“Vậy phải xem Phu nhân muốn trả giá bao nhiêu?”
Khương Ly chậm rãi nói, không hề vội vã, hắn cùng Tô Phu Nhân đều hiểu rõ mai này Tu Đan giá trị, không sợ nữ nhân này hốt du mình.
Tô phu nhân trầm ngâm chốc lát, nhìn được Khương Ly khó chơi, xem ra muốn năm được đồ cũng phải xuất huyết lớn.
Nàng từ túi trữ vật lấy ra một ngụm tử kim hồ lô. Hồ lô này Khương Ly từng thấy qua, chính là lúc trước hỏa hoạn, Tô Phu nhân sử dụng nó thu đi chân hỏa. Theo hắn đoán, tử kim hồ lô hẳn là môt loại tụ lý càn khôn bảo vật, dùng để hút vật cũng có thể hút người, mà cấp bậc rất cao, ngũ chuyển trở lên.
Hắn hai nhất chuyển, không nhìn nhiều, chỉ gặp tử kim hồ lô đình trệ ở không trung, từ miệng hồ lô phun ra từng đạo sương khói, hiển hóa thành tầm mười vật phẩm trôi nổi trước mặt Khương Ly.
Mười vật phẩm này đều là tứ chuyển trở lên bảo vật, tỏa ra muôn hình muôn vẻ khí tức,khiến Khương Ly cảm thán vô cùng. Vị này yêu diễm Tô phu nhân quả nhiên là một vị lắm tiền nhiều của bạch phú mỹ, hắn tinh tế đánh giá từng kiện vật phẩm, thỉnh thoảng đánh mắt về phía nàng nõn nà cái cổ.
Thật muốn một kiếm chặt đầu nàng, cuỗm sạch đống này bảo vật nha.
Mười vật phẩm phía trong bao gồm một ngọn trắng hếu linh hỏa, chính là lúc nãy họ La công tử mở ra đóa kia Tứ chuyển Bạch Cốt Hỏa. Tiếp theo là một thanh Tứ Chuyển trường đao, một gốc ngàn năm nhân sâm, một tấm cũ kỹ trận bàn, một cái tứ chuyển hắc đỉnh….
Khương Ly xem xét xem xét, cuối cùng vươn tay cầm lấy chính giữa tấm cũ kỹ trận bàn, lật qua lật lại nghiên cứu.
Mà Tô phu nhân thấy hắn chọn được đồ vật, khóe miệng mỉm cười cất giọng:
“Đông Minh đạo hữu ánh mắt sáng như đuốc, này trận bàn là một tấm ngũ chuyển “Nghịch Địa Tồi Thành trận”, một khi đem bố trí xong, có thể mượn thiên địa đại thế, lấy đại thế trấn áp một tòa thành trì. Thêm nữa trận bàn này xuất xứ từ Trận Vương Âu Chấn Dã thủ bút, uy lực được bảo chứng”
“Ồ lại là từ Âu Trận Vương thủ bút? Không tệ bảo vật” Khương Ly gật đầu, vuốt ve tấm trận đồ, ánh mắt đăm đăm chốc lát tựa hồ suy nghĩ. Âu Chấn Dã là Kiêu Dương Vực hàng đầu trận pháp tiền bối, mặc dù tu vi mới Nhị phẩm Chân Nhân, nhưng lại khiến bình thường Chân Vương khách khí vô cùng. Bởi vì hắn trận đạo tạo nghệ đã đăng phong tạo cực, đột phá lục chuyển.
Lục chuyển trận sư, thế nhân phong là Trận Vương, bởi vì người trận sư này dùng trận pháp có thể cùng Chân Vương đối cứng. Tấm này cũ kỹ trận bàn nếu như thật là do Âu Chấn Dã luyện chế, vậy thì uy lực không cần phải bàn cãi.
Nhưng hắn cầm xem chốc lát rồi đem trận bàn để xuống, lắc đầu:
“Tấm này trận bàn mặc dù quý giá nhưng so với ta Nhị phẩm tu đan hay là không bằng”
Tô Phu Nhân nghe hắn nói, vốn tươi cười vẽ mặt đọng lại, nói tiếp:
“Nếu không cả mười cái bảo vật này đều cho Đông Minh Đạo Hữu như thế nào?”
“Không cần, còn lại đồ vật cùng Khương mỗ không phù hợp….”
…..Ý là ngươi không đem còn lại bảo vật để vào mắt rồi, Tô Phu Nhân cắn răng, khuôn mặt trầm xuống. Trong lòng tính toán xem có nên dùng vũ lực ép mua ép bán. Nhưng nghĩ đến từ trước đến giờ vị này vẫn thong dong bình tĩnh, tựa hồ có chuẩn bị trước.
Lại thêm kẻ này tính cách rõ ràng vừa độc ác lại không sợ trời sợ đất, nếu không đã không đem Vị Hà quận vương giết chết vẫn dám ngang nhiên đến kinh thành đi dạo.
Nghĩ thế, trong lòng ý xấu bị nàng đè xuống, lại nghe Khương Ly thêm trầm âm thanh.
“Tô phu nhân tựa hồ dừng ở Nhất Phẩm đỉnh cao tu vi khá lâu thời gian đi, chân lực số lượng đã đạt cực hạn, nhưng chân ý lại tựa hồ chưa đại thành….”
“Chân lực muốn tăng lên có thể dùng thiên tài địa bảo, nhưng chân ý muốn tăng lên tựa hồ không đơn giản nha”
“Ta mai này nhị phẩm Tu Đan, vừa lúc lúc có thể trợ người khác cảm ngộ chân ý”
“Lại thêm Tu Đan bên trong chứa đựng chân lực, nếu đem hoàn toàn luyện hóa, mặc dù bị tiêu hao mất ít ra cũng kiếm lời mười mấy Giáp chân lực…..”
Chân Nhân cường giả cùng phàm nhân cảnh võ giả có vài thứ khác biệt. Thứ nhất là Chân ý, thứ hai là Chân lực.
Chỉ có đột phá Chân Nhân cảnh, mới có thể từ thiên địa nguyên khí cô đọng ra chân lực, chân lực số lượng nhiều ít cũng có thể hàm hồ nói lên thực lực của mỗi cá nhân.
Mà chân lực thì lại được tính theo Giáp. Một Giáp chân lực, thì tương đương với tư chất bình thường Chân Nhân, tại nguyên khí bình thường địa điểm tu luyện 60 năm được số lượng.
Vừa thành Chân Nhân tu ra chân lực là Nhất phẩm sơ kỳ, muốn đột phá trung kỳ cần ba Giáp chân lực, đột phá hậu kỳ cần năm Giáp, nhất phẩm đỉnh phong thì cần từ tám Giáp trở lên.
Từ Nhất phẩm đến Nhị phẩm cần đem chân ý đại thành, lại xung kích mười Giáp bình cảnh.
Dựa vào Thiên Nhân cảm ứng, Khương Ly cảm nhận thoáng liền đoán được, vị Tô Phu Nhân này chân lực số lượng đã đạt chín giáp phía trên, thậm chí từ lâu đã đạt cực hạn. Nhưng lại chậm chạp không đột phá Nhị phẩm, nguyên nhân đơn giản là do nàng chân ý nơi gặp vấn đề.
Đã nắm được nàng đầu chuôi, hắn không ngại sư tử ngoạm một phát.
Bị nói trúng tim đen, Tô phu nhân hơi cắn răng, chợt nở nụ cười kiều mị nói:
“Khương đạo hữu tầm mắt thật cao, thiếp thân trong người đúng là chỉ có chừng ấy đồ tốt nha, vậy mà đều không vào đạo hữu pháp nhãn”
“Vậy sao, như thế thật đáng tiếc” Khương Ly thở dài tấm tắc, dự định đem Tu Đan thu vào túi trữ vật.
“Đông Minh đạo hữu khoan đã, thiếp thân còn một vật mời đạo hữu nhìn xem”
Tô phu nhân cắn răng, từ túi trữ vật lấy ra một tấm ngọc giản, ngọc giản bên trong tản ra từng tia dập dờn đạo vận. Mà Khương Ly tầm mắt cũng co rụt, tương đương giật mình. Từ trong ngọc giản này hắn thấy một tia nguy hiểm khí tức, khí tức này tựa như vương giả uy áp, khiến gian phòng không khí chớp mắt liền trầm ngưng ngột ngạt.
“Vương khí..”
Chỉ có Chân Vương cường giả mới có loại này khí tràng. Mà tấm ngọc giản này hiển nhiên chứa đựng Chân Vương cảnh một kích chi lực. Tô phu nhân có thể cầm ra, cũng nói rõ nàng hậu trường mạnh mẽ cỡ nào, chẳng trách tòa này Hắc thị tại kinh thành hoạt động lâu năm, lại không có phương nào đạo chích dám quấy rối.
Chân Vương cảnh một kích ngọc bài, độ trân quý không phải bàn cãi, dùng thích hợp có thể kiếm về một mệnh.
Khương Ly khẽ than thở, xem ra vị Tô bạch phú mỹ này độ giàu có cần thêm lần nữa đánh giá nha.
“Vương cấp một kích ngọc giản, phu nhân quả nhiên đủ thành ý”
Tô phu nhân khuôn măt xấu xí, trầm giọng:
“Đây là gia sư cho ta bảo vật phòng thân, chỉ có một cái”
“Ồ chẳng trách, chẳng trách đám kia dân liều mạng đều kiêng kỵ phu nhân như vậy”
“Nói lời thừa hơi nhiều, Đông Minh đạo hữu đã vừa lòng chứ”
Tô phu nhân tựa hồ không muốn cùng hắn dài dòng, hạ giọng.
Khương Ly vẻ mặt vẫn binh tĩnh, mỉm cười nói:
“Bằng lòng thì bằng lòng, nhưng Khương mỗ còn có một điều kiện….”
“Họ Khương, đừng nên quá phận…….”Tô phu nhân đập bàn đứng vụt dậy, cắn răng nghiến lợi nhìn trừng trừng hắn. Mà vẫn luôn nhắm mắt thần du thiên ngoại mập mạp quản sự cũng giật mình híp đánh giá Khương Ly hai người.
Khương Ly không hề nao núng, bình tĩnh nói:
“Cũng không phải cái gì quá đáng điều kiện, tại hạ là chỉ muốn nhờ Tô phu nhân bảo hộ một thoáng nhà ta tiểu nha đầu. Khương mỗ ra ngoài giải quyết một chút yêu ma quỷ quái sẽ quay lại đón nàng mà thôi”
Tô Phu nhân mắt phượng, nhìn chằm chằm Khương Ly khuôn mặt, nghe được hắn lời nói, lửa giận cũng nguôi ngoai đôi chút. Liếc nhìn đứng sau lưng hiền lành Hạ Tuyết Đình, đắn đo chốc lát rồi khoát tay.
“Được”
“Tốt vậy chúng ta làm giao dịch”
Khương Ly đem Tu đan đưa tới để trước mặt Tô phu nhân, thuận tay cầm đi ngọc giản. Nghĩ nghĩ đôi chút, cũng cầm luôn tấm kia cũ kỹ trận đồ, nhếch miệng hướng nàng cười một tiếng, như muốn nói.
“Người hẳn là không ngại chứ”
Mà Tô phu nhân thì khí cấp bại phôi, tức tối không thể phát hỏa. Nàng lần đầu tiên gặp phải kẻ đáng giận khó chơi như vậy, không khỏi cầm chặt Tu Đan hậm hực. Nhìn cũng không muốn nhìn Khương Ly đáng ghét bộ dáng, quay mông liền đi vào Hắc thị chỗ sâu.
Vị mập mạp quản sự không theo cùng, mà hướng Khương Ly nở nụ cười nói:
“Để thiếu chủ như thế tức giận, Khương đạo hữu ngươi là người đầu tiên, lợi hại lợi hại”
“Không dám, các hạ quá khen”
Khương Ly chắp tay lắc đầu.
“Khương đạo hữu là dự định rời đi rồi?”
“Đúng vậy, bên ngoài có một ít ruồi muỗi, vo ve rất không an lòng, tại hạ muốn đi ra xử lý xong rồi trở lại”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...