“Ngươi khốn nạn!”. Lão thái sư nhịn cả nửa ngày chỉ có thể phun ra ba chữ này, không đủ gãi ngứa cho Triệu Tĩnh.
“Đủ rồi!"
Sau khi qua cơn chấn kinh, Nữ Đế bệ hạ khôi phục lại ý thức, vội vàng phái người truyền thái y tới cứu chữa cho thái phó đại nhân, sau một loạt thao tác thì Triệu thái phó mới khôi phục ý thức.
Vừa tỉnh lại đã đẩy mọi người ra quát: “Triệu Tĩnh đâu!”
Bị mắng như con như cháu, ông ta thật sự không chịu nổi.
Triệu Tĩnh làm sao lại sợ, toàn bộ kinh thành ngoại trừ người phụ nữ chó má trên đài kia, hắn đã từng sợ ai: “Ta ở đây, làm sao, lão già kia muốn đánh nhau? Ta nhường ngài một tay! Đánh ngài mà không chết thì coi như bát tự của ngài là số được sống!”
“Trẫm nói đủ rồi, các ngươi không nghe thấy sao!”, Tiêu Linh Linh rống lên.
Triệu Tĩnh lập tức thu mình lại, khoanh tay nhìn dạ minh châu khảm nạm trên đại điện, trong lòng đoán chừng nếu móc món đồ này xuống chắc sẽ đổi được không ít
Đây chính là kiểu lấy được thứ gì thì cứ cố mà lấy.
Hắn coi như là đã nghĩ thông suốt trong lòng rồi, nói như thế nào thì lão tử cũng là một người xuyên không, ở đế đô này muốn ta lắp đuôi làm phận con cháu?
Không đời nào!
Nếu ai muốn ăn hiếp lão tử, chọc ta tức lên rồi, chế tạo ra chút thuốc nổ trực tiếp tiễn các ngươi về trời, xem ai sợ ail
“Bệ hạ, Triệu Tĩnh phận tôi tớ mà dám phạm thượng vũ nhục đại quan nhất phẩm như vậy, thần khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị!”, Thấy Tiêu Linh Linh đứng ra muốn hòa giải, Dương lão thái sư sao lại có thể bỏ qua cơ hội này, cũng bắt đầu đổ tội cho Triệu Tĩnh.
Triệu thái phó thấy thế ánh mắt đảo qua một đám môn sinh của mình, trong nháy mắt mười mấy quan viên quỳ xuống đất: “Triệu Tĩnh phận tôi tớ mà phạm thượng, khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị Triệu Tĩnh!”
“Cái này..”. Tiêu Linh Linh nhất thời đâm lao phải theo lao. Lúc này Triệu Tĩnh nhìn sang, cũng chắp tay nói: “Bệ hạ, Triệu thái phó, Dương thái sư vô cớ gây khó dễ, buộc tội hạ thần, khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị hai người này!"
Không phải là đang mách tội sao? Ai không biết mách lẻo hả, tuy rằng chỉ có một mình, nhưng khí thế không thể thua được!
Mấy quan viên không hòa thuận với thái phó, thái sư suýt chút nữa cười ra tiếng.
Tên Triệu Tĩnh này quả thực rất thú vị, bị vạch tội trước mặt bệ hạ, hắn bèn quay đầu lại xin bệ hạ nghiêm trị đối phương, đáng tiếc quá.
Một người kéo tay áo người bên cạnh, người sau khoát tay áo ý bảo yên tâm đi chớ nóng nảy.
Nữ Đế bệ hạ đâm lao phải theo lao, nhìn vào một quan viên đang trợn mắt, lại nhìn Triệu Tĩnh đứng một mình ở bên trái, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp.
“Chiêm Sự Phủ, sự thừa Triệu Tĩnh phận tôi mà dám phạm thượng nhục mạ đại thần trong triều, từ hôm nay trở đi cắt tất cả bổng lộc và phúc lợi khi làm quan, phạt ở nhà tự mình kiểm điểm!”
Được, quả nhiên là dùng xong thì quay mông bỏ đi, ánh mắt Triệu Tĩnh thay. đổi, thoát khỏi trạng thái chiến đấu.
Hai vị đại quan nhất phẩm đồng thời lộ ra nụ cười.
Nhìn Triệu Tĩnh mà trong lòng Tiêu Linh Linh đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc không thể nói rõ được, hình như là áy náy: “Triệu Tĩnh, ngươi lui ra đi”.
“Thần cáo lui!”
Không do dự, phủi ống tay áo rồi Triệu Tĩnh ưỡn thẳng thắt lưng đi thẳng ra ngoài một cách cực kì tiêu sái, Tiêu Linh Linh há miệng nhưng cuối cùng lại không hề lên tiếng.
Triệu thái phó cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi nhưng vẫn không chịu bỏ qua như cũ: “Bệ hạ thánh minh, nhưng cái tên Triệu Tĩnh này thật sự vô pháp vô thiên quá mức, nên bỏ quan hàm rồi giáng xuống làm thứ dân mới đúng”.
Môn sinh phía sau ông ta cũng vội vàng phụ họa.
Tiêu Linh Linh lạnh lùng mở miệng: “Chuyện của Triệu Tĩnh để bàn lại sau, chư khanh có sức tranh luận chuyện này sao lại không nghĩ cách làm sao ứng phó với hai nước Chu - Cảnh, Lễ bộ thượng thư sứ giả của hai nước đã đến đâu rồi?”
Lễ bộ thượng thư vội vàng bước ra: “Bẩm bệ hạ, hôm qua nhận được thư đã tiến vào ranh giới nước ta, muộn nhất thì nửa tháng nữa sẽ đến đế đô”.
Không ít ánh mắt của vị quan viên yêu nước trầm xuống, quặng sắt Vân Sơn cực kì quan trọng, bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp để ứng phó.
Chuyển đề tài, mọi người mới không còn để tâm đến Triệu Tĩnh, chỉ là tranh luận cả nửa ngày trời cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể bãi triều.
Tiêu Huyền Sách còn đang chờ Triệu Tĩnh trở về kể tiếp chuyện đại chiến Thiên Ma, kết quả lại thấy Nữ Đế bệ hạ dẫn theo một cây đình trượng, nổi giận đùng đùng đi đến, cũng không biết muốn đánh ai.
Trên ngự đạo.
Binh bộ thượng thư quốc công Lý Nguyên đi tới, thị lang đuổi theo phía sau: “Lý công, tại sao lúc trước lại không nói gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...