Những người truy đuổi tới cũng đều hiển lộ ra dung mạo, cũng không phải đều là nửa yêu, trong đó người cầm đầu là một nhân loại chân chính, ánh mắt gã ta có phần âm trầm, loại âm trầm này không phải loại vẻ bề ngoài, mà là loại u tối thâm nhập trong xương cốt.
Người tâm chí không kiên định, bị loại ánh mắt này nhìn vào, đêm tối phải gặp ác mộng.
Xung quanh mắt gã có một vòng màu đen, tựa như rất nhiều ngày chưa ngủ, nhưng Đồ Nguyên biết rõ tuyệt đối là không phải, bởi vì trên thân người này mơ hồ tản ra một loại bệnh khí. Đồ Nguyên biết, trên đời này có người khi thôn thực thiên địa linh khí thì đốt ăn chính là loại linh khí mang theo độc, cuối cùng pháp thuật của hắn cũng sẽ có khác biệt rất lớn với tu sĩ khác.
Một loại âm lãnh độc khí như có như không tại trong hư không chậm rãi lan tới gần Đồ Nguyên, chưa nói gì trước tiên đã động thủ, có thể thấy người này tuyệt không phải người lương thiện.
Đồ Nguyên vung tay áo lên, một mảnh thanh quang tuôn ra như gió, thổi tan những độc khí xám đen kia đi, chỉ là sau khi những độc khí đó bị thổi tản ra lại bay về phía hai vị đệ tử ở phía sau hắn. Hắn giận dữ, tay xòe ra, một cái tiểu kì màu máu từ lòng bàn tay hiện ra, một mảnh linh quang bao phủ, tiểu huyết kỳ kia lớn lên theo gió, trong nháy mắt hóa thành một cái đại huyết kỳ, trên mặt cờ cuồn cuộn huyết vân, mơ hồ nghe được có tiếng rít gào như ác.
Những người đuổi theo mặt biến sắc, nhìn thấy Huyết Vân ma kỳ trong tay Đồ Nguyên thì trong lòng kinh khủng, phát hiện người mình định đánh lén giết chết căn bản cũng không phải là loại người lương thiện.
Người trên mặt tràn đầy bệnh khí kia nói ra: "Tôn giả, chúng ta không có ý mạo phạm."
Đồ Nguyên cười lạnh một tiếng, hắn rõ ràng đã động thủ đánh lén, lúc này lại nói vô ý mạo phạm.
Nghe thấy Đồ Nguyên cười nhạt, người kia lại nói tiếp: "Chúng ta là người của Thánh Linh giáo, chủ thượng là Liên Vân tôn giả, không biết vị tôn giả này có nhận biết không."
Đồ Nguyên nghe đến 4 chữ "Liên Vân tôn giả" đó, trong lòng sửng sốt, hắn cảm thấy bất khả tư nghị, Liên Vân tôn giả kia vậy mà đã nhiên thành một vị chủ thượng trong Thánh Linh giáo. Hiện tại Đồ Nguyên cũng không phải là đối với Thánh Linh giáo hoàn toàn không biết gì cả.
Thánh Linh giáo có rất nhiều tông, mỗi một tông lấy tông chủ làm tôn. Nhưng mà tại phía dưới tông chủ lại có rất nhiều chủ thượng, mỗi một chủ thượng đều là có một nhóm người nghe lệnh tại mình.
Đồ Nguyên thế nào cũng không có nghĩ đến, vậy mà sẽ có một ngày gặp gỡ người của Liên Vân tôn giả. Liên Vân tôn giả cũng chưa có tiến nhập Thánh Linh giáo bao lâu, nhưng lại đã trở thành chúa tể một phương rồi.
Nghe đến Liên Vân tôn giả, hắn lại nghĩ đến Khuyển thủ nhân Khuyển Sinh kia, ân oán giữa hai người bọn họ cũng không biết bây giờ thế nào rồi, còn có Diêu Dao, gồm cả hắn bốn người là từ trong Tử thành trốn ra, Diêu Dao thì là đã mất đi ký ức. Đồ Nguyên thì không có chuyện gì, nhưng Liên Vân tôn giả và Khuyển Sinh thì có biến hóa lớn.
Cách Đồ Nguyên không xa trên mặt vị đệ tử Long Hổ Tịch Diệt tự kia cũng có vẻ kinh ngạc, y vốn tưởng rằng Đồ Nguyên là một vị chính khí tu sĩ, nhưng mà sau khi Đồ Nguyên xuất ra một cây huyết kỳ như vậy, y kinh hãi nghĩ lẽ nào mình gặp phải một vị tà tu.
Chỉ thấy huyết kỳ trong tay Đồ Nguyên lay động, một mảnh huyết vân cuốn ra, bốn người tới cùng vị nửa yêu chặn đường kia muốn chạy trốn, nhưng huyết vân như hồng quang cực nhanh, trong nháy mắt liền đã quấn lên những người kia.
Vị đệ tử Long Hổ Tịch Diệt tự muốn chống lại, thì phát hiện mảnh huyết quang vậy mà vòng qua mình. Ngay sau đó, liền nhìn thấy những người truy đuổi mình bị huyết quang bao vây lại, sau đó nhanh chóng khô héo, trở thành một đống xương khô. Pháp thuật và pháp bảo trên người căn bản không có thể chống được.
Đảo mắt đã thấy huyết vân thu về trong kỳ, huyết kỳ lại một lần nữa thu nhỏ, biến mất trong lòng bàn thay Đồ Nguyên.
Vị đệ tử Long Hổ Tịch Diệt tự có phần sợ, nếu như y không có đoán sai thì trong cây huyết kỳ kia có huyết ma rất đáng sợ.
Y nhìn ba người trước mặt, còn nhìn thấy trong bóng tối phía sau bọn họ có một vị nam tử đứng đó, đôi mắt ẩn hiện hồng quang. Không phải người, đó là thi mị, là một cái thi mị cường đại. Không giống thi mị khác dễ nóng dễ giận, mà như là đã có thần trí đã có phán đoán của chính mình.
"Ngươi không phải sợ, pháp bảo là pháp bảo, người là người." Đồ Nguyên nói ra.
Đệ tử Tịch Diệt tự kia vẫn có phần không tin, Đồ Nguyên nói tiếp: "Nói tới, ta và Long Hổ Tịch Diệt tự các ngươi cũng là có chút sâu xa."
"Nga, không biết Đạo trưởng cùng Long Hổ Tịch Diệt tự chúng ta có sâu xa gì?"
"Ngươi có nhận thức Trần Vô Tuyệt?" Đồ Nguyên hỏi.
"Ngươi biết Vô Tuyệt sư huynh?"
"Trước lúc ta kết đan, còn từng tới Long Hổ Tịch Diệt tự các ngươi mượn đọc đạo thư." Đồ Nguyên mới nói xong, hắn rõ ràng thở ra một hơi.
Y lại hỏi một số chuyện về Đồ Nguyên tại Long Hổ Tịch Diệt tự. Đồ Nguyên thuận miệng trả lời, sau khi y xác định Đồ Nguyên thật từng lưu lại tại trong chùa thì lại một lần nữa cảm tạ ân cứu mạng của Đồ Nguyên. Đồ Nguyên hỏi tên họ của y, y nói mình gọi là Hoàng Tinh, sau đó Đồ Nguyên lại hỏi tình hình gần đây của Trần Vô Tuyệt, y nói mình hạ sơn đã lâu không biết, nhưng mà lúc hạ sơn thì Vô Tuyệt sư huynh còn tại trên núi.
Đồ Nguyên liền nhờ y tiện thể nhắn cho Trần Vô Tuyệt, nói mình đã rời Vạn Thánh sơn, về phần đi nơi nào thì chưa định, có thể đi Thương Minh châu nhìn xem, cũng có thể sẽ đi Khổng Tước vương quốc.
Đồ Nguyên hỏi tiếp vì sao y bị người của Thánh Linh giáo truy sát, y nói là bởi vì không cẩn thận trêu chọc chúng. Đồ Nguyên cũng không có hỏi kỹ.
Đến đêm, Hoàng Tinh liền rời đi, thầy trò ba người Đồ Nguyên dẫn theo một thi mị tại lúc hừng đông lại lần nữa lên đường.
Cây Huyết Vân ma kỳ Đồ Nguyên xuất ra đi khi tối, trên huyết kỳ cuồn cuộn huyết quang, trong huyết kỳ là có một con huyết ma do quỷ yêu biến thành, nó là có thể một mực phát triển.
Đó cũng chính là điểm làm cho loại ma kỳ này trở nên đáng sợ.
Hắn đã đem Huyết Vân ma kỳ phong nhập vào trong lòng bàn tay, hiện tại hắn đang tại suy nghĩ làm thế nào đem huyết kỳ và Nhiếp Linh kỳ cầm pháp hợp vào nhau để cùng sử dụng.
Pháp thuật, pháp bảo vĩnh viễn không có phương thức sử dụng cố định nào. Nhiếp Linh Cầm Nã pháp lúc trước đến bây giờ sử dụng đã có phần lực không như mong muốn, sau này địch nhân gặp phải đều sẽ là tu sĩ kim đan trở lên.
Trong đêm tối, hắn ngồi ở đó, bàn tay xòe ra, huyết quang màu đỏ bốc lên từ lòng bàn tay hắn, huyết quang như diễm.
Thụ mị phong ấn trong lòng bàn tay trước đây kỳ thực đã sớm hóa thành đạo văn dung nhập trong tay, không còn có sinh mệnh.
Huyết quang ở lòng bàn tay nhấp nhô, hắn không ngừng khống chế, cảm thụ, đột nhiên vung tay lên, một mảnh huyết quang chênh lệch không đồng đều, xa xa một con sa hạt bị huyết quang ảnh hưởng đến, trong nháy mắt khô, huyết quang cuốn ngược về, chìm vào trong bàn tay, biến mất không thấy.
Nhìn về phía nam, đó là Tổ Sơn, cao to hùng hồn, liên miên một mảnh.
Hắn nghĩ, có một ngày nhất định phải đi lên Tổ Sơn nhìn xem, phong cảnh ở đó nhất định cực đẹp.
Y nguyên đi tới trong biển cát, hắn không ngừng luyện cách dùng Huyết Vân ma kỳ ở trong lòng bàn tay, đêm tối thì dạy đạo thư cho Khúc Nguyên Tuyền.
Chậm rãi, bọn họ đi ra biển cát, cát vàng mênh mông kia, một mảnh khô vàng kia biến mất trong mắt, lại một lần nữa đi dọc theo Tổ Sơn, lại một lần nữa đi tới dải bộ lạc dưới chân Tổ sơn này.
Tại Đồ Nguyên nhìn đến, bộ tộc ở dưới chân Tổ Sơn này phi thường có đặc sắc, tựa như những dân tộc thiểu số ở kiếp trước vậy, bọn họ tôn thờ Thần Nữ của Tổ linh sơn, không quản lui tới là những người nào, nơi đây luôn luôn cuộc sống yên tĩnh, mà pháp thuật cũng có đặc sắc của riêng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...