Năm đó, Khương Hy nhận nhiệm vụ Ngân Bảng đầu tiên của mình, thành công bố cục hạ sát được Lý Viễn Trình nhưng ngoài ý muốn là Lý Chấn lại trực tiếp xuất thủ tấn công.
Lấy khoảng cách thực lực năm đó thì đáng lý ra hắn phải chết không toàn thây rồi nhưng khi đó nhờ vào một đại thủ vô hình nên hắn mới còn sống.
Đến tận bây giờ hắn không cách nào biết được chân tướng năm đó là như thế nào, xem như Nguyệt Hải Đà chủ Bỉ Luân năm đó cũng vô pháp xác nhận.
Đây là chuyện đến tận bây giờ Khương Hy vẫn cực kỳ hoài nghi nhân sinh, hắn thật sự không biết lấy năng lực của hắn năm xưa thì làm sao có thể dẫn ra một đại năng bí ẩn như vậy thủ hộ được.
Hắn cũng từng suy tính đến chuyện năm đó có liên quan đến thân thế của hắn, đại loại như hắn được ném ra bên ngoài gia tộc rồi tiếp nhận chế độ ‘nuôi thả’ chẳng hạn, sau đó vượt bao khốn khó thành tài rồi sẽ được đón về gia tộc.
Nghe qua có chút vô lý nhưng nghĩ lại thì tu chân giới này còn nhiều gia tộc kỳ dị hơn thế nhiều. Bất quá hắn đã sớm loại bỏ ý nghĩ này ra từ thời điểm hắn thành sát thủ Kim Diện rồi.
Dạ Ma rất câu dẫn, nhiều người có thể tìm đến nó với mục đích tiền tài cùng công pháp nhưng trên đời này tuyệt không có một ai muốn thâm nhập sâu hơn cả.
Cái danh Dạ Ma trong lời của rất nhiều người đã được gắn với cụm ‘âm hồn bất tán’, là kẻ thù của cả Chính Phái lẫn Ma Đạo, trong một số trường hợp thì chẳng khác gì tội phạm bị truy nã toàn Đại Lục cả.
Nếu đằng sau Khương Hy thật sự có gia tộc trông coi ngay từ đầu thì đã sớm lôi hắn ra từ lâu, mặt khác, lấy thực lực của hắn trước khi tiến nhập Thượng Dao Thiên Trì thì cũng được xem là đại thiên kiêu, nếu hắn có gia tộc thì đã sớm được gọi về, nào có đơn cô thế cô như bây giờ.
Nghĩ một hồi, hắn liền đưa tay lên lay lay thái dương một hồi, chuyện này xác thực là một mê vụ cực kỳ chướng mắt, rõ ràng nằm ngay trước mắt nhưng không cách nào tản đi được.
Giữa lúc này, một tiếng gầm vang trời đột nhiên vang lên, Khương Hy liền giật mình cảnh giác, ánh mắt vội vàng hướng thẳng về phía cây cổ thụ ngay khu vực hạch tâm.
Tiếng gầm này vang lên từ đó, ở khoảng cách này của hắn mà vẫn có thể nghe rõ ràng như vậy thì những yêu thú ở khu vực nội vi cùng hạch tâm thể nào cũng bị dọa sợ.
Hắn bất giác đưa ba ngón tay lên trên không trung rồi dần dần thu lại từng ngón một theo từng giây trôi qua.
Thời điểm ngón cuối cùng gập xuống, hàng loạt tiếng chấn động trên mặt đất lập tức vang lên, từng cánh chim vỗ mạnh bay thẳng lên bầu trời, mục tiêu chỉ có một.
Chính là chạy về khu vực ngoại vi.
Chủ nhân của tiếng gầm kia đảm bảo đủ khủng bố, điều này Khương Hy cũng đã dự đoán thử từ trước rồi nhưng ngoài ý muốn là hắn không ngờ đến việc nó khủng bố đến mức đẩy một thú triều ra ngoài khu vực ngoại vi.
Khóe miệng hắn liền có chút giật giật, không biết hắn đến sớm như thế này là tốt hay xấu nữa, biết vậy từ đầu trốn hẳn luôn ở trong hốc đá đợi đám người bên dưới lên rồi đi ra mới phải.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, thế là hắn liền thở dài một hơi rồi quay lưng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên để chạy.
Quy mô thú triều lần này cực kỳ lớn, bên trong không thiếu đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú cùng Giả Đan yêu thú. Hơn nữa tình huống của bọn chúng có chút hoảng loạn, hắn cũng không tiện đi đối cứng xông qua làm gì.
Đảm bảo hắn sẽ nhận được một loạt vây công nếu dám xuất thủ.
Ở trong tình huống này, quay đầu bỏ chạy mới là thượng sách.
...
...
Cùng thời điểm đó tại Nhân Đàn.
Oanh!
La Sơn Chấn Nghiêm đột nhiên văng ra đằng sau đập mình thẳng vào tường, từng tiếng răng rắc do gạch vỡ liền vang lên liên hồi.
Tuyết Giang Thiên Thu cùng Chu Hữu Tài vội vàng chạy lại đỡ hắn dậy, hai mắt cực độ ngưng trọng nhìn về phía Nguyệt Sư ở trước mắt.
Vừa rồi, Nguyệt Sư đã dùng trảo đánh La Sơn Chấn Nghiêm văng ra đằng sau, một trảo này cực kỳ hời hợt nhưng đã làm tay áo của hắn lập tức vỡ vụn ra thành từng mảnh, sắc mặt tựa hồ có chút hơi tái lại.
La Sơn Chấn Nghiêm nương tựa hai người đứng dậy vững vàng, một tay đưa lên trước ngực kiểm tra thương thế một chút. Hắn cắn răng nói:
“Đáng chết, Tam Nhãn Kim Sư sao lại mạnh đến thế này?”.
Tuyết Giang Thiên Thu cùng Chu Hữu Tài cũng chẳng kém hắn là bao, trên người bọn hắn cũng đã xuất hiện thương thế không kém.
Tuyết Giang Thiên Thu còn nhẹ bởi nàng chỉ bị xây sát đôi chút ở tay chân, y phục tuy rằng có chút rách nát nhưng cũng không đến độ khiến nàng phải ngượng ngùng.
Ngược lại thì Chu Hữu Tài có chút hơi thảm, y phục rách nát không thể tả, giữa ngực còn tồn một vết thâm tím đang rỉ máu không ngừng, bên trong ít nhiều cũng đã gãy vài cái xương sườn rồi.
Hắn thở dốc một hơi nói:
“Đừng hỏi chúng ta, số lượng đệ tử của Thư Viện chỉ còn mười người thôi đấy”.
Đúng như hắn nói, đội ngũ Thư Viện tiến vào Thượng Dao Thiên Trì lần này có năm mươi người, trong đó trừ bỏ Hiên Minh đã đi Địa Đàn thì hiện tại nơi này chỉ còn mười người.
Đồng nghĩa với ba mươi chín đệ tử khác đã bỏ mạng dưới móng vuốt của Nguyệt Sư. Xác của bọn hắn bây giờ nằm la liệt khắp nơi, tứ chi cùng thân mình lẫn lộn không biết đâu mà lần.
Nguyệt Sư đột nhiên nhóp nhép cái miệng lớn một chút rồi nhổ ra một cục xương. Cục xương rơi xuống đất kêu lên vài tiếng rồi lăn đến trước mặt ba người Tuyết Giang Thiên Thu.
Thần sắc của bọn hắn lập tức rét lại mấy phần, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm. Nhưng kể cả thế thì cả ba người bọn hắn ít nhất vẫn còn giữ được tỉnh táo để đối diện với Nguyệt Sư.
Còn những người khác thì đã run lẩy bẩy đến mức không còn tin nổi những gì đã chứng kiến vừa này.
La Sơn Chấn Nghiêm cảm thấy có chút khó coi, một tay nắm kiếm của hắn liền chặt hơn hẳn mấy phần, hắn nhanh chóng truyền âm nói:
“Tam Nhãn Kim Sư không hề di chuyển, tựa như nó bị cái gì đó ước định, chỉ cần chúng ta đứng ở khu vực bên ngoài này thì tạm thời an toàn”.
Tuyết Giang Thiên Thu nhìn qua bảy tên đệ tử còn lại một chút, nàng đã hiểu vì sao La Sơn Chấn Nghiêm lựa chọn truyền âm, bởi những người kia căn bản không thể trông cậy vào được nữa rồi.
Nói thẳng ra thì tình huống bây giờ ai có thể tỉnh táo được thì cùng bàn luận với bọn hắn, còn không thì sống chết mặc bay thôi.
Đây không phải nói Tuyết Giang Thiên Thu máu lạnh, vốn dĩ trước đó nàng cũng đã nỗ lực kéo lại sĩ khí cho đám đệ tử này nhưng thế trận chưa bao giờ nghiêng về phía Thư Viện, vì vậy bọn hắn cũng không trông đợi quá nhiều vào kỳ tích nào xảy ra cả.
Nàng truyền âm nói:
“Cũng chưa chắc, theo ta thấy từ nãy đến giờ nó chỉ mới chơi đùa thôi, còn chưa chính thức động thủ đâu”.
Chu Hữu Tài thở ra một hơi nặng nhọc rồi truyền âm:
“Ta đồng ý với Thiên Thu, Tam Nhãn Kim Sư này không phải Giả Đan yêu thú đỉnh phong, tu vi của nó có khi đã bước vào Kim Đan Yêu Tướng cũng nên”.
La Sơn Chấn Nghiêm cắn răng truyền âm, ngữ khí tựa như đang quát:
“Nói bậy, Thượng Dao Thiên Trì làm sao xuất hiện Kim Đan Yêu Tướng được”.
Chu Hữu Tài nhún vai truyền âm đáp:
“Không có chuyện gì là chắc chắn cả, Phu Tử đại nhân đã căn dặn chuyến này phải cực kỳ cẩn thận rồi”.
Nghe đến bốn chữ ‘Phu Tử đại nhân”, thần sắc của La Sơn Chấn Nghiêm rốt cuộc cũng bình tĩnh lại đôi chút. Tại Thư Viện, Phu Tử chính là thần minh, sự tồn tại của lão chính là cây định hải thần châm của Thư Viện.
Xem như tam đại tộc cường đại thì khi so với Phu Tử vẫn còn kém xa. Phu Tử không hề chịu ước thúc gì từ tam đại tộc cả, xem như chủ tộc của lão là Chu gia cũng vô pháp ước thúc.
Phu Tử đời này giữ một vị thế cực kỳ trung lập, vì vậy các phương thế lực ngầm trong Thư Viện đều dành cho lão một sự tôn kính cao đến mức chưa từng có vị Phu Tử nào làm được.
Hắn suy ngẫm một chút, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Nguyệt Sư, rồi nói:
“Phu Tử đại nhân có còn nhắc nhở gì thêm không?”.
Chu Hữu Tài lắc đầu.
“Ta cũng như các ngươi, không nhận được gì nhiều, người cũng chỉ nói một câu như thế rồi cho ta lui”.
Tuyết Giang Thiên Thu tựa hồ nghĩ ra chuyện gì đó, khóe miệng có chút cong lên nói:
“Có lẽ Thần Cơ chân nhân đã tính toán ra được chuyện này nên Phu Tử đại nhân mới nói lại đi. Như vậy chuyến này hẳn sẽ không đến mức nguy hại đến tính mạng của chúng ta”.
Chu Hữu Tài thở dài một hơi, hai mắt có chút mệt mỏi nhìn về phía Nguyệt Sư ở phía trước.
“Bảy đệ tử còn lại chung quy sẽ không sống sót nổi, lần này ba chúng ta phải liên thủ rồi”.
La Sơn Chấn Nghiêm cùng Tuyết Giang Thiên Thu quay mặt sang nhìn nhau một chút rồi gật đầu, biểu thị đồng ý.
Sau đó, bọn hắn nhanh chóng truyền âm qua lại một hồi tựa như đang hội ý. Từng hành động một này đương nhiên không thể nào thoát khỏi cảm ứng của Nguyệt Sư.
Thành thật mà nói, hiện nay nó phi thường nhàm chán, những đệ tử Thư Viện này đánh đấm còn kém hơn thiếu chủ nhà nó nhiều.
Mặc dù nó biết mấy tên tiểu tử này còn chưa đánh hết sức mình nhưng như vậy cũng đủ chứng minh ánh mắt của bọn hắn quá kém.
Như thiếu chủ nhà nó trước đó mấy ngày khi mới nhìn thôi đã xác định ra tu vi của nó, sau đó ngay tức khắc xuất thủ sát chiêu không hề giữ lại một chút nào.
Trong mắt nó, đây mới là thông minh, bởi thời điểm đó nó chỉ mới thức giấc, tứ chi vẫn còn chậm chạp, thiếu chủ xuất toàn lực không cho nó khởi động như thế mới thật sự là một nước đi đúng đắn.
Còn về phần đám tiểu tử này, sát chiêu thì không ra, thay vào đó toàn đưa mình đến nạp mạng, đánh đến tận giờ thì nó chung quy cũng đã khởi động xong rồi.
Nó muốn mở miệng ra mắng bọn hắn một vài câu nhưng nghĩ lại cần phải diễn một chút nên tâm tình liền hỏng bét không thôi.
Nguyệt Sư hừ một tiếng oanh động, toàn bộ hành lang đại điện liền rung chuyển không ngừng, ba con mắt hoàng kim của nó liền sáng lên rồi phát ra một luồng sóng vô hình gây chấn động không khí.
Ngay sau đó, bảy đệ tử tinh anh khác của Thư Viện liền đồng loạt thổ huyết, hai mắt trắng dã ra, sắc mặt tái nhợt lại rồi đua nhau ngã rạp ra đất.
Về phần ba người Tuyết Giang Thiên Thu sau khi chịu phải một chiêu này thì sắc mặt của bọn hắn cũng có chút hơi tái lại nhưng cũng chỉ đến thế thôi.
Nguyệt Sư cảm thấy có chút hơi ngạc nhiên, công kích tinh thần của nó không thành công. Phải biết đến thiếu chủ sở hữu linh thức cường hoành hơn tu sĩ Kết Đan cảnh mà còn không dám trực diện đối cứng đấu linh thức với nó huống hồ là ba người bọn hắn.
Nó híp mắt lại quan sát một chút, khóe miệng tựa hồ có chút hơi nhếch lên. Nguyên lai là pháp khí phòng ngự tinh thần.
Trên thân ba người Tuyết Giang Thiên Thu ngay từ đầu vốn đã có loại pháp khí phòng ngự tinh thần như thế này, chỉ có điều bọn hắn ít khi gặp phải đối thủ sở hữu công kích tinh thần nên mới không phát giác được.
Nhưng vừa rồi Nguyệt Sư đã kích hoạt công kích tinh thần nên ba cái pháp khí kia đã tự động kích hoạt để bảo vệ chủ nhân.
Tuyết Giang Thiên Thu sở hữu linh thức cường đại nhất trong ba người, hiển nhiên cũng là người nhận thức được mình vừa đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, một tay bất giác nắm chặt lấy miếng ngọc bội ở ngay hông.
Chu Hữu Tài phát hiện ra sau nên cũng vô thức nắm lấy mặt dây chuyền ở trên cổ. Về phần La Sơn Chấn Nghiêm, linh thức của hắn vốn mạnh hơn phổ thông vì hắn cũng là Phù sư nhưng so với hai người trước thì yếu hơn hẳn.
Hắn phát hiện ra chủ yếu là vì hành động kia của cả hai, tay nắm bối kiếm của hắn bây giờ lại càng nắm chặt hơn trước, tựa như nếu hắn vận sức thì có khi chuôi kiếm cũng bị bóp nát chứ không phải đùa.
Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi quát:
“Động thủ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...