Một đại gia tộc có thể truyền thừa không dứt, nhất định phải có căn cơ vững chắc, Đồ Nguyên cho rằng Đoàn gia có thể truyền thừa không ngừng, hơn nữa không ngừng lớn mạnh, căn phòng này là nơi nắm giữ vận mệnh Đoàn gia, hắn tin tưởng, cho dù người của Đoàn gia ở bên ngoài đều chết sạch, chỉ cần căn phòng này vẫn còn, như vậy Đoàn gia cuối cùng có một ngày vẫn có thể đông sơn tái khởi.
Đồ Nguyên xoay người lại, nhìn thẳng lão nhân này, trong mắt có cảnh giác, nhưng là không có nửa điểm sợ hãi.
"Nếu đã chết rồi, sao không tán đi, lay lắt đến hậu thế để làm gì chứ?" Đồ Nguyên nói.
Lão nhân sắc mặt không có biến hóa, nhưng vốn ánh mắt hiền lành chợt biến thành âm u lạnh lẽo.
Đoàn gia người thủ hộ căn phòng này chính là người chết từ các thế hệ trước, sau khi chết thần hồn bọn họ tiến vào nơi này.
Đây là một tòa không nên tồn tại ở thế gian Âm Lâu.
"Hắc hắc, tiểu tử, ngươi nếu đã vào, vậy không cần phải rời đi nữa, lưu lại đi theo chúng ta." Lão nhân buồn bực nói.
Lão vừa dứt lời, trong hành lang đúng là xuất hiện mười mấy người, đám bọn họ đều đốt một ngọn đèn dầu tương tự.
Lối thoát hai bên đều bị chặn lại, Đồ Nguyên liếc mắt đảo qua, phát hiện bọn họ chính là mấy người trên vài bức họa khi nãy.
Lúc này thì bọn hắn không hề giống như bức họa mặt mũi hiền lành, mỗi người âm trầm, quỷ dị u lãnh.
Một đám người đã chết đáng ra phải biến mất khỏi thế gian, thông qua phương thức đặc thù mà vẫn tồn tại trên thế gian này, người như vậy được xưng là Âm Linh, ở trên đời này kỳ thực không ít, nhất là những đại gia tộc như này, đều giữ lại một số ít người không muốn tiêu vong.
Còn có vài môn phái, càng có thể khiến một số người chuyển sang kiếp khác, sau đó lại một lần nữa dẫn dắt về môn phái tu hành.
Đồ Nguyên còn từ ánh mắt của bọn hắn thấy được tham lam.
Thần hồn của một tu sĩ với bọn hắn là món béo bở, thần hồn Đồ Nguyên là tu vi Thần Anh, bọn họ ăn được lúc sau ít nhất cũng khiến họ ở trên đời này tồn tại thêm tối thiểu mười năm.
Đám bọn họ lao đến từ phía sau, như từng làn khói trắng, chẳng qua là khi bọn họ nhào vào Đồ Nguyên trên người thì, cứ thế xuyên qua thân thể Đồ Nguyên.
《 vô tàng tu di thân thông thuật 》 đặc điểm pháp môn này tất cả giống như tên gọi, vô, tàng, tu di, thân thông, giờ khắc này Đồ Nguyên biến "vô", không hề tồn tại, như cái bóng.
Vô tàng tu di thân thông thuật trông thì không có thủ đoạn đối chiến trực diện, nhưng cực kỳ ảo diệu.
Thân thể Đồ Nguyên như cái bóng, hoặc như là giấy màu rực rỡ tung bay trong gió, hắn không thèm để ý này đó Âm Linh, trực tiếp bay vào trong.
Phập phù phiêu đãng trong phòng, khi cao khi thấp, lại không hề chạm đến cấm pháp trong phòng.
Hắn bỗng nhiên dừng lại trước một bộ giá sách, ở nơi này có một quyển sách, sách màu hồng đỏ, trên bìa có viết Thanh Ma Thủ, trên quyển sách này nhưng lại có từng tia khí đen vờn quanh, những tia khí đen kết thành một bàn tay dày đặc tà khí, phía trên có cấm pháp.
Hắn liếc sang từng món từng món bên cạnh, thầm tiếc hận trong lòng, nghĩ Thất Bảo Như Ý của mình ở đây, có thể phát huy đại tác dụng, thậm chí có thể thử một lần phá cấm pháp nơi này.
Mặc dù vậy đã đến đảo giấu vàng há có thể tay không mà về, hắn trực tiếp đưa tay cầm lên.
Kia trên cuốn pháp thư bìa đỏ cũng có một bàn tay vung ra, cùng tay hắn va chạm, tích tắc đó, Đồ Nguyên chợt cảm thấy xung quanh âm u lạnh lẽo. Đồng thời, khắp phòng âm phong nổi lên bốn phía.
Vốn trước đó ngoài hành lang mấy cái Âm Linh, chẳng biết lúc nào đã vào bên trong, hơn nữa hoàn mỹ dung nhập vào trong phù cấm đại trận, từng bộ mặt người, trong không trung lập loè há miệng cười.
Mà ở những khuôn mặt người không gian xung quanh cũng vặn vẹo mơ hồ, từ những chỗ vặn vẹo đó, có từng cơn âm phong lùa ra.
Đó là U Minh âm phong, là một loại cực kỳ âm độc ác phong, nếu thân thể bị thổi tới thì biến thành màu đen thối rữa, thần hồn bị thổi tới, thì sẽ quay cuồng, suy nhược thần hồn.
U Minh âm phong rít gào, trong phòng âm u lạnh lẽo.
Đồ Nguyên vì muốn lấy vị kia Thanh Ma Thủ pháp thư nên không thể rảnh tay, vì vậy lúc này thân thể hắn lại biến hóa thành dạng "vô".
Ngay trong nháy mắt, Đồ Nguyên chợt lật ngửa bàn tay.
Nhiếp Linh Cầm Nã Pháp, chuyên bắt các loại Âm Linh thần hồn.
Bàn tay xanh phía trên pháp thư vậy mà bị hắn nắm ra ngoài, tóm được trong nháy mắt, pháp quang quanh cuốn pháp thư biến mất, Đồ Nguyên đưa tay chộp lấy nhét vào tay áo thì ngay lúc đó, một cơn âm phong thổi qua thân, thân thể hắn lại lần nữa biến thành cái bóng.
Đúng lúc này, một người xuất hiện ở cửa, người này một thân áo dài, cằm có chòm râu ngắn, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.
Đồ Nguyên là là bay về phía cửa, thế nhưng lối ra bị chặn lại, trong mắt người nọ sát khí tỏa ra tứ phía.
Chỉ tay về phía mi tâm Đồ Nguyên lao tới, linh quang chói lọi trên đầu ngón tay, như mặt trời rực cháy.
Mi tâm Đồ Nguyên thoáng hiện một tia kiếm quang như vầng trăng khuyết xẹt qua mặt trời, mặt trời tan vỡ.
Trong mắt người nọ hiện lên vẻ kinh ngạc, liền lùi lại hai bước, bóng người đến ngay trước mặt chợt nhoáng lướt qua, vừa định nhìn kỹ lần nữa, đã biến mất trong không trung u ám.
Người nọ cắn chặt răng, cũng không có ý định đuổi theo, mà tiến vào trong phòng.
Lão tổ tông đã bị giết, đây là sự tình hắn vạn lần không dám nghĩ tới. Một vị Nguyên Thần Pháp Thân, cứ như vậy mà chết, chết vô cùng gọn gàng, chuyện như vậy trong thiên hạ rất khó xuất hiện, thế nhưng chuyện cũng xảy ra rồi, vậy giờ phải làm sao, vì vậy trước tiên hắn chạy tới căn nhà cổ ở Đoàn gia.
Điều hắn lo lắng quả nhiên đã xảy ra, có người tới nơi này trộm pháp thư. Hắn rất muốn bắt vị kia khiến cho Đoàn gia chịu trận tai kiếp này Đồ Nguyên giết, thế nhưng để Đồ Nguyên thoát được ra ngoài, hắn không hề đuổi theo, vì trong lòng hắn, Đoàn gia căn phòng cổ càng quan trọng hơn.
Chỉ có thủ hộ tốt nơi này, Đoàn gia truyền thừa mới có thể bất diệt.
Đoạn Mạc Thần từ túi đeo bên hông lấy ra một lệnh bài, vung lệnh bài ra, rơi vào trong phòng, quang hoa nhộn nhạo, âm phong chợt ngừng.
Hắn vội vàng muốn xem có những thứ gì bị trộm rồi, bước nhanh đi tới trước đống giá sách, nhìn kỹ từng chút một.
Bỗng nhiên, hắn kinh hãi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy vốn đã sớm biến mất trong u ám Đồ Nguyên chẳng biết khi nào đã xuất hiện trong phòng, lại còn vừa mới đưa thứ gì đó vào ống tay áo.
"Ngươi lại dám trở về." Đoạn Mạc Thần giận dữ, đôi mắt ngập tràn lửa giận.
Đồ Nguyên chỉ khẽ cười, phất phất tay, bước ra một bước, thân thể lại chìm vào hư vô.
"Ngươi! Chớ đi." Đoạn Mạc Thần thật không ngờ Đồ Nguyên lại dám trở về, nhưng Đồ Nguyên rời đi hắn đã không kịp ngăn lại.
...
Khổng Tước vương triều năm thứ ba trăm bảy mươi, trên vùng trời Thánh kinh, Huyết hải che khuất mặt trời.
...
Lúc Đồ Nguyên ra khỏi Đoàn gia thấy được tràng cảnh này, trong Huyết hải, một con Huyết nhãn nhìn chăm chú vào Thánh kinh.
Thánh kinh, trước Đại Minh vương cung, có một người giương cung kéo tên.
Người nọ vô cùng cao to, cung khổng lồ, mũi tên to dài.
Cung được kéo như trăng tròn, thân cung có sấm sét vờn quanh.
Ở ngay phía dưới Đồ Nguyên quan sát một màn này, một cỗ khiến người cảm giác hít thở không thông áp tại trong lòng, hắn đứng đó quan sát mà cũng cảm thấy mũi tên kia như nhắm về phía mình.
"Tà ma ngoại đạo, cũng dám đến Thánh kinh giương oai."
Thanh âm người cao to như chuông vang, toàn bộ Thánh kinh đều có thể nghe được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...