"A!" Mộ Dung Hi Nguyệt vừa mới đứng lên lại té xuống, mặt đầy thống khổ nắm lấy bàn chân.
"Sao vậy?" Hách Liên Minh Kính vội vàng đỡ Mộ Dung Hi Nguyệt "Trật khớp chân sao?"
"Ân" Mộ Dung Hi Nguyệt cắn môi, gật đầu một cái.
Hách Liên Minh Kính tiến tới, dè đặt vén ống quần Mộ Dung Hi Nguyệt lên, trên bàn chân có một chỗ máu ứ đọng. "Xem ra là bị trật khớp chân rồi, ngươi có thể đi được không?"
Mộ Dung Hi Nguyệt lắc đầu "Vừa nãy mới đứng lên cảm thấy đau thấu xương, sợ rằng không thể đi được."
"Vậy à..." Hách Liên Minh Kính ngồi trước mặt Mộ Dung Hi Nguyệt, vỗ vỗ bả vai mình "Lên đây đi!"
"Ngươi... làm cái gì vậy?" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút không xác định hỏi.
"Còn có thể làm gì, đương nhiên là cõng ngươi về nhà rồi, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại chỗ này qua đêm?" Hách Liên Minh Kính trêu ghẹo nói.
"Không, không cần, ta nghỉ ngơi một hồi là có thể tự mình đi." Mộ Dung Hi Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu nói.
"Chờ đến khi ngươi có thể tự đi chắc trời sáng luôn quá, mau lên lưng ta đi."
"Nhưng mà..." Đại tiểu thư luôn tùy tiện lúc này lại ỏng ẹo ngượng ngùng.
"Nhưng mà cái gì? Đừng có ỏng a ỏng ẹo nữa, chẳng giống ngươi chút nào, đừng nói nhiều nữa, mau lên đây đi, cứ đứng đó hoài chắc trời sáng luôn quá." Hách Liên Minh Kính thúc giục.
Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính khăng khăng như vậy, hơn nữa mình quả thật không thể đi, hơi cắn môi, nhìn bờ vai nhỏ nhắn trước mặt, như đưa ra một quyết định trọng đại, nhoài người lên lưng Hách Liên Minh Kính.
Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, khóe miệng hơi nâng lên "Khởi hành thôi!"
Nhịn một hơi đứng lên, không ngờ, cảm giác nhẹ vô cùng, rõ ràng Đại tiểu thư ăn rất nhiều, vậy mà đồ nàng ăn cũng không biết đi nơi nào, lại gầy như vậy.
"Có phải hay không rất nặng?" Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính không đi, cho là mình rất nặng, thẹn thùng núp sau lưng Hách Liên Minh Kính.
"Ừ, đúng vậy, nặng chết, bình thường kêu ngươi đừng có ăn quá nhiều rồi mà ngươi cứ khăng khăng không nghe." Hách Liên Minh Kính đùa giỡn nói. "Nếu cứ ăn như vậy nữa ngươi sẽ thành tiểu mẫu trư mất."
"Ngươi!!!" Mộ Dung Hi Nguyệt giận mặt đỏ bừng, không an phận giùng giằng ở trên lưng Hách Liên Minh Kính "Ngươi thả ta xuống, không cần ngươi cõng, thả ta xuống."
"Ai ai ai, đừng động, té bây giờ, ta giỡn thôi mà, giỡn thôi mà." Hách Liên Minh Kính kinh hãi nói, thiếu chút nữa thì làm người trên lưng té xuống rồi.
"Dám chọc ta!" Mộ Dung Hi Nguyệt đánh lên bả vai Hách Liên Minh Kính.
Hách Liên Minh Kính buồn cười quay đầu "Ngươi không nặng, một chút đều không nặng, so với lông hồng còn nhẹ hơn."
Mộ Dung Hi Nguyệt còn cảm thấy chưa hết giận, nhéo hai cái lỗ tai của Hách Liên Minh Kính "Nói, ngươi còn dám chọc bổn tiểu thư nữa không?"
"Ai u, Đại tiểu thư hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình, tiểu nhân không dám nữa!" Hách Liên Minh Kính la lên.
"Hừ ~" nghe Hách Liên Minh Kính cam đoan, Mộ Dung Hi Nguyệt để tay xuống.
Hách Liên Minh Kính có chút dở khóc dở cười, Đại tiểu thư chanh chua đã trở lại.
Từng bước, tường bước cõng Đại tiểu thư trở về.
Mộ Dung Hi Nguyệt nằm trên lưng Hách Liên Minh Kính, bờ vai không giống với những nam tử khác rộng lớn nhưng lại khiến mình có chút ỷ lại. Mùi hương trên người không giống nam tử cũng không giống nữ tử, là một cổ mùi bạc hà khiến cho người ta yên tâm.
Nhìn lỗ tai bị mình nhéo đỏ, có chút áy náy, nhẹ nhàng giúp Hách Liên Minh Kính xoa xoa.
Xảy ra ôn nhu bất ngờ, làm cho tim Hách Liên Minh Kính nhảy một nhịp. Có thể cảm giác được từ bên tai truyền tới cảm giác tinh tế tỉ mỉ, lại có tiếng hít thở của Đại tiểu thư.
"Hách Liên ----- "
" Hử?"
"Ngươi vì sao lại đối với ta tốt như vậy?"
"Cái gì?"
"Lần tiên ta tiên đụng phải ngươi, luôn dùng roi đánh ngươi, ép ngươi ký khế ước bán thân, từ khi biết nhau đến bây giờ đều là ta khi dễ ngươi, ngươi vì sao còn đối với ta tốt như vậy?" Mộ Dung Hi Nguyệt nhẹ giọng hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
"A a, bởi vì ta là tiểu người hầu của ngươi đó, đây là bổn phận đối với Đại tiểu thư mà." Hách Liên Minh Kính cười đùa hí hửng trả lời.
"Không cho phép không đứng đắn! Nghiêm túc trả lời bổn tiểu thư" Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính trả lời mà còn cười đùa cợt nhã có chút không vui.
"Được rồi, ta nghiêm túc trả lời ngươi, bởi vì chúng ta là bằng hữu a, chăm sóc quan tâm bằng hữu là điều đương nhiên."
"Bằng hữu ~" Mộ Dung Hi Nguyệt tự lẩm bẩm "Chúng ta là bằng hữu sao?"
"Đúng vậy, mặc dù chúng ta chỉ biết nhau một tháng, bất quá ta luôn luôn coi ngươi là bằng hữu." Hách Liên Minh Kính đương nhiên nói. "Không chỉ có ta, còn có Liên Nhi, người người trong nha môn đều coi ngươi là bằng hữu."
Hốc mắt Mộ Dung Hi Nguyệt có chút nóng, vòng qua cổ Hách Liên Minh Kính xiết chặc. Đầu tựa vào cổ Hách Liên Minh Kính, nhỏ giọng nói một câu "Cám ơn ~" ta, rốt cuộc cũng có bằng hữu.
Hách Liên Minh Kính cảm thấy cổ có chút ướt, biết là Mộ Dung Hi Nguyệt khóc.
Về đến cửa nha môn, tất cả mọi người trong nha môn đứng ở cửa, không có ai đi khỏi, chờ Đại nhân và Đại tiểu thư bọn họ về.
"Đại nhân, Đại tiểu thư ~ hai người không sao chứ?"
"Đại nhân ~ "
"Đại tiểu thư, ngài bị thế nào vậy? Không có sao chứ?"
"Các ngươi ~ "
"Ta nói không sai chứ, người trong nha môn trấn Thái Bình chúng ta đều rất quan tâm ngươi" Hách Liên Minh Kính đắc ý nói.
Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quan tâm với mình, một hồi cảm động, lau nước mắt "Cám ơn các ngươi!"
"Được rồi, được rồi, đừng có đứng đây nữa, mau vào thôi, Đại Bảo ngươi đi lấy chậu nước nóng tới, Liên Nhi đi lấy thuốc xoa bóp tới, Đại tiểu thư bị trật khớp chân rồi."
"Dạ...."
Hách Liên Minh Kính đem Mộ Dung Hi Nguyệt cõng về phòng.
"Đại nhân, nước nóng đây."
"Ừ, để đó đi, ngươi cũng chạy tới chạy lui cả ngày rồi mau về nghỉ ngơi đi!"
"Vậy đại nhân, Đại tiểu thư, thuộc hạ cáo lui trước."
Đại Bảo đi rồi, Hách Liên Minh Kính nhắc chân Mộ Dung Hi Nguyệt lên.
"A, ngươi làm gì?"
"Giúp ngươi xoa bóp cho tan máu bầm." Hách Liên Minh Kính đem giày thêu của Mộ Dung Hi Nguyệt cởi ra.
Mộ Dung Hi Nguyệt vội vàng kinh hãi "Không, không cần, ta tự mình làm."
"Ta có học qua y, biết cách xoa." Hách Liên Minh Kính không để ý tới Mộ Dung Hi Nguyệt đang la hét. Cởi mọi thứ trên chân ra.
Một đôi chân trắng noãn mịn màng bại lộ ở trong không khí.
Mộ Dung Hi Nguyệt mặt đỏ bừng, từ mắc cá chân trở xuống đều lộ ra bên ngoài, hơn nữa người đang nhìn lại là một nam tử.
Hách Liên Minh Kính dùng nước, một tay đem chân Mộ Dung Hi Nguyệt ngâm trong nước nóng, tay kia thành thạo xoa máu bầm.
Không biết là nước quá nóng, hay là lý do gì khác, Mộ Dung Hi Nguyệt chỉ cảm thấy nhiệt lượng ở bàn chân trong nháy mắt lan đến toàn thân, mặt cũng nóng lên. Lúc này Mộ Dung Hi Nguyệt ba phần phiền muộn, ba phần thẹn thùng, ba phần khẩn trương, còn có một phần vui sướng.
"Tốt lắm, máu bầm tan bớt rồi, chút nữa thoa dược cao qua hai ngày sẽ khỏi, ngươi sớm nghỉ ngơi, ta ra ngoài đây."
"Ân ~" Mộ Dung Hi Nguyệt nhẹ giọng kêu.
Hách Liên Minh Kính đi ra ngoài, bóp bóp cái cổ có chút cứng ngắc, hôm nay quả thực quá mệt mỏi, chuẩn bị xong mọi thứ lên giường ngủ một giấc.
Ngay lúc đi trên hành lang về phòng, vô tình thấy cây hoa quế cao to bên trong hoa viên.
Trên hoa quế cây có một hắc y nhân, hắc y nhân!!! Là nàng!
Hách Liên Minh Kính bước lại gần, người kia vẫn toàn thân mặc y phục dạ hành bó sát, miếng vải đen che dung mạo. So với lần trước khác biệt duy nhất chính là, nàng bây giờ không phải nhắm mắt ngủ, ban đêm con ngươi sáng chói kia như sao sáng.
Lẳng lặng ngồi ở trên cây hoa quế, Hách Liên Minh Kính cách nàng chỉ có mấy bước, hai người đối mặt.
Đã đến mùa hoa quế nở, hoa quế bay đầy sân tỏa hương thơm mát, Hách Liên Minh Kính đứng ở dưới táng cây hoa quế, thỉnh thoảng có mấy đóa hoa quế nghịch ngợm bay xuống.
Trong sân xuất hiện một hắc y nhân, Hách Liên Minh Kính không hiểu mục đích của y.
Biết có người phát hiện mình, hắc y nhân cũng không thèm quan tâm. Hai người ai cũng không có mở miệng, như bị thời gian ngăn cách vậy, chỉ nhìn đối phương.
Cho đến hồi lâu, Hách Liên Minh Kính mở miệng nói "Nữ hiệp, phong cảnh trên đó có phải rất đẹp hay không? Ta có thể lên đó xem một chút hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...