Diêu Dao ngồi dậy, trong thoáng chốc, kim trùng bay lượn khắp phòng.
Thấy nàng chỉ một ngón tay, tất cả đám kim trùng bay vòng vòng rất có trật tự quanh nàng.
Đám kim trùng này vốn là do nàng huấn luyện, tất nhiên sẽ bị nàng điều khiển. Đồ Nguyên đưa linh ngọc trong tay cho nàng.
Đồ Nguyên ra lệnh cho thi mị đưa Phạm Tuyên Tử trở về, hắn không dám để Phạm Tuyên Tử tự do một mình đi khắp nơi, không may gặp phải vị kia Liên Vân Tôn Giả, vậy thì nguy rồi.
Khi Đồ Nguyên cùng Diêu Dao từ trong quan đi ra, những đệ tử kia của nàng đều kinh ngạc nhìn Diêu Dao, các nàng mặc dù được Diêu Dao thu nhận, thế nhưng sau đó không lâu, Diêu Dao bị nhốt trong mật thất, vì vậy thực tình bọn họ quen thuộc với Dao Cơ hơn.
Lúc thấy Diêu Dao, lại không nhận ra.
Chẳng qua, mặc kệ các nàng có chấp thuận hay không, các nàng đều cần phải tuân theo, mà phần lớn thời gian ở đây Diêu Dao đều một mực dưỡng thương, còn Đồ Nguyên thì cũng chưa có rời đi, hắn cần phải bảo vệ Diêu Dao trong thời gian dưỡng thương một chút, vì vậy vị nữ đồng trước kia liền đến hỏi Đồ Nguyên, hỏi xem đến tột cùng thì quan chủ của chúng ta là ai?
Đồ Nguyên nói cho nàng biết, Quan chủ hiện tại chính là người ban đầu đã thu nhận các nàng, sau đó các nàng ngạc nhiên hỏi, vậy về sau vị Quan chủ kia lại là ai?
Đồ Nguyên đứng dưới ánh mặt trời, chỉ vào cái bóng dưới chân, nói trước kia chính là cái này.
Nữ đồng nửa hiểu nửa không gật đầu, đối với nàng, Đồ Nguyên là một người thần bí mà cường, vị Âm Sơn Quỷ Vương kia mấy ngày nay luôn luôn tới nơi này, đã cường đại đến đáng sợ, nhưng người đứng trước mặt này nhìn qua không có gì cường đại, càng không phải là một người đáng sợ, lại làm cho Âm Sơn Quân Vương và Khiếu Nguyệt Thiên Quân đều bại trận mà trốn, dù cho khi hắn rời đi, Âm Sơn Quỷ Vương và Khiếu Nguyệt Thiên Quân cũng không dám ngăn cản.
Cho nên, trong mắt nữ đạo đồng này, Đồ Nguyên mới là người đáng sợ nhất, cũng may tuy rằng vô cùng đáng sợ, lại như một thanh tuyệt thế kiếm khí ẩn mình trong vỏ.
Đồ Nguyên thảnh thơi ở nơi này hơn nửa năm, trong thời gian này, cả ngày Diêu Dao đều bế quan dưỡng thần. Nàng thử mọi cách chém trừ Dao Cơ, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Đồ Nguyên truyền Thái âm trảm linh kiếm quyết cho nàng, nhưng mà hiện tại tà niệm thần linh ẩn nấp trong thần hồn nàng, muốn chém trừ là một chuyện không hề dễ dàng.
Huống chi, năm đó bản thân Đồ Nguyên chém trừ thần niệm, là bị khóa trong tháp Long Trì Thiên Cung bốn năm, bốn năm đó hắn không có làm gì, chỉ tu thái âm trảm linh kiếm, mới chém được thần niệm.
Mà bây giờ Diêu Dao càng phiền phức hơn. Cần thời gian sẽ lâu.
Chẳng qua, cũng may Đồ Nguyên có thời gian, khi đó hắn từng muốn rời đi, lại cảm thấy tâm huyết sôi sục, đã đến tu vi Thần Anh, tự thân bắt đầu cảm ứng được người khác có ý đồ với bản thân.
Thần Anh tu sĩ, đã bước lên con đường cảm ngộ thiên địa.
Trong nửa năm này, mọi việc lớn bé đều do Phạm Tuyên Tử xử lý, nàng mới càng giống chủ nhân Bạch Đầu Quan, đệ tử trong quan cũng đều nghe lời nàng.
Nơi này cách Âm Hồn Cốc không xa. Năm đó lúc tu vi hắn còn thấp, nghĩ thấy xa, trên đường đi phải trải qua nhiều núi sông như vậy, rất là nguy hiểm, mà bây giờ hắn chỉ cần không ẩn dấu tu vi của mình, những nơi đi qua, trùng tinh thụ quái trong núi đều phải tránh né.
Trước tiên hắn đến trong sương mù hạp cốc, đây là phường thị cho tu sĩ đầu tiên mà Đồ Nguyên đến, lúc đó đi vào trong, thấy tất thảy nơi này thật kỳ lạ, hiện tại lại tới nơi này thấy nó thật nhỏ, niệm động trong đầu là có thể thấy hết toàn bộ hạp cốc.
Giữa sương mù hạp cốc, Ám Hà vẫn như cũ còn có người ở nơi này câu cá. Còn có người đi vào trong đó tìm vớt một ít linh thạch. Hắn chỉ qua nơi này một vòng, bởi vì che giấu tu vi, cũng không ai ngờ vừa rồi có một vị Thần Anh tu sĩ đi qua chỗ này.
Ra khỏi đó, hắn lại tới Hắc Chi Lĩnh. Thần không biết quỷ không hay giáng xuống nơi này, thế nhưng Hắc Chi trên núi đã tuyệt tích hầu như không còn.
Đồ Nguyên không biết tại sao lại như vậy, không rõ nơi đây có còn thuộc về Âm Hồn Cốc Đoàn gia hay không, nếu đúng, vậy thì Đoàn gia cũng quá vì cái lợi trước mắt rồi, còn nếu không thuộc về Âm Hồn Cốc Đoàn gia, vậy thì do mọi người quanh đây lấy hết Hắc Chi, ngay cả những gốc nhỏ cũng không tha.
Hắn đi qua dưới chân núi, hai thôn trại phụ cận đã trở nên tiêu điều, người ở bên trong thưa thơt, thoạt nhìn cũng không phải người của bộ tộc năm đó, có lẽ bọn họ đều đã rời đi. Đồ Nguyên xuất hiện trước mặt một người, hỏi người nọ bộ tộc ở đây đã chuyển đến đâu rồi, đối phương bị uy thế Đồ Nguyên chấn nhiếp, trả lời rằng mấy năm nay, ở đây từng phát sinh mấy tràng đại chiến, làm cho người nơi này đều cảm thấy không yên bình, cùng nhau dời đến Nghĩ Thành rồi.
Nhắc đến Nghĩ Thành, Đồ Nguyên lại hồi tưởng đến linh tướng Nghĩ Thành - Lộc Hàm Chân, trên tay Trướng Thủy Kiếm đại chiến cùng mình một trận trên Hắc Chi Lĩnh, lúc đó bị bản thân dùng Triệu thần đại trận đánh bại.
Nhớ tới, tuy nói so với tu vi hiện tại thì thật là thô thiển, nhưng cũng chính cái loại này thô thiển, khiến cho đấu pháp khi đó lại càng hung hiểm, lúc đó ngay cả phương pháp chạy trốn bảo mệnh cũng không có.
Hắn lại rời đi, đi về Âm Hồn Cốc, ngang qua bến đò Hoa Gian.
Bến đò Hoa Gian vậy mà so với trước càng thêm phồn vinh, càng thêm hỗn tạp. Năm đó hắn đi tới nơi này, không biết nơi này có cái gì, vì vậy sợ hãi, thế nhưng hiện tại hắn tới nơi này lần nữa, cảm thụ được bến đò Hoa Gian chỗ này, giữa sông phía trước có một con mãnh thú tiềm phục.
Hắn vẫn như cũ không biết đó là loài mãnh thú gì, tu vi đáng sợ nhường nào, hắn chỉ biết là, lúc này mình vẫn đang không phải là đối thủ của nó.
Hắn không lại tìm một khách sạn bình dân để ở như năm đó, cũng không tìm yêu quái kia để tìm hiểu cái gì, mà đi tiếp về Âm Hồn Cốc.
Hắn đi thẳng tới Thảo đường Âm Hồn Cốc, lúc tới nơi này, phát hiện ở đây náo nhiệt hơn rất nhiều, hơn nữa, linh điền cũng nhiều hơn.
Ban đầu ở đây chỉ là một mảnh linh điền coi như cho có, mà bây giờ cũng đã mở rộng đến tận chân núi, chân núi lớn như vậy mà đâu đâu cũng có, toàn bộ đều là linh điền.
Đồ Nguyên đi qua nơi đó, người xung quanh đều không thấy được hắn. Sau đó, hắn tiến vào vùng núi kia, tìm đám linh hầu năm đó cư trụ dưới gốc đại thụ, coi như may mắn, bầy khỉ vẫn còn ở đó.
Năm đó lão vượn nhìn trông vô cùng già nua, thế mà vẫn còn sống, nhiều năm đã trôi qua, già như vậy rồi, khi đó Đồ Nguyên còn cho rằng lão có thể chết đi bất cứ lúc nào, mà bây giờ vẫn sống.
Khi hắn xuất hiện ở chỗ đó, hiển lộ thân hình, hai mắt lão vượn lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Đồ Nguyên, sau đó như là nhận ra Đồ Nguyên, hung quang trong mắt thu hồi, khuôn mặt trở nên tươi cười, phát ra tiếng cười nghe vô cùng ghê rợn.
Chẳng qua, nhận ra Đồ Nguyên đầu tiên cũng không phải lão vượn, mà là một con khỉ mông trắng, con khỉ đó vung tay múa chân loạn cào cào trước mặt lão vượn, sau đó chạy đến chỗ Đồ Nguyên, trông nó vô cùng cao hứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...