách thành phố 30km, là khu dân cư cao cấp nổi tiếng ở thành phố Giang Nam.
Nếu là Đường Hán ngày xưa, đạp xe mệt bở hơi thì không nói đi, đến nơi chắc chăn khách hàng sẽ không hài lòng, nếu phàn nàn thì chuyến đi này liền phí công.
Tuy nhiên, Đường Hán đã không còn là Đường Hán ngày. trước nữa, sau khi luyện Huyền Thiên Công, thân thể của anh đã trở nên vô cùng cường tráng, đạp xe như bay, những người đi ô tô đều phải ghé mắt nhìn, gần như nghỉ ngờ rằng đồng hồ tốc độ của mình bị hỏng.
Chưa đầy nửa giờ, Đường Hán đã đến số 8 Đào Viên Cư, một biệt thự bốn tầng có sân riêng và lối trang trí cực kỳ cao cấp, sang trọng.
Đường Hán đi vào biệt thự, cửa mở, Đường Hàn gõ nhẹ mấy cái, cũng không có người đi ra. Anh chậm rãi bưng hộp thức ăn đi vào trong, trong phòng dành cho khách, anh nhìn thấy một ông già mặc đồ nhà Đường đang ngồi trên ghế sofa uống trà đọc báo.
Đường Hán đứng ở cửa nói: "Lão tiên sinh, tôi đến từ nhà hàng cung đình Lý thị, xin hỏi là ngài đặt đồ ăn sao?"
Ông lão ngẩng đầu nhìn Đường Hán, thái độ cực kỳ hòa nhã: "Đúng, đúng vậy, là chỗ này."
Đường Hán đi vào phòng, hỏi: "Lão tiên sinh, tôi để đồ ở đâu đây?"
Ông lão nói: "Nhóc con, cậu ngồi trước đi, lát nữa quản gia sẽ trở lại."
Đường Hán có chút xấu hổ nói: "Nhưng mà, tôi hơi vội...."
Ông lão cười nói: “Đừng lo lắng, ngồi xuống uống tách trà, nói chuyện với ông lão này một lát đi. Lão biết thời gian của những người giao hàng như cậu rất gấp rút, có tổn thất gì thì quản gia của lão sẽ bồi thường cho."
Ông lão vừa nói vừa rót một tách trà cho Đường Hán: “Không may hôm nay bảo mẫu nấu đồ ăn trong nhà gặp tai nạn giao thông, bảo vệ đã đưa bà ấy đi bệnh viện. Quản gia thì đi mời bác sĩ đến khám bệnh cho lão, đi cũng lâu rồi, chäc sẽ về nhanh thôi."
Ông lão là người hòa nhã lại hay nói, lời nói của ông khiến anh nhớ đến ông nội Đường Minh đã mất của mình, khiến Đường Hán có thiện cảm vô cùng.
Đường Hán không lấy được tiền nên cũng chẳng thể rời đi, liền ngồi xuống. Đạp xe một đoạn đường dài thật sự rất khát nước, nhiệt độ trà của ông lão vừa phải, anh ngẩng đầu uống một ngụm trà.
"Lão tiên sinh, trà của ngài thơm quá, rất giải khát."
Đường Hán không hiểu trà đạo, chỉ cảm thấy sau khi uống trà của ông lão thì có cảm giác thơm miệng.
Ông lão lại muốn rót trà cho Đường Hán, Đường Hán vội vàng cầm lấy rót cho ông lão trước, sau đó rót cho mình một cốc nói: "Lão tiên sinh, thân thể ngài không tốt sao?"
Y học cổ truyền chú trọng nhìn, nghe, hỏi và hiểu, về cơ bản Đường Hán đã nắm bắt được tình trạng của ông lão thông qua việc xem nhìn, chỉ muốn xác nhận thêm thông qua trò chuyện.
Ông lão nói: “Lão mắc bệnh tim bẩm sinh, không thích hợp để phẫu thuật, đi khắp nơi đầu không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể dựa vào uống thuốc và truyền dịch để duy trì, mỗi năm lại càng nghiêm trọng hơn. Mấy ngày trước Tôn Bái Niên của Hồi Xuân Đường đến khám bệnh cho lão, cũng châm cứu cho lão một lần, cảm giác cũng không tệ lắm, giảm bớt cảm giác đau nhức rồi, nhưng ông ấy cũng nói, bệnh của lão chỉ có thể giảm bớt, không thể trị tận gốc."
Khi đang nói chuyện, ông lão đột nhiên lộ ra vẻ đau đớn, một tay che trái tim, ngửa người ra sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...