Khuôn mặt Chu Thanh chợt lạnh như băng, nàng chăm chú quan sát Đồ Nguyên, trong nhận thức của nàng, Đồ Nguyên có ba bộ dạng, một là năm đó bị nàng chỉ chạm nhẹ một cái liền tóm gọn, mang về Long Trì Thiên Cung với bộ dạng mềm yếu vô lực, một là khi Long Trì Thiên Cung bị tập kích, Đồ Nguyên chạy chối chết, còn lại là lúc trước tu vi Kim đan, đại chiến với Đồ Nguyên bộ dạng khi đó một trận.
Trận chiến lần đó Chu Thanh thất bại, dù nói nàng không hề chịu chút tổn thương nào, nhưng cuối cùng vẫn là nàng chủ động dừng chiến, trong mắt kẻ khác chính là nàng thất bại.
Nhiều năm đã trôi qua, trận đó, mỗi chiêu, mỗi thức vẫn thường dựng lại trong hồi ức của nàng, không phải vấn đề kết quả, không như tranh đấu như thế gian phàm tục, cũng không phải chiêu thức thế nào, mà là đấu pháp.
Những năm gần đây, nàng nỗ lực tu hành kiếm thuật, nhất là Thái Âm trảm linh kiếm quyết đã vọt tới tầng thứ sáu, cách cảnh giới ‘Trảm thiên linh’ chỉ một đường tơ, cảnh giới như thế, pháp bảo đã không còn khả năng có thể ngăn cản được.
Nàng nhìn Đồ Nguyên, rất muốn dùng Đồ Nguyên để thử kiếm, nhưng nhớ đến lời sư phụ phân phó, bây giờ chính là thời khắc tồn vong của Long Trì Thiên Cung, nàng vội áp chế ý niệm trong đầu kia, nói: “Yêu tà tất sẽ bị trời tru, nếu có cơ hội, trời muồn mượn tay ta giết ngươi, ta sẽ không buông tha, hôm nay tới đây, muốn thỉnh ngươi đến Long Trì Thiên Cung một chuyến.”
"Nga, vì sao?" Đồ Nguyên có chút bất ngờ, hỏi lại. Hắn vốn tưởng Chu Thanh vì biết hắn xuất hiện nơi này, nên muốn đến trả thù, không thể ngờ nàng vậy mà tới thỉnh hắn đi Long Trì Thiên Cung.
Nàng không hề đáp lời hắn, mà nhìn về phía Diêu Dao, nói tiếp: "Vị này hẳn là một trong bốn người năm đó trốn ra từ Tử Thành, Trùng Ma Tiên Tử a?”
Mí mắt khẽ rung, Diêu Dao đáp: “Không so được đại môn đại phái thanh danh, Long Trì Thiên Cung – Kiếm tiên tử.”
Nếu có người thấy vậy, có khi lại tưởng hai người là cố nhân, nhưng cũng có người vừa thấy sẽ nhận ra sự thù địch, Diêu Dao và Chu Thanh dù chưa đến mức thấy nhau như thấy địch, nhưng cũng chẳng khác là bao.
"Trên người ngươi có thần niệm Tà Thần. Mấy năm nay, ngươi bừa bãi phóng túng, sát sinh đã thành tính. Cả đời này ngươi cũng không chém được thần niệm Tà Thần, bởi vì nó đã ăn sâu vào tâm linh chính ngươi, dù đó không phải ngươi nhưng cả hai cũng đã như một.”
"Không đến lượt ngươi quan tâm." Diêu Dao nói.
Thế nhưng bên cạnh Đồ Nguyên lại hỏi: "Nghe ý của ngươi có vẻ ngươi có biện pháp giúp nàng chém được thần niệm Tà Thần.”
"Vậy phải xem ý các ngươi thế nào." Chu Thanh đáp.
"Ngươi nếu tới nơi này, chắc không chỉ muốn nói những điều này với chúng ta." Đồ Nguyên hỏi.
Chu Thanh nhìn Diêu Dao, đợi đến lúc Đồ Nguyên dứt lời mới quay sang nói: "Đi Long Trì Thiên Cung với ta, sư phụ ta muốn gặp các ngươi."
So với lần đầu y muốn đưa Đồ Nguyên đến Long Trì Thiên Cung, nàng chẳng hề phải thích một lời, trực tiếp bắt đi, mà bây giờ muốn thỉnh Đồ Nguyên bọn họ đến Long Trì Thiên Cung, trước đó còn nói mấy lời câu dẫn, khiến Đồ Nguyên không thể cự tuyệt.
"Không đi." Đồ Nguyên chưa nói gì, Diêu Dao đã mở miệng cự tuyệt, vô cùng thẳng thắn. Thế nhưng Đồ Nguyên lại nói: "Tô tiên sinh thực sự có biện pháp giúp nàng chém thần niệm Tà Thần sao?"
"Tin hay không tùyngươi." Chu Thanh đáp.
"Hảo, chúng ta theo ngươi gặp Tô tiên sinh." Đồ Nguyên nói.
Diêu Dao ở bên cạnh không nói, bọ dáng nàng rất tức giận, Chu Thanh cũng không thấy Đồ Nguyên nói gì với Diêu Dao, nhưng cuối cùng Đồ Nguyên vẫn mang theo Diêu Dao và đệ tử Phạm Tuyên Tử cùng đi Long Trì Thiên Cung.
Đây không phải lần đầu Đồ Nguyên tới Long Trì Thiên Cung, nhưng lại là lần đầu tiên thả lỏng tâm tình chứng kiến toàn bộ Long Trì Thiên Cung, tại đây, trên núi, nhìn khắp bốn phía, bầu trời từng đám từng đám mây đen chen chúc, linh quang từ Long Trì Thiên cung xông thẳng lên cao, xua đẩy đám mây đen. Không có tí ti Tà ý nào tồn tại, lại nhìn phương xa khắp nơi, núi non bất tận, yên lặng ngủ đông.
Lại nhìn những ngọn núi ngay xung quanh, phát hiện chúng như xoay quanh một chỗ giống đài sen, giữa đài sen là một hồ nước xanh thẳm trong veo.
Bầu trời trên hồ nước, thanh quang bao trùm, thanh quang tương tự như Thất Bảo Như Ý trên tay hắn từng tán phát.
Đồ Nguyên thấy được Tô Cảnh Ngọc, thấy vô cùng rõ ràng. Lần đầu gặp Tô Cảnh Ngọc, y như mây trên trời, thấy y, nhưng chỉ thấy mờ ảo. Lần gần đây nhất thấy kiếm chém phân thân Khổng Tước Đại Minh Vương, khi đó trông y như vách đá sừng sững, vô luận trải qua bao nhiêu mưa gió, y vẫn ở nơi đó.
Mà lần này gặp lại y, lại thấy y như một người chân chân thật thật, một người cùng thiên địa này hòa thành một thể.
"Tô tiên sinh có thể giúp nàng chém thần niệm Tà Thần trong thần hồn?"
Đây là chuyện Đồ Nguyên quan tâm nhất, cũng là mục đích hắn muốn tới Long Trì Thiên Cung.
"Không ai có thể giúp được nàng, chỉ có nàng ta mới có thể giúp chính mình." Tô Cảnh Ngọc thản nhiên nói.
"Vậy lời Tô tiên sinh nói là có ý gì?" Đồ Nguyên hỏi.
"Mặc dù ta không thể giúp nàng chém được Tà niệm, nhưng có một pháp có thể trao tặng nàng, nếu nàng có đủ nghị lực, vậy thì có thể." Tô Cảnh Ngọc đáp.
"Vậy Tô tiên sinh muốn hắn làm gì?" Diêu Dao đứng cạnh lên tiếng hỏi.
"Ta không cần hắn giúp ta làm gì." Tô Cảnh Ngọc đáp.
Mí mắt khẽ giật, nàng cũng không tin lời y, cho dù đối mặt Tô Cảnh Ngọc, đối mặt vị này nhân vật danh khắp thiên hạ cũng không hề sợ hãi mảy may. Theo nàng nghĩ, việc Tô Cảnh Ngọc muốn Đồ Nguyên làm khẳng định không đơn giản.
“Vậy ngươi gọi hắn tới để các ngươi làm cái gì?” Diêu Dao hỏi.
Tô Cảnh Ngọc cười cười, nói về phía Đồ Nguyên: "Ngươi giết người của Đoàn gia, Đoàn gia nhất định đẩy chuyện này lên đầu Long Trì Thiên Cung chúng ta."
"Ý của Tô tiên sinh là?"
"Đoàn gia ở Khổng Tước vương quốc có thế lực rất lớn, nếu Đoàn gia toàn lực tấn công Thương Minh Châu, Thương Minh Châu sẽ rất khó chống lại, cho nên, ta muốn đoạt thế tấn công của Đoàn gia, làm chậm lại sự tiến công của Khổng Tước vương quốc."
"Ta phải làm gì?" Đồ Nguyên hỏi.
"Ta có tu một pháp, muốn mượn thân ngươi phủ xuống." Tô Cảnh Ngọc trả lời.
Y vừa nói ra, dù là Diêu Dao hay Đồ Nguyên đều hiểu ý, muốn đưa hắn làm mồi.
Đồ Nguyên đang nghĩ, làm mồi dụ không có gì khó, vấn đề là sau khi làm mồi nhử liệu hắn có thể còn sống mà trở về hay không.
"Không được." Diêu Dao trực tiếp bác bỏ.
Tô Cảnh Ngọc chắp tay sau lưng nhìn Diêu Dao cười cười, hiển nhiên y không cảm thấy tức giận vì Diêu Dao chen lời, mà tiếp tục nói với Đồ Nguyên: "Nếu như ngươi nguyện ý làm, ta có thể truyền cho nàng Thái Âm Trảm Linh kiếm quyết bản hoàn chỉnh, còn có thể cho ngươi tùy ý chọn học một loại pháp thuật của Long Trì Thiên Cung."
Trong giây lát đó Đồ Nguyên suy tính rất nhiều, nhưng hắn biết, muốn Diêu Dao thực sự chém trừ thần niệm Tà Thần trong cơ thể, với năng lực của hắn thì không còn cách nào, nhất là hiện tại Diêu Dao cũng không còn là Diêu Dao của trước kia, hiẹn tại nàng được gọi là Trùng Ma Tiên Tử.
Diêu Dao nhìn Đồ Nguyên, không nói gì, nàng chỉ lắc đầu.
Nhưng Đồ Nguyên cũng lắc đầu, quay lại hỏi Tô Cảnh Ngọc: "Chẳng biết Tô tiên sinh muốn giết ai?"
"Đoàn gia có một vị lão phu nhân rất cưng chiều Đoàn Ngọc, nếu ngươi bị người của Đoàn gia bắt, nhất định sẽ đem ngươi đến trước mặt lão phu nhân đó, người ta muốn giết là nàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...