Huyền Học Đại Sư Không Phải Người


"Tôi không đợi nổi nữa!"
"Chúng tôi không dám quấy rầy Ngao đại sư, mong ngài có thể giúp đỡ."
"Chỉ cần ngài nói một câu chắc chắn, xong chuyện bọn tôi sẽ cuốn gói về địa phủ ngay."
"..."
Một đám quỷ vây quanh Quỷ Đao Lao, mồm năm miệng mười tranh nhau nói.
Ngày trước, không có cơ hội nhập luân hồi, bọn họ thấy không sao cả.

Bây giờ thì khác, thời cơ đang ở ngay trước mắt, cộng với việc vừa được giãi bày tâm nguyện khiến trong lòng họ nổi lên khát vọng mạnh mẽ, thật sự không thể chờ đợi thêm.
Thành quỷ tuy rằng tự do phóng khoáng, nhưng trước đó họ vẫn là con người, nếu có cơ hội thực hiện ước nguyện cuối cùng của mình, họ đương nhiên sẵn lòng trở lại làm người.
Một bộ phận khác thì dựa vào tường mà lẳng lặng quan sát.
Thật tiếc là không có ai nhìn thấy, nếu có người thấy được nhất định sẽ chứng kiến cảnh tượng hành lang chật kín người.
Quỷ Đao Lao nghe những tiếng ríu rít bên tai, trong lòng rất bực bội.
Sao cứ bám riết lấy hắn vậy!
Nghĩ hắn là kẻ yếu đuối dễ bắt nạt hay sao?
Quỷ Đao Lao đang định nói gì đó thì đột nhiên có giọng nói cất lên ngay bên cạnh: "Các người đang làm gì ở đây?"
Nghe tiếng, cả đám quỷ đồng loạt liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đứng đó nhìn bọn họ.
Mà gã này rõ ràng là con người.
Đám quỷ ngạc nhiên, người này có thể nhìn thấy bọn họ sao?
"Anh kia, có nhìn thấy bọn này không?" Nghĩ là nói, một con quỷ kinh ngạc lên tiếng.
Người kia dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Không thấy gì hết."
Nói xong, anh ta vội vàng rẽ hướng khác bỏ chạy.
Các anh em quỷ bị bỏ lại ngơ ngác nhìn nhau.
Tên này coi chúng ta là kẻ ngốc à?
Mà thôi quên đi, ai bảo bây giờ bọn họ đang muốn làm quỷ lương thiện, thôi thì đem lòng từ bi mà buông tha cho nạn nhân đáng thương kia.
Dựa theo thói quen trước đây của họ, nếu bị con người bắt gặp, bọn họ nhất định phải bày trò trêu chọc hù dọa cho đối phương sợ chết khiếp mới thôi.
Mà lúc này, anh chàng kia chạy tới đại sảnh thì khẽ thở một hơi, khi ở chốn đông người thì trái tim đập thình thịch căng thẳng trong lồng ngực cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Trước kia, anh từng gặp tai nạn bị hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh dậy lại đột nhiên cảm thấy mình có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy được.
Chỉ là lúc đầu, anh nhìn thấy những bóng đen bóng trắng nào đó không rõ mặt mũi, sau đó mới tìm một vị đại sư, đại sư nói anh có cơ duyên mở mắt âm dương, chỉ cần phong ấn lại là được.
Anh nghe lời làm theo, nhưng kết quả là từ mấy bóng quỷ đen trắng lại biến thành quỷ mặt mày xanh lè trắng bệch, nhìn thoáng qua là biết không phải người.
Vì vậy, anh lại lên lịch hẹn gặp một đại sư nữa.
Kết quả là sau đó, anh trở về liền vừa vặn nhìn thấy một nhóm người, hơn nữa mấy người này trông chẳng khác gì người bình thường, nếu không bởi vì câu hỏi kia, anh sẽ không mảy may nghi ngờ họ là quỷ.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mắt âm dương của anh càng ngày càng linh nghiệm?

Nghĩ đến đây, anh lại có chút nghi ngờ, liệu có phải do căng thẳng mà hiểu nhầm không?
Chắc lần này mời được đại sư có tiếng nên cuối cùng cũng có hiệu quả.
Nghĩ một hồi, anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý của mình.
"Tiểu Vương, đi kiểm tra bên ngoài phòng tôi xem có đám người nào không."
"Là fan bám đuôi anh Lâm sao?" Trợ lý nghe những lời này liền sốt ruột hỏi.
"Cũng có thể, cậu ra xem đi." Anh chàng ậm ờ nói.
"Được ạ."
Đầu bên kia điện thoại có tiếng trả lời, tiếp theo nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, lại yên lặng một hồi, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói của Tiểu Vương: "Anh Lâm, không có ai đâu, anh đừng lo lắng."
"...Ừ, cảm ơn."
"Không sao đâu, đây là việc tôi nên làm mà.

Anh Lâm, có cần tôi đi đón anh không? Anh đang ở đâu?" Tiểu Vương nhanh chóng hỏi, tối nay anh Lâm ra ngoài không cho cậu đi theo, nhưng hiện tại anh Lâm gọi điện thoại hỏi vậy, cậu còn ở trong phòng cũng không hay lắm.
"Ừm, tôi đang ở đại sảnh." Anh chàng gật đầu, anh vẫn có chút lo lắng vì tiểu Vương không thấy được đám người kia.
Một lúc sau, cả hai cùng trở về phòng, nhìn đường đi vắng vẻ, lòng anh chùng xuống, nhưng anh vẫn vờ như không sao mà bình tĩnh vào phòng.
Buổi tối, lúc chuẩn bị ngủ, anh bật đèn đầu giường, đặt "Chú Đại Bi" lên, rồi trùm chăn lên đầu.
Trước khi đi ngủ, anh có một ý nghĩ là: Lần này phải tìm một vị đại sư đáng tin cậy, anh thật sự không dám nghĩ tới lần sau sẽ gặp phải loại quỷ đáng sợ nào hoặc những thứ kinh khủng không kém.
***
Ngày thứ hai, Kỷ Lam đến trước cửa phòng Ngao An An gọi cô dậy.
Gõ cửa vài cái, "két" một tiếng, cánh cửa tự động mở ra.
Kỷ Lam nhanh chóng đi vào rồi đóng cửa lại, quả nhiên Ngao An An vẫn còn trên giường, nhìn thấy cô bước vào mới chậm chạp đứng dậy khỏi giường.
Kỷ Lam không nói gì, đi tới tủ quần áo chọn một bộ đưa cho Ngao An An: "Hôm nay mặc cái này đi."
Ngao An An ngoan ngoãn nhận lấy.
Một lúc sau, cả hai cùng ra cửa.
Quỷ Đao Lao đã đợi sẵn ngoài cửa, trên tay cầm vài món điểm tâm.

Những thứ này đều được hắn mua ở cửa tiệm gần đó.
Do đoàn phim thường bắt đầu công việc sớm và kết thúc muộn, một số cửa hàng xung quanh đó cũng làm thức ăn theo giờ giấc của đoàn phim để kiếm thêm ít lời lãi.
Quỷ Đao Lao biết Ngao An An thích nhất là ăn, hắn muốn lấy lòng Ngao An An, hiện tại đang làm trợ lý của Ngao An An, tự nhiên hắn càng phải chăm chỉ hơn.
Buổi sáng, hắn phái đám quỷ rảnh rỗi kia đi xem nơi nào kinh doanh tốt nhất, cố gắng lựa chọn mấy phần ăn sáng, coi như để mấy tên này làm chút việc có ích.
Nhìn bữa sáng trong tay quỷ Đao Lao, Kỷ Lam không khỏi nhướng mày.
Quỷ Đao Lao này làm trợ lý cũng ra dáng ghê.
Suy cho cùng thì Quỷ Đao Lao làm quỷ vẫn là thích hợp nhất.

Khi Ngao An An chuẩn bị dùng bữa, cánh cửa đối diện phòng cô mở ra.
Người đàn ông ngày hôm qua cùng trợ lý Tiểu Vương đi ra.
Khi vừa bước tới, anh bỗng khựng lại khi nhìn thấy nhóm người Ngao An An, khi ánh mắt nhìn đến Quỷ Đao Lao, đồng tử đột nhiên co lại.
Đây là con quỷ bị đám quỷ vây quanh hôm qua mà! Vậy mà còn đứng ở hành lang này.
Kỷ Lam đã nhận ra thân phận của người trước mặt, cười nói bắt chuyện: "Xin chào, tôi là người đại diện Kỷ Lam, đây là Ngao An An - nghệ sĩ dưới trướng tôi, anh là Lâm Hàn phải không?"
Lân Hàn, vai nam hai của "Tầm Tiên", boss phản diện, cũng là nhân vật có nhiều cảnh quay với Ngao An An nhất trong cả bộ phim.

Vai diễn của hai người còn có không ít khúc mắc với nhau, khi đóng phim còn phải gặp nhau nhiều nên Kỷ Lam cũng hy vọng hai bên sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp.
"Đúng vậy, tôi là Lâm Hàn, lần đầu chúng ta gặp mặt, xin chào mọi người." Lâm Hàn lập tức đáp lại, anh có biết đến Ngao An An, dù sao cũng là người cùng đoàn phim, lại là một đại mỹ nhân khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
"Ngao An An." Ngao An An cũng gật đầu với Lâm Hàn, ánh mắt nhìn Lâm Hàn một lượt rồi dừng lại trên mặt anh.
Người này...có năng lực thần kì!
Ngao An An thầm đánh giá trong lòng.
Chưa kịp trò chuyện thêm, Lâm Hàn đã vội vàng rời đi, nhìn bóng lưng của anh giống như đang chạy trối chết.
Kỷ Lam cũng thấy lạ.
Nhưng Quỷ Đao Lao nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sau đó nhớ lại vẻ hoảng sợ trong mắt người kia khi nhìn thấy mình, chợt hiểu ra.
Đối phương tưởng rằng anh ta nhìn thấy quỷ.
Tuy rằng hắn quả thực là quỷ, nhưng hiện tại hắn đang trong bộ dạng con người mà!
Không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì? Cảm giác sắp có trò vui.
Lúc này, Lâm Hàn và trợ lý Tiểu Vương đã vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người, tiểu Vương nhịn không được thốt lên: "Nữ diễn viên mới Ngao An An kia thật sự rất xinh đẹp.

Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp như cô ấy, quả nhiên có thể so sánh với mỹ nhân trong truyền thuyết.

Còn trợ lý của cô ấy thì y như lời mọi người bàn tán, đúng là một tên khác người.

Ai đời mặc nguyên một cây xanh, đội cái mũ xanh thế kia, người bình thường có ai dám thử."
Lâm Hàn hơi lơ đãng nghe, anh đang suy nghĩ nhân lúc con quỷ xanh kia không ở bên cạnh có nên nhắc nhở Ngao An An một chút không, rốt cuộc có quỷ bám theo bên người cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng khi nghe Tiểu Vương nói câu tiếp theo, anh giật mình ngây người ra, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiểu Vương: "Cậu có thể nhìn thấy...!người áo xanh kia?"
"Đương nhiên là tôi thấy rồi, một người lớn như vậy, đó là trợ lý của Ngao An An, hình như gọi là Tiểu Đao." Tiểu Vương nhanh chóng nói những gì mình nghe ngóng được.
Là một trợ lý, cậu phải giúp nghệ sĩ của mình nắm rõ tình huống của đoàn phim, bao gồm cả mối quan hệ giữa các thành viên trong đoàn.

Tiểu Vương đương nhiên sẽ chú ý đến Ngao An An vì cô một người mới, có nhiều chủ đề để bàn tán.
Mà những gì cậu ta hóng hớt được, một là vẻ đẹp tuyệt trần của Ngao An An, hai là người trợ lý đặc biệt ấn tượng kia.
Nghe Tiểu Vương nói, tâm trạng Lâm Hàn bỗng chốc thả lỏng.
Xem ra đám người anh gặp được tối hôm qua thật sự không phải là quỷ.
Nhưng nếu không phải là quỷ thì mấy chục người tụ tập ở hành lang làm gì?
Lâm Hàn lờ mờ cảm thấy vẫn có cái gì đó chưa rõ ràng lắm.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Lâm Hàn và Tiểu Vương đã đến đại sảnh.
Vừa ra khỏi đại sảnh, Lâm Hàn lại bắt gặp nhóm người tối hôm qua, bọn họ đang tụ tập tán gẫu.
Khi Lâm Hàn nhìn sang, những "người" này cười với anh rất thân thiện.
Lâm Hàn thấy thế cũng mỉm cười đáp lại, vẻ mặt thoải mái hơn.
Sau đó anh cùng Tiểu Vương đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng, ăn xong mới ra cửa, chuẩn bị đón xe đến thôn Tiểu Nam.
Một lúc sau, dàn diễn viên và nhân viên đã tập hợp đông đủ, họ bắt đầu lên xe.
Thật trùng hợp, xe của Ngao An An lại ở trước xe của Lâm Hàn.
Lâm Hàn hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, một lát sau, xe khởi động, Lâm Hàn nhìn phía trước liền ngẩn người ra.
Anh đang nhìn thấy cái quái gì đây?
Những kẻ mà anh nghĩ là con người đang theo sau xe của Ngao An An, quan trọng là tất cả bọn họ đều đang bay.
Đây sao có thể là con người.
Chúng là quỷ...
Câu này lơ lửng trong tâm trí Lâm Hàn, nghĩ đến mình còn cười với những người này, Lâm Hàn cảm thấy toàn thân đều nổi hết cả da gà.
Không biết qua bao lâu, đầu của Lâm Hàn mới chậm rãi sáng tỏ, sau đó nói với Tiểu Vương ở bên cạnh: "Ngao An An kia có gì đặc biệt không?"
Mấy ngày trước, anh vẫn đang dưỡng sức, không tới dự buổi lễ khai máy nên không biết nhiều lắm về Ngao An An, ấn tượng nhất chính là ảnh hóa trang do đoàn làm phim tung ra, không hơn không kém.
Anh định sẽ hỏi kĩ Tiểu Vương khi vào đoàn phim.
Hiện tại, anh đang hỏi Tiểu Vương, mà anh muốn biết nhất chính là Ngao An An.
Người đàn ông mặc áo xanh đi theo Ngao An An, anh ta rõ ràng biết những con quỷ này, không biết mục đích anh ta dẫn họ đi theo Ngao An An là cái gì?
"Có chứ." Tiểu Vương nói, rồi đưa điện thoại cho Lâm Hàn.

"Đây là Weibo của Ngao An An, lời giới thiệu cá nhân của cô ấy là: Nghề chính xem tướng bắt quỷ, nghề phụ đóng phim.

Lễ khai mạc là do chính cô ấy chọn thời gian, hôm qua cô ấy còn đăng một bài weibo dài, bởi vì xuất hiện một người trong cuộc nên nhiều người biết lắm, hôm nay liền lên hot search, trên mạng cũng đang bàn tán về vấn đề này đó! Mà trên hot search còn có một cái liên quan đến cô ấy.

Là Tạ Vãn đưa cô ấy lên, Tạ Vãn không chỉ theo dõi mà còn đăng weibo, nhờ có hai luồng gió này mà số lượng người hâm mộ của Ngao An An sắp được ba triệu, dù mới ra mắt được vài ngày thôi..."
Tiểu Vương nói rất hào hứng, cậu luôn cảm thấy những điều mình biết cuối cùng cũng có đất sử dụng.
Lâm Hàn nghe, lập tức cầm điện thoại của Tiểu Vương nhìn Weibo của Ngao An An một chút.
Nhìn đến bài Weibo dài đầu tiên, Lâm Hàn lập tức bấm vào.
Sau khi xem xong của Ngao An An, anh cũng thấy Weibo của Vương thiếu gia.

Kết hợp với một đám quỷ đang bay trước mặt, Lâm Hàn tỏ vẻ: Ngao An An tuyệt đối không phải một người bình thường!
Anh hít một hơi dài.
Nếu Ngao Ao An thực sự có khả năng, cô ấy có thể giúp anh không?
Khi Lâm Hàn nghĩ đến Ngao An An, Ngao An An cũng đang nghĩ đến Lâm Hàn.
Tướng mạo của Lâm Hàn rõ ràng là sẽ chết yểu, nhưng anh chàng này vẫn còn sống tốt.

Không những thế, nhờ gặp được tử kiếp, anh còn có đôi mắt âm dương sau khi ở giữa sự sống và cái chết.
Hiện tượng "phá mệnh" kì lạ này khiến cô rất thích thú.
Nghĩ vậy, Ngao An An nhìn về phía Quỷ Đao Lao: "Ngươi và Lâm Hàn đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Buổi sáng, Lâm Hàn nhìn thấy Quỷ Đao Lao thì có vẻ lạ lạ, Ngao An An không thể bỏ qua.
Nghe vậy, Quỷ Đao Lao nói rất thành thật: "Hôm qua khi chúng tôi đi, đụng phải Lâm Hàn trên hành lang, hình như hắn có thể nhìn thấy chúng tôi.

Buổi sáng, khi hắn nhìn thấy tôi hình như là nhận ra rồi, không biết hắn có hiểu lầm gì hay không."
Lúc nói, Quỷ Đao Lao giơ hai tay ra vẻ mình vô tội.
"Cái gì?" Kỷ Lam ngạc nhiên lên tiếng.
Lâm Hàn kia vậy mà cũng có thể nhìn thấy quỷ sao?
Còn Ngao An An, nghe quỷ Đao Lao giải thích xong liền nhìn quanh xe của mình, có một đám quỷ đang bay lơ lửng quanh xe, Lâm Hàn đi phía sau chắc có thể nhìn thấy.
Anh ta có bị hù dọa không?
Cũng đúng, một người có đôi mắt âm dương nhìn thấy nhiều quỷ như vậy mà nói không bị dọa sợ đều là giả.
Cô rất quan tâm đến tướng mạo của Lâm Hàn, cô muốn biết tại sao Lâm Hàn lại có thể thay đổi sinh mệnh của mình.
Sửa mệnh là trái lại ý trời.
Nếu là trái ý trời, cô cảm thấy hứng thú.
Đôi mắt âm dương cũng thật thần kì.
Nghĩ đến đây, Ngao An An thầm tính toán trong lòng, lát nữa mình nên tìm anh ta hay là chờ anh ta đến tìm mình đây.
Kỷ Lam nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt Ngao An An đang ngồi ở phía sau, mặt cô cứng lại, luôn cảm thấy Ngao An An lại muốn làm chuyện gì đó rồi!
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe đã tới thôn Tiểu Nam.
Cảnh quay đầu tiên của hôm nay vẫn là cảnh của nam nữ chính.
Vì vậy, vừa đến trường quay, Tạ Vãn và Trương Lâm lập tức đi hóa trang, những diễn viên quần chúng có liên quan cũng nhanh chóng thay trang phục.
Các nhân viên bắt đầu sắp xếp hiện trường.
Hiện giờ, hai diễn viên tương đối nhàn rỗi có lẽ là Ngao An An và Lâm Hàn.
Lâm Hàn vừa đến trường quay đã lập tức chú ý tới đám người Ngao An An và đám quỷ kia.
Khi anh nhìn sang, bọn quỷ giống như gặp được vật mới lạ, một số cười với anh, một số vẫy tay với anh, còn có một số hôn gió với anh.
Tất cả những điều này khiến toàn thân Lâm Hàn run rẩy một chút.
Bọn chúng là quỷ!
Anh vốn muốn đi tìm Ngao An An, nhưng nhìn bọn quỷ này, anh cảm thấy...chân mình mềm nhũn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, có vẻ như Lân Hàn đã xây dựng tâm lý xong, anh rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía Ngao An An..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui