Đoàn Ngọc phong thư trên tay, hỏi: "Ai nhờ ngươi mang tới?"
"Một kẻ lạ mặt, nhưng từ một số điều hắn nói, chắc đã từng là đệ tử Âm Hồn Cốc."
"Đã từng là đệ tử Âm Hồn Cốc sao?" Đoàn Ngọc hơi híp mắt, mặt y để râu, nhưng vẫn có mị lực khó tả, đôi mắt đào hoa kia của y đối với nữ nhân mà nói, tràn đầy dụ hoặc.
Âm Hồn Cốc này phần lớn nhờ công của y mới chiếm được, nên y cũng trở thành chủ nhân nơi này, ở đây cách xa Đoàn gia của Khổng Tước vương quốc, cách xa hoàng đế, không ai quản y. Vì thế, thân phận của y ở đây không có nhiều ưu thế, nhưng vẫn không có người dám chọc đến y, mặt khác Khổng Tước vương quốc đã xâm chiếm đến Thương Minh Châu, càng không có người dám dây dưa với y.
Y thoáng nhìn bầu trời, mặt trời vẫn treo cao, phong thơ có viết giờ Tý, thỉnh quân ngước nhìn ánh trăng rằm, tất có hậu lễ đưa tặng.
Hậu lễ gì, y đang suy tư.
Trước khi cầm lấy phong thơ này, đã có người kiểm tra thử, bên trong không hề có chú pháp.
Y đưa tay ném phong thơ, nói: “Đêm nay mở yến tiệc, đi mời chủ nhân Đào Sơn và Thương Hà Phủ Quân tới đây, đêm nay ta muốn uống rượu ngắm ca kỹ.”
Nửa đêm, trong Âm Hồn Cốc cử hành yến hội, trăng sáng treo cao, ca múa mừng quãng thời gian thái bình, yến hội tổ chức ngay vùng trung ương Cốc, vài người vốn là đệ tử Âm Hồn Cốc đều đã gia nhập Đoàn gia, cùng ngồi chỗ kia, nhìn ca múa trên đài, uống rượu, phẩm nhạc.
Trái phải hai bên Đoàn Ngọc có hai nữ tử, xinh đẹp như hoa, tư thái thướt tha.
Trên bầu trời, ánh trăng từ từ đi lên, giờ Tý gần tới, ca múa dần dần yên ắng.
Cho đến khi vầng trăng đã đến đỉnh đầu, trăng tròn thành khuyết, giờ Tý đã điểm, ca má dừng lại.
“Ngọc viện chủ, thực sự sẽ có người tới hay không?” Một vị nam tử bên cạnh hỏi.
Nam tử ngồi chỗ đó, bên cạnh cũng có một nữ tử, tiếp bên cạnh còn có một người. Nếu Đồ Nguyên ở đây, tất sẽ nhận ra gã. Gã chính là khi hắn ở Đào Sơn so đấu sinh tử với Đồ Tu, gã là trọng tài phán định – Chung Xuyến. Mà vị trung niên ngồi chỗ kia, chính là chủ nhân Đào Sơn ngày trước. Bên này lại có một nữ tử xinh đẹp, nằm thườn ra đấy, kế bên là một vị nam tử vô cùng anh tuấn đang bóc vỏ hoa quả giúp nàng, rồi đưa vào miệng nàng cho ăn.
“Ngọc viện chủ, người ta chỉ tùy tiện viết một phong thư mà ngài liền tin là thật.”
Bên người Đoàn Ngọc có kẻ lên tiếng quát, mà y chỉ dựa trên ghế, liếc nhìn bầu trời, nói: “Trực giác nói cho ta biết, tối nay nhất định có chuyện phát sinh, năm đó ta tiến vào Âm Hồn Cốc nơi đây, lồng ngực ta nóng lên, ngày hôm nay lại cũng như vậy.”
“Giờ Tý đã đến.” Nữ tử kế bên Đoàn Ngọc cẩn trọng nói:
Nàng vừa dứt lời, trăng sáng đã khuyết, bất chợt, ánh trăng trên bầu trời bắt đầu mông long, sau đó như biến thành một bức họa. Trăng đột nhiên rơi từ chín tầng trời, cùng lúc đó, trăng khuyết như hóa thành lưỡi thanh liên đao. Cứ thế rơi xuống từ chín tầng trời, tất cả mọi người cùng chứng kiến tràng cảnh này.
Đoàn Ngọc như chợt nghĩ tới điều gì, gương mặt hiện vẻ kinh hãi, quanh thân dâng lên linh quan, nhưng mà linh quang mới lóe lên, mặt trăng khuyết đã đến ngay trước mặt bọn họ, sau đó tất cả đều thấy ánh trăng xẹt qua cổ Đoàn Ngọc, đầu y từ trên cổ rụng xuống.
Mọi người kinh hãi.
"A..."
Được Đoàn Ngọc mời tới, chủ nhân Đào Sơn và Thương Lãng Phủ Quân sợ hãi nhìn một màn này, sau đó nhìn lại lên trời. Bầu trời thanh minh, ánh trăng vẫn treo cao ngoài cửu thiên.
...
Đệ tử Đoàn gia ở biệt viện biết viện chủ bị chém đầu ngay trong lãnh địa của mình, hồn bay phách lạc, một đám kinh hãi không biết thủ phạm là ai. Chỉ có thể suy đoán là đệ tử trước đây của Âm Hồn Cốc gây ra.
Khổng Tước vương quốc, Đoàn gia.
Một vị quản gia bước vội vào trong phủ.
Quá ba dãy biệt viện, bảy lần đẩy cửa, đi tới một đại viện.
"Phu nhân, thiếu gia, thiếu gia ở Thương Minh Châu bị người giết."
Quản gia nói với một vị lão phu nhân cùng sự bi thương.
"Cái gì?"
Vị phu nhân kia sắc mặt cứng đờ, giận dữ hỏi: "Có biết là kẻ nào làm hay không?"
"Không biết." Quản gia lắc đầu trả lời.
Sắc mặt vị lão phu nhân biến thành dữ tợn, trong mắt tỏa ra sát khí, nói: "Nhất định là người của Long Trì Thiên Cung, không ngờ tới chúng lại bỉ ổi đến vậy, ta muốn đi gặp Minh Vương, nhất định sẽ diệt sạch toàn bộ đám tu sĩ ô hợp và môn phái ở Thương Minh Châu.”
Nói đến đây, nước mắt chầm chậm lăn, nói tiếp: "Năm đó khi nó rời nhà ta đã từng nói, cái vùng đất man hoang đó, không có ai kính nể, uy danh Đoàn gia tuy có thể uy hiếp rất nhiều người, nhưng chỉ cần trong vạn người có một kẻ chán sống, thì nó sẽ chẳng còn cơ hội trở về, nhiều năm trôi qua nó vẫn bình an vô sự, chút nữa thôi nơi đó cũng đã là giang sơn Khổng Tước vương quốc, vậy mà lại bị người giết.”
Quản gia đứng cạnh cẩn thận nói: "Phu nhân, loại chuyện như này cũng không thể do Long Trì Thiên Cung làm được."
"Mặc kệ chúng có dám làm hay không, Ngọc nhi của ta chết ở địa bàn bọn chúng, vậy chúng sẽ phải chịu trả giá.” Lão phu nhân nói. Giọng nàng cứng rắn, lạnh lẽo, vẻ lãnh khốc như vậy thường ít thấy trên một vị phu nhân đã nhiều tuổi như nàng. Trên mặt, từng nếp nhăn không quá rõ ràng, nhưng vẻ quyền lực phú quý lại thể hiện vô cùng nổi bật.
Hai mắt nàng nhìn về phía xa, phảng phất thấy được Long Trì Thiên Cung, nhìn chăm chú vào toàn bộ vùng đại địa Thương Minh Châu.
...
Trong thiên cung.
Chu Thanh đến bên cạnh Tô Cảnh Ngọc, nói: "Sư phụ, Âm Hồn Cốc Đoàn Ngọc bị người giết."
Tô Cảnh Ngọc nhướng mày, hỏi lại: "Là ai giết?"
"Có thể là cố nhân trước đây từ Âm Hồn Cốc."
Tô Cảnh Ngọc hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói ra: "Xem ra, trận chiến này không phải cứ muốn tránh là được, đến còn nhanh hơn so với tưởng tượng."
"Đoàn Ngọc chết ở Thương Minh Châu, Đoàn gia nhất định đổ lên đầu chúng ta, hiện tại thế lực Đoàn gia ở Khổng Tước vương quốc rất lớn, coi như bọn họ có cớ để chuẩn bị." Chu Thanh nói tiếp.
Tô Cảnh Ngọc gật đầu, nói: "Là họa thì tránh không khỏi, nếu không thể tránh kiếp, vậy cũng chỉ có thể đối mặt, để chúng ta so với Khổng Tước vương quốc bọn họ một lần, bọn hắn mượn hồng trần cuồn cuộn quấn thân càng trở nên cường đại, hay là người như chúng ta tu thiên đạo càng tiêu dao."
"Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì." Chu Thanh nói.
"Ngươi hiện tại đến đỉnh Nhĩ Sơn, nơi đó có một người, ngươi mời hắn tới Long Trì Thiên Cung, nếu như hắn không tới, ngươi liền nói với hắn, vi sư có biện pháp chữa trị cho hảo hữu của hắn." Tô Cảnh Ngọc nói tiếp.
"Vâng, sư phụ." Chu Thanh rời Long Trì Thiên Cung, bước lên hư không, cưỡi mây vượt gió, chỉ chớp mắt đã đến đỉnh Nhĩ Sơn.
Nàng không biết trên đỉnh Nhĩ Sơn có ai, nhưng nàng tin tưởng sư phụ của mình.
Khi nàng đến được đỉnh Nhĩ Sơn, liếc mắt đã thấy ba người trong cốc, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Ba người trong cốc cũng thấy nàng.
Một vị nam tử trong đó nói với nàng: "Thật có duyên, đến đây cùng chúng ta ăn chân gà."
Chu Thanh lại hỏi: "Là ngươi giết Đoàn Ngọc."
"Đúng vậy."
"Theo ta biết, ngươi cũng không có nhiều tình nghĩa với Âm Hồn Cốc như vậy, vì sao ngươi lại báo thù vì Âm Hồn Cốc.”
"Thực đúng là như vậy, chẳng qua, khi ta về tới đây, có nghe nói y khinh nam hại nữ, lạm sát, hơn nữa, năm đó y từng phái người truy sát ta, không trêu chọn đến ta thì không sao, nhưng nếu đã cho ta một cơ hội, vậy ta cũng tiện tay xử lý."
"Không có môn phái, quả nhiên ngươi càng ngày càng tà." Chu Thanh nói rằng.
"Có lẽ a."
Nam tử nói tiếp: "Ngươi muốn tru tà?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...