"Bất quá..." Trương Hàn bỗng cười khinh miệt, tự tin nói nhỏ:"Ta là người có Hệ Thống! Dăm ba mấy cái nhận biết Ma Vật lại làm khó được anh? Hắc hắc!"
Quả nhiên ta vẫn là thông minh nhất!
"Keng! Are you sure about that?" Tiếng của Hệ Thống lạnh như băng, tâm hồn Trương Hàn cũng như té xuống vực.
Một dự cảm chẳng lành, Trương Hàn cười khổ.
Gáy to ăn gì? Gáy to ăn **!
"Keng! Xét thấy Ký Chủ muốn ăn bám Hệ Thống, nên Hệ Thống chỉ dẫn nguy hiểm chỉ hiện ra khi Ký Chủ tự tìm đường chết hoặc những lựa chọn sai lầm!"
Trương Hàn trợn tròn mắt, liền biết mọi việc toang rồi a!
Nơi này nếu người chết thì sẽ biến thành Ma Vật! Mà lại chỉ sợ ở đây tồn tại cũng hơi bị lâu đấy.....
Ma Vật đông đến nhường nào? Trương Hàn không rõ, chỉ biết bọn chúng đặc biệt đông!
Đi tới nơi này, hắn gặp cũng hơn 5 lần!
Cắn ngón tay cái, Trương Hàn sắc mặt biến đổi liên tục.
Sinh linh giống như Ma Vật, hắn không hiểu rõ, điều này càng làm hắn lo sợ! Một thứ mà không rõ thì rất khó giải quyết!
Người xưa tại sao khiếp sợ thần linh, sợ hãi ma quỷ? Chính là không hiểu rõ bản chất của sự việc!
Trời không mưa gây ra hạn hán, họ lại cho đó là Thần Mưa giận dữ mà trừng trị!
Các loại bệnh quỷ quái, thiên tai hay những việc dị thường diễn ra...Họ cho đó là ma quỷ tác quái!
Thực ra trên thế gian không có gì là thực sự đáng sợ! Nếu có thì đó là vô tri!
Ít nhất ở Địa Cầu xưa là như thế! Trương Hàn đang ở một nơi ma quỷ đi đầy đất, Tiên Nhân bay khắp trời!
Việc lạ gì đều có thể xảy ra!
Nhưng bản chất giữa cả hai đều là giống nhau! Một việc chỉ cần biết rõ, nó sẽ không còn đáng sợ như ta tưởng tượng!
Nói là nói thế, thực chất Trương Hàn đang tự an ủi chính mình, hiện tai tình huống của hắn liền có chút toang!
Hắn và kẻ địch đều ở trong tối không thấy nhau! Nhưng đây chỉ là tạm thời, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn liền sẽ bị tìm ra!
Sờ sờ có chút nhứt mỏi huyệt thái dương, Trương Hàn thần sắc khổ sở.
Thực sự là rất khó, cảnh cổng hình con mắt mở ra sẽ có không ít người bị hấp dẫn tới! Lúc đó trường họp sẽ càng thêm loạn, Ma Vật hành động càng rỡ hơn nhưng lại không ai thấy được!
"Thôi, thôi! Ta tự lo cho chính mình mạng quèn là được! Bây giờ bảo mệnh đều không chắc, nói gì lo cho người khác!" Trương Hàn cười khổ lắc đầu.
Đi ra bụi cây, từ từ đi tới nơi người bị giết hại.
Nhìn thân thể không lành lặn, da thịt bong tróc, vài nơi đều bị ăn cho sạch tinh tươm.
Trương Hàn hít khí lạnh.
Cho dù hắn đã thấy không ít xương khô cùng xác chết cũng bị cảnh tượng này cho dọa.
Cái này tình trạng thảm không nói nổi, chậc chậc.
Quả nhiên chết vì gái là cái chết tê tái.
Cả người gân thịt đều tróc, lại bảo không tê sao được!
Nhất là phần thân dưới, thế nhưng bị cắn đứt! Chết không yên lòng!
Mùi hôi tanh, huyết tinh máu tươi, đặc sệt chất lỏng kì bí ở nơi này kết hợp lại với nhau.
Trương Hàn dùng vải trắng từ bàn tay thanh niên kia lấy xuống một mẫu thịt.
Thử sờ nhẹ một cái thì nước mủ tanh hôi chảy ra ngay lập tức.
Mùi thối rửa, tanh hôi làm Trương Hàn nhíu mày.
Theo hắn suy đoán thì lúc lật mặt với Ma Vật, thanh niên này dùng sức kéo lấy miếng thịt của nó.
Bất quá nghĩ tới một việc, điều này làm hắn cắn răng mà ngửi lấy.
Trương Hàn cái mũi từ khi tỉnh lại đặc biệt tinh nhạy, hơn cả mũi chó đặc vụ! Nếu không thì làm sao nhận biết được mùi máu của chính mình mà giết Thạch Phá cái kia Ma Vật?
Hắn đang tập làm quen với mùi hương của Ma Vật!
Tiếp theo sẽ có một tràng đụng độ, Trương Hàn không muốn vì không nhận biết được thật giả mà bị nắm đầu cho quay vòng vòng!
Thật ra...Còn một cách nhanh hơn.
Đúng vậy, như các người nghĩ! Chính là nuốt ăn sống khối thịt!
Muốn làm quen nhanh thì cách này là nhanh nhất, tuy nhiên Trương Hàn làm không nổi.
Gan hắn nhỏ, không chịu nổi độ kinh dị của việc này! Có khi ăn vào miếng thịt, dạ dày chưa chắc bình thường...
Không bao lâu, Trương Hàn rời đi nơi này, trước đó còn rải một ít bột thuốc che dấu khí tức cùng dấu vết của chính mình ở đó.
Cái xác đó không lâu nữa sẽ có người phát hiên, thanh niên kia cùng Ma Vật có thể là ở cùng chung nhóm, bằng không tại sao lại có thể ú ớ cùng nhau?
Đây cùng có thể là cơ hội cho hắn xác định con Ma Vật kia!
Tuy nhiên, có vẻ do hút chích quá liều, thần sắc Trương Hàn có chút tái nhợt.
Đối lại, hắn mũi chó giờ đã quen thuộc với Ma Vật mùi.
Trương Hàn lần theo bước chân mà minh thấy dọc đường, cứ thế mà tiến lên.
Thậm chí, hắn còn từ cái kia Mị Nhi Túi Trữ Vật móc ra cái mặt nạ màu đen để đeo lên mặt.
Bây giờ mặc dù ranh tuyến giữa các trận doanh đã rất nhạt nhòa nhưng cũng để chắc chắn cho chính mình không bị người quen nhận ra, hắn chỉ còn cách này.
Trương Hàn thở dài, làm người nổi tiếng cũng quá mệt mỏi nha~
Không bao lâu, ở đằng trước liền có bóng người.
Trương Hàn tăng tốc bước đi, kéo gần khoảng cách lại.
Nhưng khi nhìn những người này, trương Hàn cả người hiện lên dấu chấm hỏi.
Nguyễn Thiên, Dương Khánh, Tô Nguyệt Linh???
Tại sao lại là các ngươi? Không cần oan gia ngõ hẹp như thế chứ???
Đám người này đương nhiên quen a! Một người trong họ liền là lãnh đạo của một phe! Hai người khác thì xem như có thù đi?
Đối với người quen như Nguyễn Thiên và Dương Khánh, Trương Hàn biểu thị: "Cáo từ!"
Vừa xoay người định bỏ chạy, thì đã bị hai vị tào tháo cho nhìn thấy mà thốt lên:"Dừng lại!"
Trương Hàn:'Ta chính là muốn đi! Các ngươi làm gì ta a!'
Nghĩ là nghĩ như vậy, chứ hắn vẫn lựa chọn đứng lại.
Bằng không thấy người liền chạy, chả khác nào làm việc xấu mà sợ đầu sợ đuôi đâu!
Cái gì? Ngươi nói ta đoạt bọn họ bản đồ?! Không, không! Có vẻ có gì hiểu lầm ở đây rồi, ta là cứu Quách Giản Nhi cô nàng kia! Không phải là đoạt!
Trương Hàn đứng im ở đó, Nguyễn Thiên và Dương Khánh liền chạy tới.
Dương Khánh cao to lực lưỡng sờ sờ cằm:"Nhìn tiểu tử này cũng không tệ!"
Trương Hàn dưới lớp mặt nạ, gượng mặt mộng bức, các ngươi tính làm gì? Buôn người??? Ta rõ ràng đeo mặt nạ, nhìn không tệ cái *!
Nguyễn Thiên tay động, hướng tới Trương Hàn mặt nạ.
Bất quá chưa kịp làm gì thì tay của hắn đã bị Trương Hàn nắm chặt.
Trương Hàn giả giọng lão luyện, như là một tấm chiếu cũ, cảm thán:"Chậc chậc! Tấm chiếu mới a tấm chiếu mới! Chỉ có Luyện Thể Tứ Trọng Thiên thôi mà đã muốn cướp lấy mặt nạ của ta?"
Nguyễn Thiên sắc mặt đỏ bừng, không nói gì.
Dương Khánh cười trên nỗi đau người khác, chắp tay sắc mặt hòa ái như cái lão nhân tám chục tuổi:"Haha! Vị huynh đệ này thực lực cao cường, đừng có vì mấy tấm chiếu chưa trải sự đời này buồn phiền! Ta xin tự giới thiệu! Ta! Là Dương Khánh!"
Trương Hàn nhìn bộ dáng này trong lòng cười thầm:'Các ngươi đều như một thôi! Chẳng phải giống nhau đều là tấm chiếu mới sao?'
Đối với Dương Khánh hùng hồn giới thiệu, Nguyễn Thiên sắc mặt im lặng.
Ngươi không phải thực lực giống như ta sao? Tên trước mặt này ít nhất cũng Ngũ Trọng Thiên, hùng hồn làm cái gì?
Ngoài miệng thì vẫn chào hỏi một tiếng:"Nguyễn Thiên!"
Trương Hàn đưa ra cái tên mà chính mình cũng không rõ từ đâu ra:"Lý Bát Dạ!"
Trương Hàn mặt nạ không hề cảm xúc, nhưng ánh mắt tựa cười nhưng không cười làm cho cả hai có chút mất tự nhiên.
Nhất là bộ dáng của người này hơi quen quen nha! Tên cũng quái quái!
Dương Khánh dùng cùi chỏ đầy đẩy vai Nguyễn Thiên, nói nhỏ vừa đủ hai người nghe:"Ngươi có thấy tên này có chút quen không?"
Nguyễn Thiên mặt không biểu cảm:"Ta bây giờ mà nói có một cái, là hắn quất chết cả hai đấy ngươi tin không?"
Dương Khánh:"Tin."
Nguyễn Thiên:"Tin thì im cái mồm lại."
Dương Khánh:"Mà tại sao hắn lại đeo mặt nạ?"
Nguyễn Thiên:"Xấu quá đeo che lại, ngươi không hiểu đâu."
Trương Hàn:"..........."
Các ngươi tưởng nói nhỏ thế là đủ sao? Không! Ta vẫn nghe thấy các ngươi nói!
Trương Hàn dưới mặt nạ, thần sắc đen nhánh, thậm chí tối còn hơn cả đáy nồi.
Bất giác kéo tay áo, định dạy dỗ hai cái người này làm người.
Nhưng Tô Nguyệt Linh giọng vang lên:"Các ngươi nhanh lên! Còn một chút nữa thì tới Ma Nhãn Đại Môn!"
Dương Khánh và Nguyễn Thiên nghe giọng nói giòn xốp, mềm mại lại có phần từ tính của Tô Nguyệt Linh liền như chơi thuốc gà, cả người phấn chấn!
Đồng thanh thốt lên:"Bát Dạ huynh! Đi cùng bọn ta được không?!"
Trương Hàn:"....."
Tuy đánh mất thời cơ tốt để dạy dỗ hai người này, nhưng Trương Hàn cũng hiểu rõ hơn.
Nếu để diễn ta hai người này, hắn hân hạnh được dùng một từ thôi: Simp!!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...