Huyền Môn Phong Thần

Tại thời điểm Hoa Điệp công tử Uyên Hạo bị huyết ma chụp ra, bướm khắp trời liền tán đi, chỉ là biểu tình ngạc nhiên của y trong nháy mắt đọng lại, sau đó khuôn mặt Hoa Điệp công tử rất nhanh biến thành một cái lá cây.

Con mắt Đồ Nguyên nhìn về phía một thân cây cách không xa. Tại trong thân cây đó có một người hiện lên trên vỏ cây, một bước đi xuống.

"Không tệ, xác thực không tệ, ngươi có bằng lòng bán cây huyết kỳ này cho ta hay không?" Hoa Điệp công tử cười hỏi.

Đồ Nguyên cười cười, nói ra: "Vật giữ nhà hộ viện, ngươi cảm thấy sao chứ."

Hoa Điệp công tử Uyên Hạo gật gật đầu, sau đó nói ra: "Vật giữ nhà hộ viện xác thực sẽ không bán, bất quá thứ ta nhìn trúng cho tới bây giờ đều là trực tiếp cầm lấy là được."

"Đã có ý, vậy thì tới lấy đi." Đồ Nguyên nói.

Trên người mình có bảo vật, người khác muốn cướp giật, vậy nếu ngươi không thể đánh tan ý nghĩ của người khác, để cho đối phương xuất thủ, sau đó trực tiếp chém đi cái tay đó của đối phương là được rồi.

Lúc trước Hoa Điệp công tử Uyên Hạo khả năng còn chỉ là muốn so pháp với Đồ Nguyên, nhưng mục đích hiện tại của y đã thay đổi, biến thành muốn đoạt đồ của Đồ Nguyên.

Đối với Đồ Nguyên mà nói, cũng không có khác biệt gì, bởi vì khi đấu pháp, nếu mình thua, hắn không cho là thầy trò mình còn có thể an ổn ly khai nơi này.

Nhìn Đồ Nguyên nhàn nhạt trả lời, Hoa Điệp công tử Uyên Hạo khẽ nhíu mắt, cười nói: "Có ý tứ, từ khi nhập đan đạo tới ta, còn là lần đầu tiên có người không coi ta ra gì."


Trong mắt y chợt lóe sát khí, đột nhiên, nhìn về phía một chỗ, sắc mặt khẽ biến, sau đó y đột nhiên cười nói: "Vận khí ngươi không tệ, bản công tử phải đi trước một bước rồi."

Hoa Điệp công tử Uyên Hạo xoay người liền đụng vào một phiến lá cây. Thân thể cấp tốc dung nhập vào trong phiến lá cây kia, trong nháy mắt biến mất không thấy rồi.

Đồ Nguyên hơi hơi sửng sốt, quay đầu lại, trong từng cơn gió nhẹ thổi qua, trong một làn gió có một nữ tử hiện dần lên từ nhạt đến rõ. Nữ tử kia người mặc y phục lam sắc nhẹ, váy màu như lá liễu, eo nhỏ như cành liễu, mi như lá liễu.

Nàng vừa xuất hiện liền nhìn nhìn xung quanh, sau đó hỏi: "Người vừa mới nói chuyện cùng ngươi đâu rồi chứ?"

"Từ nơi đó bỏ chạy rồi."

Đồ Nguyên chỉ vào một phiến lá xanh nơi Hoa Điệp công tử bỏ chạy. Nàng kia đi thẳng tới cạnh phiến lá cây, hái xuống, sau đó khép phiến lá trong lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm, khi tay nàng mở ra thì trong hư không xuất hiện một đoàn lục quang, hướng về phía một cái phương hướng bay đi, ngược gió. Rất nhanh liền đi xa, mà nàng kia thì lại lần nữa hóa thành một làn gió, biến mất.

Tới vội vã đi cũng vội vã.

Đồ Nguyên không có đi quản chuyện ân oán của người khác, dẫn theo hai vị đệ tử lập tức rời đi, một đường đi về phía trước, nhưng mà trong bầu trời lại có một người phiêu nhiên hạ xuống, trong bầu trời vốn không có cái gì, vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện người rồi.

Người tới không có báo họ tên, gã đưa tay chụp một cái tiểu đồng chung xuống, sau đó cái tiểu chuông trong tay gã nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt hóa thành một cái hắc động chụp xuống.


Chỉ thấy Xa Bỉ, vẫn luôn đi theo bên cạnh Đồ Nguyên, thi đột nhiên xông lên không trung, bay thẳng đến đồng chung thật lớn kia, đánh ra.

"Đương..."

Tiếng chuông vang rung trời, Khúc Nguyên Tuyền bịt lấy hai tai, Phạm Tuyên Tử ngẩng đầu nhìn, còn Đồ Nguyên lại đưa tay chụp tới một khối tảng đá lớn ở một bên. Huyết quang từ bàn tay bao phủ khối nham thạch kia, huyết quang lướt qua, một cái nhân ảnh trực tiếp bị kéo ra.

Khi huyết quang được Đồ Nguyên thu về trong lòng bàn tay thì trên phiến đá xuất hiện một cái mặt người, giống như có một người bị ấn vào trong đá, trên tảng đá xuất hiện vết rách.

Người trong bầu trời thấy một màn như vậy, sắc mặt đại biến, bi phẫn mắng: "Ngươi vậy mà lại hạ độc thủ như thế, cừu này ngày khác ta tất báo."

Đồ Nguyên căn bản không có lý tới bọn họ, chỉ nói với hai người Phạm Tuyên Tử với loại người đánh lén này thì không cần hạ thủ lưu tình.

Người trong bầu trời kia tại tiếp mấy quyền của Thi mị Xa Bỉ liền kéo đồng chung trong tay bay ngược đi, hóa thành một vệt lưu quang độn đi.

Tại thời điểm người kia bỏ chạy, trong mặt đất dưới chân Đồ Nguyên đột nhiên có một người ngồi dậy, là một thổ nhân (người đất), vô cùng lớn, sau đó thân cây ở bên cạnh đột nhiên sống động, hóa thành một cái thụ nhân, đi về phía Đồ Nguyên. Bọn họ nhìn như đi chậm, nhưng mỗi một bước đều lớn vô cùng, đúng là chỉ hai ba bước thì đã đến trước mặt thầy trò Đồ Nguyên.

Trên người thụ nhân mọc ra vô số cành, cuốn tới Đồ Nguyên, đồng thời, thổ nhân ngồi dậy từ mặt đất kia cũng giậm chân một cái, bùn đất trân mặt đất liền tràn tới thầy trò Đồ Nguyên.


Bọn nó đều là không có sinh mệnh, là thứ do người dùng phù pháp triệu hoán mà đến. Tuy Huyết Vân thủ của Đồ Nguyên có khả năng cầm linh cầm nã thôn phệ máu huyết, nhưng đối với thứ không có sinh mệnh khí tức này thì lại có phần vô lực.

Nếu là Thất Bảo Như Ý tại tay, tất nhiên là lật tay liền có thể phá vỡ chúng, bất quá hiện tại hắn tựa hồ cũng không có biện pháp gì tốt, điều này đại khái cũng là người ở chỗ tối nhìn trộm phát hiện được Đồ Nguyên tựa hồ không thể tiếp tục dùng Thất Bảo Như Ý.

Nhưng bọn chúng cũng không biết kỳ thực Đồ Nguyên còn được truyền Thái Âm Trảm Linh kiếm của Long Trì Thiên Cung, tuy rằng chỉ được nửa bộ, nhưng cũng vừa lúc có thể đem một chút linh tính được tu sĩ kia gửi trong thụ nhân, thổ nhân chém đứt.

Chỉ thấy linh quang ở đầu ngón tay hắn như kiếm mang, đâm vào trên thân thụ nhân, trong nháy mắt thụ nhân liền bất động rồi, sau đó hình thái vốn sống động như người cấp tốc trở thành cứng ngắc, tuy rằng vẫn còn hình thái con người nhưng cũng đã không còn có linh tính, không còn động nữa.

Chân dẫm một cái lên mặt đất, bụi đất vốn đang quấn tới bọn họ đúng là trong nháy mắt bị đạp xuống, một chút bụi cũng không bay lên, lại bước tới một bước, đi tới bên cạnh thổ nhân kia, một ngón tay điểm ra, trong nháy mắt thổ nhân kia đổ nát, hóa thành một đống đất nâu xám.

Từ bầu trời, thi mị Xa Bỉ hạ xuống sau người, trong tay Đồ Nguyên trôi nổi huyết quang, sau khi nhìn quanh hoang dã bốn phía, hắn lại dẫn theo hai vị đệ tử cất bước rời đi.

...

Bọn họ một đường đi về phía Khổng Tước vương đô. Tại dọc theo đường đi, bọn họ nghe được không ít ngôn luận kể lại sự tích tại bên ngoài Thông Minh quan có một người dẫn theo hai vị đệ tử cùng một thi, truyền đi cực kỳ hư huyễn, bất quá không qua bao lâu đồn đãi về bọn họ liền biến mất, mà càng nhiều thì là chuyện các phái mở rộng ra sơn môn, cùng với việc một nhóm tu sĩ đan đạo mới nhất của các phái so đấu.

Từng tên mỗi người truyền khắp thiên hạ, những đệ tử của các đại phái mà tương lai có thể đơn độc chống đỡ một phương đều vào lúc này bộc lộ tài năng, mà tên của Đồ Nguyên vẫn không người biết rõ, trong thời gian ngắn, còn có người nhớ được từng có một người chiến đấu bức lui Long Trì Thiên Cung Chu Thanh, lại cùng Hoa Điệp công tử đại chiến một trận.

Nếu như nói Đồ Nguyên trước đó chiến cùng Chu Thanh và sau đó chiến với Hoa Điệp công tử, mọi người còn sẽ cho rằng vì hai người bọn họ không quá lợi hại. Nhưng sau lại Chu Thanh và Hoa Điệp công tử đấu pháp cùng người của các phái, lại không có bại trận nào, càng có một số người tại trước mặt bọn họ chống không được một cái, điều này làm cho mọi người nghĩ đến người từng chiến một trận cùng hai người bọn họ kia - Đồ Nguyên, cũng nhận thức được sự cường đại của bọn họ.


Chỉ là tại thời điểm này, đã không ai có thể tìm được bọn hắn rồi.

Đồ Nguyên dẫn theo các đệ tử đi tới Khổng Tước vương đô, dọc theo đường đi, bọn họ kiến thức sự phồn vinh của các thành thị trong vương quốc nhân loại, so với sự dã man và hoang vắng ở bên ngoài Thông Minh quan, không biết cường đại hơn bao nhiêu, so với những tiểu thành xung quanh Vạn Thánh sơn thì thành trì và nhân loại nơi đây càng là nhiều hơn không biết vô số kể.

Khi Đồ Nguyên dẫn đệ tử của mình đi tới thành đô của Khổng Tước vương thành thì đã là lúc cuối năm. Bọn họ tìm một cái miếu thờ tên là Tây Ẩn tự để ở nhờ.

Sau đó hỏi thăm một cái, Tạ An Lan tướng quân có còn sống hay không, được biết Tạ An Lan tướng quân bị nhốt tại trong thiên lao.

Hắn suy nghĩ ước lượng bản thân mình một cái, minh xác biết mình cũng không có nắm chắc có thể độn vào trong thiên lao cứu người, chỉ đành cất tiếng cảm thán, năm đó vị Tạ tướng quân kia để lại cho mình ấn tượng rất tốt, lúc này đúng là đã sinh tử không thể do mình.

Chỉ là hắn mới ở tại Tây Ẩn tự này mấy ngày, đột nhiên có một ngày có tin tức truyền ra nói là Tạ An Lan tướng quân đã thoát khỏi thiên lao. Đồ Nguyên phi thường kinh ngạc, sau đó khi nghe ngóng, lại biết đúng là được người của Thánh Linh giáo cứu ra. Người đầy đường đều đang thảo luận việc Tạ An Lan tướng quân thì ra là người của Thánh Linh giáo phái.

Đồ Nguyên triệt để không biết nên nói cái gì. Hắn không biết mấy tin tức này có thật hay không, nhưng hắn minh bạch mình cần phải dẫn đệ tử rời đi cái Khổng Tước vương đô này rồi. Tại sau khi bọn họ rời đi Khổng Tước vương đô, cấm quân khắp nơi chụp bắt tu sĩ, nhất là những tu sĩ lai lịch bất minh.

Cũng may Đồ Nguyên rời đi sớm, nếu không thế thì có lẽ đã bị những cấm quân kia bắt.

Những cấm quân kia cũng không phải là người phổ thông, mà là Cấm Vệ quân do tu sĩ chân chính hợp thành, phi thường cường đại.

Đồ Nguyên lại một lần nữa dẫn theo các đệ tử của mình lưu lạc giữa thiên địa, dùng chân bước đến mỗi một tấc đại địa, nhìn phong thổ bất đồng ở các nơi, kiến thức tu sĩ ở các nơi.

Cũng từng ghé qua các môn phái khác nhau để nghe pháp, cũng từng bởi vì một lời không hợp mà chiến đấu quyết liệt, cũng từng vì giúp người báo thù mà thâm nhập trong thâm sơn trảm yêu trừ ma, lại từng bởi vì giúp người đem lời nhắn đến một chỗ khác mà rơi vào trong âm mưu, cuối cùng trợ giúp người đoạt được vị trí gia chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui