Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó Kỷ Lam vẫn chuyển lời tới Ngao An An đang hí hửng ăn quà vặt: "Đại sư Liên tìm em, nói có mối làm ăn, rất gấp, em đi không?"
"Đi chứ." Ngao An An nghe vậy thì ngẩng đầu lên, đáp lại ngay.
Hễ là chuyện có liên quan đến quỷ, cô sẽ không bỏ qua, cô còn trông cậy vào những việc này để tìm kiếm manh mối nữa!
Sự việc lần trước ở công trường đã giúp cô nhận ra trong chuyện này chắc chắn có âm mưu, nhưng ở hiện trường lại không để lại bất cứ manh mối nào.
Cô cũng chỉ có thể tiếp tục theo tình hình, bởi nếu đúng là một âm mưu như những gì cô dự đoán, thì đây không phải nơi đầu tiên kẻ đó nuôi dưỡng quỷ, khả năng cao là còn nuôi chúng ở nơi cô không nhìn thấy.
Kỷ Lam nhìn dáng vẻ tích cực ấy của Ngao An An, lặng lẽ thở dài một hơi.
Cô thật sự đã thấy được, Ngao An An hứng thú với chuyện bắt quỷ như thế nào.
Sau đó, Kỷ Lam tự mình lái xe đưa Ngao An An và quỷ Đao Lao đến chỗ đại sư Liên.
Lúc vào cửa hàng, ba người phát hiện trong nhà đại sư Liên còn có một người đàn ông, mặt mũi thì bầm dập như mới bị ai đánh vậy.
Đại sư Liên vừa thấy Ngao An An đến thì lập tức ra tiếp đón, "Cuối cùng con cũng tới."
Người đàn ông kia nghe vậy thì nhìn qua, vừa liếc mắt đã thấy ba người trẻ tuổi.
Cầm đầu là một cô gái, diện mạo vô cùng xinh đẹp.
Theo sau là một nam một nữ, người nữ thì bình thường, nhưng người nam thì mặc đồ xanh lá từ đầu đến chân, lại còn đội nón xanh...
Trong ba người này, chẳng lẽ cô gái đi đầu là đại sư sao?
Nhìn không giống lắm.
Nghĩ ngợi một lúc, người đàn ông kia không tin tưởng nên hỏi, "Đại sư Liên, đây là...!vị đại sư lợi hại mà ngài nhắc đến sao?"
"Tuy nó là đồ đệ của tôi, nhưng từ nhỏ đã theo sư phụ tôi học tập, khi biết cầm bút đã tiếp xúc với lĩnh vực này, đạo hạnh của con bé còn cao hơn tôi nhiều.
Nếu không phải do hoàn cảnh và tuổi tác, có lẽ con bé làm sư phụ tôi rồi.
Gần đây con bé xuống núi rèn luyện, chứ bình thường cũng khó lòng gặp được nó!" Đại sư Liên sắp xếp lại sự việc, trong lời nói không ngừng tâng bốc đề cao Ngao An An.
Nhưng đương nhiên, lời này của ông cũng là thật lòng.
Kể từ chuyện Quỷ tướng lần trước, ông thật sự sùng bái Ngao An An đến tột đỉnh.
Hơn nữa từ ngày vụ điền sản Thần Dương truyền vào trong giới, thanh danh của ông cũng nhờ đó mà truyền xa hơn, không ít người trong giới thường xuyên tìm tới ông để thăm dò tin tức.
Dĩ nhiên ông lan truyền chuyện hôm đó ra ngoài, bây giờ đã không ít người cực kì tò mò với vị "đồ đệ" này của ông.
Có thể ông sẽ đưa Ngao An An cùng đến Đại hội Huyền học sắp tới.
Ở phương diện này, ông cũng cảm thấy mình quá là may mắn.
Lúc trước cầu xin tha thứ là đúng rồi!
Lời cổ nhân đúng là không hề sai, "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Nghe đại sư Liên hạ thấp bản thân rồi lại đề cao Ngao An An đến vậy, người đàn ông cũng tin, cung kính nói với Ngao An An: "Vậy hy vọng vị đại sư này có thể cứu em trai tôi một mạng."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ngao An An hỏi chuyện ngay.
Cô hiểu, nếu đó là việc đại sư Liên có thể tự mình giải quyết thì ông đã không phải tìm tới cô.
Đây cũng là thỏa thuận giữa hai người bọn họ.
Nếu có chuyện đại sư Liên không giải quyết được, ông có thể tới tìm cô.
Bởi bản thân đại sư Liên cũng có chút bản lĩnh, nên nếu có chuyện mà ông ấy không xử lý được, chỉ có thể là do đối phương đã ở cấp Lệ quỷ trở lên, mà ở thế giới này lại có thể xuất hiện loài quỷ có cấp bậc trên Lệ quỷ, quả thật là không bình thường chút nào.
Lúc này, người đàn ông kia cũng bắt đầu nhìn cô rồi giới thiệu qua về bản thân.
"Tôi họ Vương, tên Vương Phú Quý, dưới tôi có một người em trai tên là Vương Vinh Hoa."
Vừa nghe hai cái tên này, Kỷ Lam đứng đằng sau không nhịn được đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, che giấu tiếng cười suýt chút nữa phát ra của mình.
Cũng không thể trách cô.
Bởi vì ngay từ đầu lúc cô bước vào thấy là cảnh tượng vô cùng nghiêm túc, cô chỉ nghĩ sẽ nghe thấy đối phương đứng dậy nói mấy câu kiểu "xin hãy cứu mạng tôi", không nghĩ tới đối phương đột nhiên lại giới thiệu tên mình.
Hơn nữa cái tên này còn quê mùa như vậy, vì thế cô có phần không kiềm chế được.
Động tĩnh của Kỷ Lam không phải quá lớn, nên người khác có nghe thấy cũng không để ý lắm.
Vương Phú Quý thoáng nhìn qua Kỷ Lam một cái rồi tiếp tục nói: "Chuyện bắt đầu xảy ra từ lúc em trai tôi thỉnh tượng thần về nhà cúng bái thờ phụng, để cầu cho công việc làm ăn của nhà tôi được suôn sẻ.
Lúc mới thỉnh về, chúng tôi làm ăn càng ngày càng thuận lợi phát đạt, lợi nhuận cao hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng ngay khi lợi nhuận tăng lên, thì sức khỏe của người nhà chúng tôi lại bắt đầu có vấn đề, đám con cháu trong nhà lần nào ra ngoài cũng gặp chuyện này chuyện kia ngoài ý muốn, con trai nhỏ nhất của tôi hôm trước còn bị tai nạn giao thông nữa, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể giữ bọn chúng ở nguyên trong nhà.
Nhưng mấy ngày hôm nay, em trai tôi bỗng nhiên ra ngoài ngày càng thường xuyên hơn, sau đó..."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó gần nhà chúng tôi đột nhiên có rất nhiều người cứ vô duyên vô cớ mà chết, có người chết vì tai nạn xe cộ, có người chết vì bệnh, có người lại chết chỉ vì mấy tai nạn nhỏ ngoài ý muốn.
Tôi cảm thấy những chuyện này có liên quan tới việc chúng tôi thỉnh tượng thần về, cho nên tôi cũng thử tìm đại sư về xem.
Vị đại sư kia hỏi ngày tháng năm sinh của em trai tôi, rồi cứ nhắc mãi tới một vật, nói với tôi nhất định phải hủy vật kia đi, không thể để nó lại hại người, tuy nhiên theo ý vị đại sư kia thì ông ta không có năng lực hủy vật đấy, bảo tôi đi nhờ người khác.
Đến khi tôi vừa về nhà, em trai tôi tự dưng nhào đến đánh tôi, nói là tôi cản đường nó, khiến nó không trở về được, nó muốn đánh chết tôi.
Sau đó nó cứ thế đánh tôi thành ra thế này đây, nếu không phải có người nhà tôi tới can ngăn, có lẽ tôi thật sự bị nó đánh chết rồi.
Vì thế nên tôi đành nghe theo lời vị đại sư kia, tìm đại sư khác có bản lĩnh hơn.
Thời gian vừa rồi, tôi đã bỏ ra không ít tiền thưởng cho vị đại sư nào có thể giải quyết vấn đề này, nhưng đa phần người đến nhà tôi đều nói không có biện pháp.
Cuối cùng, tôi được một vị đại sư giới thiệu đến chỗ đại sư Liên, ông ấy nói mấy hôm trước ông vừa mới xử lý một chuyện lớn, vì vậy hôm nay tôi mới tìm tới hỏi thử."
Nói đến đây, Vương Phú Quý lạnh hết sóng lưng, nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Đây đúng là tự làm tự chịu mà! Giờ không những ảnh hưởng tới người trong nhà, mà liên luỵ đến cả người khác.
Làm kinh doanh cứ nên làm ăn chân chính thôi, chứ cứ cả ngày nghĩ mấy chuyện mê tín dị đoan, kết quả lại hại mình hại người.
"Giờ em trai anh đâu?" Ngao An An hỏi.
"Nó đang ở nhà.
Tôi sợ nó ra ngoài lại đánh người, nên tạm nhốt nó trong nhà, từ lúc nó bị ngăn cản không đi được, người nhà tôi mới có thể chế ngự được nó, nếu không, tôi cũng không dễ dàng tránh được." Nghĩ đến việc bản thân vừa tránh được một kiếp, Vương Phú Quý bất giác rùng mình.
Anh thực sự hi vọng vị đại sư trước mắt danh xứng với thực.
Chỉ là sau khi nghe anh nói xong, Ngao An An không nói thêm gì, chỉ đứng đấy trầm mặc suy nghĩ, nên lòng anh không khỏi có chút sốt ruột, "Đại sư cũng không có biện pháp gì sao?"
Nếu vị được người khác giới thiệu này cũng bó tay, vậy anh thật sự xong đời rồi!
"Không phải! Chỉ là tôi đang muốn biết, số tiền thưởng vừa rồi ông nhắc đến, chính xác là bao nhiêu?" Ngao An An nghe vậy mở miệng nói.
Cô đang muốn tính toán một chút số tiền mình có!
Lần trước thu phục Quỷ tướng được 500 vạn, lần này phải tính xem nên lấy bao nhiêu tiền thì hợp.
Thoạt nhìn qua, người này có vẻ có chút tiền, đây lại không phải người thân quen gì với cô, đương nhiên phải lấy thù lao đúng theo giá thị trường rồi.
"Số tiền thưởng ban đầu tôi đưa ra là 100 vạn, nhưng giá cả này còn có thể thương lượng lại.
Chỉ cần đại sư có thể giúp tôi hủy bỏ vật kia, bảo đảm nhà chúng tôi bình an vô sự, tôi sẵn sàng trả đại sư gấp đôi số tiền đó."
Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, mất rồi còn có thể kiếm lại.
Chứ mạng chỉ có một, đã mất là mất luôn không thể lấy lại.
Hơn nữa vị đại sư này bây giờ điềm nhiên bàn bạc chuyện tiền bạc với anh như vậy, lẽ nào đã có biện pháp?
Vương Phú Quý là dân kinh doanh, đương nhiên cảm thấy Ngao An An hỏi điều này là bình thường.
Bây giờ anh chỉ hy vọng duy nhất một điều, chính là thứ làm hại nhà mình được giải quyết triệt để.
"Ừm, vậy 200 vạn đi! Hiện tại anh dẫn tôi đến nhà anh xem thế nào đã." Ngao An An dứt khoát chốt giá, cô đóng phim một tháng mới được 50 vạn, 200 vạn này cao gấp mấy lần rồi.
"Được."
Kỷ Lam ở một bên nhìn cảnh này, ban đầu còn cảm thấy kinh hãi, chỉ là lúc sau càng nghe càng cảm thấy cạn lời.
Cô cứ thế nhìn Ngao An An dễ dàng kiếm được 200 vạn.
Kiếm tiền kiểu này đối với Ngao An An mà nói, thật sự nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc đóng phim.
Về phía quỷ Đao Lao, đối với việc Ngao An An kiếm tiền đơn giản như vậy cũng không có ý kiến gì, vì dù sao hắn chẳng dùng được số tiền đó.
Hiện tại dù biến thành người, việc của hắn cũng chỉ là đi theo bên cạnh Ngao An An ăn sung mặc sướng, nhân tiện thăng cấp là được.
Trên đời này, làm gì có con quỷ nào sung sướng như hắn chứ!
...
Một lát sau, đoàn người đi theo Vương Phú Quý tới nhà anh ta.
Đó là một căn biệt thự đơn lập nằm sát bờ sông, cảnh vật xung quanh rất đẹp.
Đôi lúc có cơn gió nhẹ thoảng qua, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Sau khi xuống xe, đoàn người lập tức đi về phía nhà của Vương Phú Quý.
Mới đi được vài bước, chưa kịp bước vào nhà, cửa lớn đột ngột mở tung ra.
Một bóng người cầm gậy gỗ vọt ra từ trong nhà, đi thẳng đến chỗ Vương Phú Quý, miệng liên tục lẩm bẩm: "Tao đánh chết mày, tao đánh chết mày..."
Cậu ta chưa kịp xông đến trước mặt Vương Phú Quý thì lập tức có mấy người trông có vẻ vạm vỡ chạy ra giữ lại.
Thế nhưng ngay cả khi bị giữ lại, cậu ta vẫn dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Vương Phú Quý, dáng vẻ giống như hận không thể đánh chết anh ta vậy.
" Đại sư Ngao, đây là em trai tôi, cũng không nó bị thứ gì nhập vào nữa." Vương Phú Quý chỉ vào em trai mình.
"Là Quỷ hoạ bì." Ngao An An lập tức cho Vương Phú Quý một cái đáp án.
Không chỉ Vương Phú Quý, đến cả Kỷ Lam và đại sư Liên ở phía sau cũng ngẩn người.
Mới nhìn một cái, đã biết là gì rồi sao?
Quỷ Đao Lao ở bên cạnh cũng bày ra bộ dạng hiểu biết rõ.
Dù sao hiện tại hắn cũng là Quỷ tướng, loại quỷ trước mắt này cấp bậc thấp hơn hắn, nên dù cho nó có trú trên thân thể con người, thì hắn cũng chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Nhưng thấy Ngao An An dễ dàng nhìn ra như vậy, hắn lại không nhịn được mà cảm thán.
Thật sự không hổ là đại nhân.
Tinh tường đến như vậy!
Quỷ Đao Lao ở bên người Ngao An An càng lâu, càng cảm thấy Ngao An An không đơn giản.
Cho nên từ lâu hắn đã quyết định, cho dù sau này hắn có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, Ngao An An vẫn mãi mãi là đại nhân của hắn.
"Quỷ họa bì là loại quỷ gì? Có phải là loại quỷ khoác da người như mấy bộ phim trên TV, nếu vậy thì em trai tôi..." Vương Phú Quý vừa hoàn hồn lại đã vội hỏi.
Anh muốn cứu mạng em trai mình!
"Thầy giải thích đi!" Ngao An An nói với đại sư Liên.
Đại sư Liên lập tức giải thích theo lời Ngao An An, "Quỷ hoạ bì là loại quỷ tương đối độc ác, nó đáng sợ ở chỗ là có thể nhập vào cơ thể con người mà không cần bất cứ điều kiện gì cả, thậm chí còn tự do hành động ở nhân gian.
Hơn nữa, nếu như nó chán ghét cơ thể hiện tại, nó sẽ ăn luôn thân thể người đó, sau đó tiếp tục nhập vào người khác.
Thân thể của em trai cậu hiện tại vẫn ở đây nguyên vẹn, bây giờ chỉ cần lôi Quỷ hoạ bì ra khỏi thân thể cậu ta, để cậu ta nghỉ ngơi một thời gian là được, không có chuyện gì đâu."
"Vậy nhờ đại sư mau mau giúp chúng tôi lôi tên Quỷ họa bì kia ra với." Vương Phú Quý thành khẩn nhờ vả.
Ngao An An đứng một bên nhìn Quỷ hòa bì giãy giụa trong cơ thể kia được một hồi, lúc này mới lên tiếng: "Được, giờ tôi sẽ đuổi nó ra."
"Nhưng mà vừa rồi đại sư nói..." Vương Phú Quý nhớ tới lời vừa rồi của đại sư Liên, muốn nhắc nhở cái gì đó.
Nhưng ngay giây tiếp theo, khi anh thấy Ngao An An vươn tay ra, một bóng đen ngay lập tức bị hút vào trong tay cô, lập tức im bặt.
Vị đại sư này, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Cùng lúc đó, thân thể Vương Vinh Hoa cũng mềm nhũn ngã xuống, may có hai người bên cạnh cậu ta kịp đỡ đưa sang một bên.
Về phần hai người này lúc nãy nhìn thấy cảnh tượng bắt quỷ như vậy, bất giác lạnh gáy.
Người này quả nhiên bị quỷ nhập, thảo nào tiền lương của bọn họ lại cao như vậy.
Nhưng mà thoạt nhìn vị đại sư được chủ nhân nhà này mời tới có vẻ lợi hại, nghĩ đến đây, bọn họ cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Mà quỷ hoạ bì sau khi cảm nhận được mình bị hút ra khỏi thân thể của Vương Vinh Hoa, lập tức cao hứng cười ha ha.
Cuối cùng hắn cũng ra được rồi, cuối cùng cũng có thể thoải mái làm loạn tiếp rồi!
Chỉ là hắn không ngờ, sau khi thoát ra khỏi thân thể kia, hắn lại bị một người bắt giữ ở trong tay, không thể động đậy.
Tuy nhiên, sau khi thấy rõ người này, ánh mắt hắn ngay lập tức sáng lên.
Đúng là mỹ nhân!
Nếu có thể nhập vào thân thể mỹ nhân này...
Ý nghĩ này vừa lóe qua, Quỷ hoạ bì chợt cảm thấy toàn thân mình đau đớn giống như bị kim đâm vậy.
Ngay sau đó, hắn bị ném mạnh ra ngoài.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng toàn thân đau đớn khiến hắn lăn lộn trên mặt đất.
Làm quỷ nhiều năm như vậy, thật sự rất lâu rồi hắn chưa biết đau là loại cảm giác là gì.
Mà cơn đau lần này, giống như có ai đang thiêu cháy linh hồn hắn vậy.
"A a a..."
Giữa sân, chỉ có tiếng quỷ gào khóc thảm thiết.
Tất cả mọi người chứng kiến ở hiện trường đều bất giác rùng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...