Bên kia, khi Lâm Hàn trở lại chỗ cũ, cả người đều cảm thấy toàn bộ thế giới đã thay đổi.
Anh nghĩ, từ khi có mắt âm dương, đây là lần đầu tiên anh gần bọn quỷ như vậy.
Mà sau này, anh phải học cách hòa nhập với bọn quỷ đó.
Ha ha.
Lâm Hàn cảm thấy, nửa năm trước mà có ai nói những lời này với mình, có lẽ anh sẽ cãi với bọn họ một trận.
Nhưng bây giờ, việc đã thành như vậy, thật sự là...!Một lời khó nói hết.
Bỏ qua cảm giác không được tự nhiên ban đầu, Lâm Hàn bắt đầu quan sát bọn quỷ xung quanh mình, anh phát hiện quỷ này thật sự không khác người thường là mấy.
Cứ như vậy, tâm trạng của Lâm Hàn bình tĩnh lại rất nhiều.
"Anh Lâm, đạo diễn nói cảnh sau có phần của anh, anh có thể bắt đầu trang điểm." Lúc này, trợ lý Tiểu Vương nhắc nhở.
"Ừ." Lâm Hàn gật đầu rồi đi vào phòng thay đồ.
Bọn quỷ đằng sau tự nhiên cũng đi theo.
Ngay lập tức, trong căn phòng ngột ngạt này, nhiều người cảm thấy nhiệt độ trong phòng thay đồ đột nhiên giảm xuống không ít.
Lâm Hàn bất lực suy nghĩ, đây cũng là lợi ích của việc quỷ đi theo mình đó chứ?
Khi Lâm Hàn bắt đầu trang điểm, anh liền nhận ra sức mạnh của bọn quỷ này.
"Ồ, sau khi ngươi hóa trang cảm giác đẹp trai hơn nhiều!"
"Đàn ông cũng trang điểm sao?"
"Ha ha, cảm giác thật thú vị."
"Lát nữa chúng ta có thể xem ngươi quay phim không?"
"Quay phim có vui không?"
"Sao ngươi không trả lời bọn ta?"
"..."
Những câu hỏi của bọn quỷ lần lượt vang lên bên tai Lâm Hàn, khi nghe đến câu hỏi cuối cùng, khóe miệng anh giật giật.
Làm sao trả lời được? Chẳng lẽ lại đi nói chuyện với không khí? Người khác mà nghe thấy, họ sẽ nghĩ anh bị điên mất.
Trong lòng thầm than, Lâm Hàn đột nhiên phát hiện quỷ không có gì đáng sợ, mà chỉ là một dạng hình thức khác của người thường mà thôi.
Cứ nghĩ như vậy, rất nhanh, tạo hình đã xong.
Lâm Hàn từ một người hiện đại biến thành một quân tử tao nhã.
Một nhóm người nhìn Lâm Hàn, phát ra âm thanh "wow".
Một quỷ nữ đỏ mặt, hét một câu ở trước mặt Lâm Hàn: "Tiểu ca ca, đêm nay chúng ta hẹn hò được không?"
Lâm Hàn: "..."
Anh đâu có bị làm sao mà muốn hẹn hò với một quỷ nữ hả?
Lâm Hàn không nhìn quỷ nữ này, đi quay phim.
Quỷ nữ bị làm lơ nói: "Hừ hừ, không trả lời ta, ta cũng làm cho ngươi không hoàn thành công việc."
Các quỷ khác: "Ha ha ha ha, có náo nhiệt để xem kìa."
Lập tức, bọn họ như ong vỡ tổ tiến tới phim trường.
Ở đằng xa, Ngao An An thấy một màn này, khóe miệng vẫn nở nụ cười thản nhiên như cũ.
"Đại nhân, người mặc kệ không quản sao?" Quỷ Đao Lao hỏi, dù sao Lâm Hàn cũng giống như hắn, là đàn em mới thu nhận của Ngao An An mà!
"Lá gan quá nhỏ không đáng chú ý, luyện nhiều một chút, trước cứ chờ anh ta quen rồi hãy nói." Ngao An An ghét bỏ mà nói.
Nếu không phải đối phương có mắt âm dương, còn sửa đổi số mệnh, hơn nữa còn được mấy sinh mệnh có tu vi cao che chở, cô có thể chú ý tới Lâm Hàn sao.
Nhưng giờ Lâm Hàn đã trở thành đàn em của cô thì phải tiếp nhận huấn luyện như thế.
Dưới áp lực nặng nề tất nhiên sẽ xuất hiện người dũng cảm.
Năng lực chịu đựng của Lâm Hàn càng phải mạnh hơn!
Nghe xong lời này, Quỷ Đao Lao nhìn về phía Lâm Hàn bị quỷ nữ che mắt không quay phim được ở đằng kia, trong lòng âm thầm nói một câu: Anh bạn tự lo thân mình đi.
Kỷ Lam nghe hai người nói chuyện, lại thấy Lâm Hàn quay phim bị hỏng nhiều lần, đột nhiên nhận ra gì đó, cô mở miệng hỏi: "Lâm Hàn xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chắc là anh ta chọc giận bọn quỷ kia, chúng đang làm phiền không cho anh ta quay phim!" Ngao An An nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm lên người Lâm Hàn, lại không nghĩ tới, nếu không được cô cho phép, bọn quỷ dám làm gì sao?
Kỷ Lam đương nhiên sẽ không bị lừa vì câu nói của Ngao An An, qua đoạn đối thoại giữa An An và Quỷ Đao Lao, cùng với tình huống hiện tại, cô cũng đoán được chuyện gì rồi.
Sau khi cho Lâm Hàn một ánh mắt đồng tình, Kỷ Lam nói với Ngao An An: "Tôi là người đỡ đầu của cô, kiên quyết không làm đàn em đâu."
Nghe vậy, Ngao An An nhìn thoáng qua Kỷ Lam: "Ừm, vậy cũng được, không phải ai cũng có thể trở thành đàn em của tôi."
Kỷ Lam: "..."
Cô ấy có biết xấu hổ hay không vậy? Ghét bỏ cô cũng không nên nói ra có được không?
Ở bên kia, sau khi Lâm Hàn lại bị hô ngừng lần nữa, anh nhịn không được mà xin nghỉ giải lao với Chu Thế Tân: "Đạo diễn Chu, tôi đi vệ sinh."
"Ừ, đi đi!" Mặc dù Chu Thế Tân rất không hài lòng đối với biểu hiện của Lâm Hàn, nhưng cũng không nổi giận.
Bởi vì anh cũng thấy rõ, Lâm Hàn diễn rất tốt, chỉ là lúc mấu chốt lại không diễn được, giống như là đột nhiên bị mắc kẹt vậy.
Anh chỉ hi vọng đối phương có thể mau chóng điều chỉnh.
Chu Thế Tân mới rời đi, trợ lý Tiểu Vương liền tranh thủ thời gian đến xem, không nhịn được mà nói với Lâm Hàn: "Anh Lâm, hôm nay anh sao thế?"
Tiểu Vương là người hiểu rõ Lâm Hàn nhất, thấy trạng thái anh quay phim cũng rất lo lắng.
Hôm nay chắc chắn là sai lầm lớn nhất mà cậu từng thấy.
Nghe vậy, Lâm Hàn không khỏi lắc đầu, rõ ràng không muốn nói thêm, anh phải nói gì bây giờ? Không lẽ nói là anh bị quỷ phá sao?
Nói ra người khác lại tưởng anh có bệnh thần kinh.
Tiểu Vương nhìn dáng vẻ của Lâm Hàn, tự nhiên im lặng.
Lát sau, Lâm Hàn đã đi vào nhà vệ sinh.
Vừa đi vào, anh nhìn đám quỷ theo sau lưng mình: "Các người còn chưa đủ sao?"
Một đám quỷ chớp chớp mắt, lắc đầu.
Chưa xong đâu!
Lâu lắm rồi mới được chơi vui như hôm nay đó.
Lâm Hàn: "..."
Cơn tức giận mà Lâm Hàn ấp ủ dọc đường đột nhiên biến mất.
Anh bất lực nói: "Cuối cùng là các người muốn làm sao?"
"Đưa chúng tôi đi chơi đi!" Đám quỷ đồng thanh nói.
Nắn quả hồng phải chọn quả mềm.
Ngao An An và Quỷ Đao Lao thoạt nhìn là biết không nên đụng vào, bọn họ không dám làm chuyện thừa thãi, nhưng Lâm Hàn thì khác, ngốc nghếch như vậy, không bắt nạt cậu ta thì bắt nạt ai?
"Các người muốn chơi gì?" Lâm Hàn bất đắc dĩ trả lời.
Anh có thể dẫn quỷ đi chơi kiểu gì?
"Làm bọn này vui là được." Đám quỷ lại tiếp tục.
"Vậy sau khi quay xong tôi sẽ dẫn các người đi vui vẻ, được không?" Lâm Hàn thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể thương lượng với họ: "Tôi sẽ mua hương nến cho mọi người".
"Được được được."
Khi Lâm Hàn nói câu đầu tiên, đám quỷ đã muốn bằng lòng rồi, chờ anh nói đến câu tiếp theo, bọn họ gấp gáp đồng ý luôn.
Đã rất lâu họ không được thưởng thức hương nến rồi!
Nghe được lời hứa của họ, Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay về phim trường tiếp tục quay phim.
Quả nhiên, đám quỷ không quấy rầy Lâm Hàn nữa, chỉ lẳng lặng đứng một bên quan sát khi anh thực hiện cảnh quay.
Đối với Lâm Hàn mà nói, so với việc bị quỷ trêu thì việc bị quỷ vây quanh lúc này rõ ràng dễ tiếp nhận hơn.
Nhờ sự biết thân biết phận của đám quỷ này, quá trình quay phim sau đó của Lâm Hàn vô cùng suôn sẻ, cơ bản chỉ cần quay một lần là xong.
Thấy Lâm Hàn nhanh chóng lấy lại phong độ vốn có, sắc mặt Chu Thế Tân cũng tươi tỉnh hơn hẳn.
Chẳng mấy chốc, Lâm Hàn hoàn thành những phân đoạn của mình.
Lúc quay xong, xung quanh liền nổi lên những tràng pháo tay hào hứng của khán giả quỷ.
Lâm Hàn vừa đi xuống, đám quỷ đã nhào tới nóng lòng muốn biết địa điểm vui chơi tiếp theo sẽ là chỗ nào.
Những âm thanh léo nhéo bên tai làm đầu anh như muốn căng ra.
Mấy con quỷ này, thật là...
Lúc này đây, Lâm Hàn không còn sợ hãi bọn họ nữa, thay vào đó là nghĩ cách nhanh chóng thoát khỏi mấy tên này.
"Tiểu Vương." Lâm Hàn gọi lớn.
"Anh Lâm, có chuyện gì vậy?" Tiểu Vương niềm nở đi tới.
"Cậu biết quanh đây nơi nào vừa có đồ ăn ngon lại có thể giải trí không, dẫn tôi đến đó, phải náo nhiệt một chút." Lâm Hàn nhìn những đôi mắt sáng ngời xung quanh, cố ý nhấn mạnh với Tiểu Vương.
Để công việc quay phim của mình sau này không bị họ quấy nhiễu, đành phải làm vậy thôi.
"Tôi biết! Sao hôm nay anh Lâm đột nhiên có hứng thú vậy?" Tiểu Vương thắc mắc.
Từ sau khi anh Lâm bị tai nạn xe cộ, ngoại trừ quay phim bên ngoài thì anh ấy cực kì không thích ra khỏi cửa, cả ngày chỉ ở nhà, không ngờ tới lại có yêu cầu này, thật sự làm cho Tiểu Vương có chút khó hiểu.
"Hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm, cần thả lỏng một chút, cậu giúp tôi chuẩn bị, tẩy trang xong tôi đi luôn." Lâm Hàn nói tiếp.
"Được ạ." Tiểu Vương nghĩ đến chuyện hôm nay Lâm Hàn có mấy cảnh quay không tốt, trong lòng tỏ vẻ đã hiểu, nhanh chóng đi chuẩn bị.
Lúc này, Lâm Hàn đến gặp Ngao An An một lần nữa.
Anh chưa kịp lên tiếng thì đã nhận ra đám quỷ này trước kia chỉ giỏi quấy phá mình, giờ gặp Ngao An An thì chẳng khác gì chuột thấy mèo, ngoan ngoãn lạ thường.
Trong lòng anh liền nảy sinh một cảm giác khó tả.
Hóa ra đến quỷ cũng thích bắt nạt kẻ yếu.
Nếu anh cũng có bản lĩnh, quỷ nào có thể bắt nạt được anh, mà phải ngược lại mới đúng.
Nghĩ đến đây, Lâm Hàn liền cảm thấy trong lòng như có lửa.
"Cô Ngao, tôi muốn chung sống hòa thuận với quỷ thì cần phải làm gì?"
Trước đây bị quỷ quấy nhiễu, giờ nhìn lại thái độ của quỷ đối với Ngao An An, Lâm Hàn có chút gấp gáp.
"Sau khi anh quay xong bộ phim này thì đến gặp tôi.
Tôi sẽ xem xét tình hình trước khi đưa ra quyết định." Ngao An An cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lâm Hàn.
"Vậy từ giờ đến lúc đó, mấy con quỷ này sẽ đi theo tôi hay sao?" Lâm Hàn không nhịn được hỏi.
"Phần lớn sẽ rời đi cùng tôi sau khi tôi kết thúc toàn bộ cảnh quay, còn lại sẽ ở lại với anh." Ngao An An chỉ vào đám quỷ còn chưa nói ra nguyện vọng của mình.
"...Cũng được." Lâm Hàn tự an ủi mình trong lòng, vậy còn tốt hơn là tất cả đều bám theo anh.
Sau đó, Lâm Hàn nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Ngay khi Lâm Hàn vừa đi, Tạ Vãn tiến tới chỗ Ngao An An.
Cô nhìn bóng dáng phía xa của Lâm Hàn, nghi ngờ hỏi: "Cô biết Lâm Hàn sao? Tôi thấy anh ta tìm cô đến hai lần."
"Anh ấy tìm tôi với mục đích giống cô." Ngao An An chỉ đơn giản nói.
"Hả, anh ta đã gặp rắc rối gì sao?" Tạ Vãn hào hứng hỏi.
"Đây là bí mật của anh ấy, không tiện nói cho người khác biết." Ngao An An từ chối Tạ Vãn, sau đó nhìn khuôn mặt Tạ Vãn một lượt, lên tiếng: "Vấn đề của cô ngày càng phức tạp, bản thân cô không tìm ra manh mối gì sao?"
Vốn dĩ Ngao An An nghĩ lấy tiền làm việc, nhưng đối với thái độ của Tạ Vãn, cô vẫn sẵn lòng nhắc nhở thêm.
Tạ Vãn nghe Ngao An An nói xong, vẻ mặt nghiêm trọng, ý cười cũng nhạt bớt, lắc đầu: "Tôi thật sự không có manh mối, cho người đi điều tra cũng không phát hiện ra điều gì bất thường."
Vì vậy, đôi khi trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ không biết sáu ngày nữa chuyện này có xảy ra hay không.
Nhưng trong lòng cô vẫn tin tưởng Ngao An An, cho nên chỉ có thể dự tính một chữ: chờ.
"Đưa tôi một vạn, tôi cho cô thêm một gợi ý, giá hữu nghị đấy." Ngao An An lại thêm một câu.
Nghe Ngao An An nói, khóe miệng Kỷ Lam giật giật, cô phát hiện trong mắt Ngao An An chỉ có tiền thôi, tuy rằng dáng vẻ này vẫn có chút đáng yêu.
"Được." Tạ Vãn đáp lại, so với mười vạn thì một vạn thực sự là một mức giá dễ chịu.
"Tôi thấy trong nội bộ có người muốn hại cô, người này có vướng bận tình cảm với cô." Ngao An An lên tiếng nhắc nhở.
Tạ Vãn vừa nghe xong, sắc mắt lập tức thay đổi.
Kỷ Lam ở một bên cũng nhìn về phía Tạ Vãn, cô chưa từng nghe được tin đồn tình cảm nào của Tạ Vãn, Tạ Vãn có mối quan hệ bí mật nào sao?
"Xem ra trong lòng cô đã có đáp án của riêng mình, tôi sẽ không nhiều lời nữa." Ngao An An nhìn Tạ Vãn hồn bay phách lạc, cảm thấy đã hiểu rõ.
Có vẻ như Tạ Vãn đúng là có một đoạn tình cảm giấu kín không muốn để người khác biết.
Nhưng hiện tại kẻ kia rất có khả năng đang tính kế Tạ Vãn!
Tạ Vãn thì sao? Cô ấy sẽ làm gì đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...