Thành chủ Thành Đại Hoang hăng hái bước nhanh trên bầu trời.
Cả đời này, chưa bao giờ đắc ý như mấy ngày hôm nay.
Từ khi mua trận đồ trong tay tiền bối.
Hắn không tiếc vốn liếng, hao tổn số lượng lớn linh thạch, mua số lượng lớn vật liệu cho trận pháp, cuối cùng trong ba ngày đã bố trí xong tòa trận pháp cấp Thánh Chủ.
Có tòa trận pháp này.
Về sau, cho dù nhân vật cấp Thánh Chủ đi tới cũng phải kiêng nể, nếu không…Trận pháp được khởi động, dù có thủ đoạn ngập trời cũng phải nuốt hận!Ừm… Nếu như là Thánh Chủ của Thánh Địa, hắn còn phải thận trọng một phen.
Còn nếu là Thánh chủ của môn phái nhỏ, hoặc là tông môn cỡ trung, hắn hoàn toàn không phải sợ rồi.
Ba ngày trôi qua.
Thành Đại Hoang, vẫn sóng yên biển lặng.
Điều này làm cho Thành chủ Thành Đại Hoang có chút tiếc nuối.
Ngày thường, thường xuyên có những kẻ có mắt không tròng trêu chọc thành Đại Hoang, lúc đó hắn đều khách khí, cố nở nụ cười, nhưng hôm nay hắn đã có át chủ bài.
Những người gây chuyện với hắn, giống như ăn ý với nhau.
Tất cả đều không đến thành Đại Hoang.
Làm cho hắn có cảm giác như dùng tất cả sức lực đánh vào trên vải bông.
Ông trời có mắt.
Đúng lúc hắn gần như buông bỏ suy nghĩ này.
Cuối cùng!Có người xông vào thành Đại Hoang, mà còn là ngự không mà qua, căn bản không để Thành chủ Thành Đại Hoang như hắn vào mắt.
Trước đây thì bỏ qua, nhưng hôm nay nếu như không bắt người này để lập uy.
Vậy uy danh Thành chủ Thành Đại Hoang của hắn, chẳng phải là quét rác sao?Thành chủ Thành Đại Hoang chắp hai tay sau lưng, dáng người tròn vo, phong thái uy nghiêm, bước chân hình chữ bát trong hư không tiến đến.
"Là ai dám làm càn ở Thành Đại Hoang?"Thành chủ Thành Đại Hoang nhìn bằng nửa con mắt, coi thường thiên hạ, khí nuốt tám phương, giọng nói vang vọng mạnh mẽ.
Hắn khẽ liếc qua, lúc nhìn thấy một con Bạch Ngọc Kỳ Lân nằm trên đất.
Trong lòng hắn khẽ run.
Hình như… Loài yêu thú này rất hiếm gặp, ở trong Yêu Tộc cũng có địa vị cao, chẳng lẽ trận pháp đã tiêu diệt một con trong Yêu Tộc?Ánh mắt hắn tiếp tục dò xét.
Thành chủ Thành Đại Hoang thấy được một đoạn cờ bị gãy, tuy đã rách nát nhưng vẫn mơ hồ thấy được chữ phía trên đó.
Thiên Dận!Mà ở sau cái cờ đó, là một chiếc Thanh Đồng Liễn Xa.
"Con…mẹ nó!"Nhẫn nhịn nửa ngày.
Thành chủ Thành Đại Hoang không nhịn được chửi thề.
Hình như mình, đá trúng miếng sắt nữa à!Lấy Bạch Ngọc Kỳ Lân để kéo xe, trên cờ viết hai chữ Thiên Dận, đây là biểu trưng cho Thiên Dận Hoàng Triều, là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, nơi hằng năm hắn đều phải tiến cống!Mẹ nó chứ… Lập uy trên đầu Thiên Dận Hoàng Triều?"Thành chủ Thành Đại Hoang, ngươi thật to gan!"Lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến.
Tướng lĩnh bên cạnh Bắc Thần Hằng đã không nhịn được nữa, vừa rồi thanh kiếm kia chỉ cách hắn có ba tấc, suýt chút nữa đã bị dọa đái ra quần, thậm chí hắn còn cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Đây là một loại cảm giác chưa từng trải qua!Có thể nói đã đi đến bờ vực sinh tử.
Đại tướng lĩnh bước ra ngoài, sắc mặt u ám, lạnh giọng nói: "Thành chủ Thành Đại Hoang, ngươi có biết người trước mặt là ai không?""Cửu… Cửu Điện hạ?"Trong lòng Thành chủ Thành Đại Hoang rất hoảng sợ.
Sao mình lại xui xẻo như vậy?Chỉ là muốn tìm một người để lập uy thôi mà, nhưng cho đến bây giờ chưa từng nghĩ sẽ tìm thấy Cửu Điện hạ của Thiên Dận Hoàng Triều!Thế lực của Thiên Dận Hoàng Triều rất lớn, không khác gì một Thánh Địa, hiện nay Thần Hoàng đã tại vị hơn năm ngàn năm, phía dưới có chín người con, mà nay tám người con đều đã chết sớm.
Chỉ còn đứa con thứ chín còn sống.
Nếu như vừa rồi mình không dừng trận pháp, người con trai thứ chín này, nói không chừng cũng đã tan xương nát thịt!Khi đó… Thiên Dận Thần Hoàng tuyệt tự.
Kết cục của mình, nghĩ lại hắn liền không rét mà run.
"Nếu biết, ngươi còn không…"Vị tướng lĩnh kia còn chưa nói xong.
Bỗng nhiên Bắc Thần Hằng đứng dậy, hắn nâng một tay lên, ngắt lời vị tướng lĩnh kia.
Sau đó, Bắc Thần Hằng tiến lên một bước, khoát khoát tay áo, nói: "Trước do bản Điện hạ không nói mà tới, không liên quan đến Thành chủ Thành Đại Hoang, Trần Tướng quân đừng chuyện bé xé ra to.
""Ừm…?"Vị Trần Tướng quân này, trừng hai mắt, giống như nhìn thấy một chuyện khó mà tin nổi.
Điện hạ nhà mình, từ khi nào dễ nói chuyện như vậy?Không đối đầu à?Chẳng lẽ… vừa rồi trong trận pháp, bị đoạt hồn?"Đa tạ Cửu điện hạ!"Thành chủ Thành Đại Hoang vô cùng vui mừng.
Tuy là lần đầu tiên nhìn thấy vị Cửu Điện hạ này trong truyền thuyết, nhưng hắn thấy vị Điện hạ này hình như rất dễ nói chuyện, còn khiêm nhường hơn so với đệ tử bình thường của Thánh Địa.
Không có chút kiêu căng nào cả.
Phải biết rằng, vị Cửu Điện hạ này là người đồng lứa với Nhậm Thanh Đồ, đặt trong một Thánh địa, cất bước cũng là một vị Trưởng lão hoặc là Chưởng giáo.
Người có địa vị cao như vậy lại nguyện ý nhân nhượng trước người có địa vị thấp, giao tiếp với mình.
Có thể nói là may mắn tám đời của mình.
"Điện hạ, đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, xin mời Điện hạ đến phủ Thành chủ để tại hạ có thể chiêu đãi một phen.
"Thành chủ Thành Đại Hoang ân cần nói.
"Không vội.
"Bắc Thần Hằng khoát tay, hắn nhìn về phía hư không, nhàn nhạt nói: "Sát trận vừa rồi, là do Thành chủ bố trí xuống?""Cái này…"Sắc mặt Thành chủ Thành Đại Hoang hơi ngưng lại, không tự chủ được nhìn thoáng qua về phía Thiên Cơ Lâu.
"Có chuyện gì khó nói à?"Bắc Thần Hằng lịch sự tao nhã, mỉm cười nói: "Nếu như khó nói, Thành chủ không nói cũng không sao.
""Không có, không có!"Thành chủ Thành Đại Hoang lắc đầu lia lịa, hắn ngừng một chút, nhỏ giọng nói: "Không giấu gì điện hạ, tòa trận pháp này là tại hạ mua được từ trong tay một vị tiền bối.
""Ồ?"Bắc Thần Hằng mặt không đổi sắc, phảng phất đã sớm nhận ra, hắn biết mà còn hỏi: "Vị tiền bối kia là?""Lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
"Thành chủ Thành Đại Hoang thấp giọng nói.
-----.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...