Tôn Tiệp cố ý nhìn Kỷ Lam thật kĩ, thấy vẻ mừng rỡ ra mặt của Kỷ Lam, cô biết tâm trạng lúc này của Kỷ Lam rất tốt.
Nghĩ vậy, thâm tâm Tôn Tiệp càng thêm khó chịu.
Cô lại nhìn Ngao An An, cảm thấy khi đứng trước đối phương, ngoại hình xinh đẹp mà bản thân vẫn lấy làm tự hào biến thành cặn bã chỉ trong tích tắc.
Cảm giác này vô cùng khó chịu.
Trong lúc Tôn Tiệp đang suy nghĩ miên man, Ngao An An lên tiếng: "Vậy nhờ đàn chị chỉ giáo nhiều hơn ạ."
Cô gái trước mắt này là người quen đấy chứ, cô còn ở nhà cô ta mấy ngày đó! Nể tình lát nữa được xem trò hay, tặng một câu "đàn chị" cũng không coi là lỗ.
"Ừm." Tôn Tiệp đáp lời, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Nhìn vẻ mặt không thay đổi của Tôn Tiệp, trong lòng Kỷ Lam có chút cảm khái.
Trước đây không nhận ra nên cảm thấy Tôn Tiệp rất ngoan ngoãn, khôn khéo, kỹ thuật diễn lại tốt, là một người mới đáng để bồi dưỡng.
Bây giờ biết được bộ mặt thật rồi, Kỷ Lam mới phát hiện mọi hành động của đối phương đều là diễn, quả nhiên người đứng xem mới tỉnh táo.
"À đúng rồi.
Hồi nãy chị có dẫn An An đi ăn ở nhà hàng Cẩm Tương, trùng hợp thấy em và chị Vương ngồi ăn với nhau, hai người đang nói chuyện gì thế?" Ngay sau đó, Kỷ Lam đột nhiên mở miệng.
Câu hỏi này không chỉ Tôn Tiệp nghe rõ, mà cả những nghệ sĩ xung quanh đang chú ý bọn họ cũng nghe thấy, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tôn Tiệp.
Chị Vương mà Kỷ Lam nhắc đến tên là Vương Tuyết, là người đại diện thâm niên của công ty.
Kỷ Lam chỉ là một người quản lý nghệ sĩ bình thường của công ty, không có quan hệ gì với Vương Tuyết.
Như vậy Tôn Tiệp và một người đại diện thâm niên như Vương Tuyết gặp nhau thì có thể có chuyện gì? Đơn giản chính là thọc gậy bánh xe.
Nghĩ lại thì Kỷ Lam rất quan tâm bồi dưỡng Tôn Tiệp mà nhỉ? Tôn Tiệp mới có chút thành tích đã muốn trèo cành cao ư? Mà có trèo cành cao cũng thôi đi, lại còn để bị Kỷ Lam bắt gặp nữa chứ.
Thật ra hai người này hợp tác với nhau cũng chẳng sao, nếu thật sự thành công, Tôn Tiệp coi như sải một bước dài về phía trước, đến lúc đó chỉ thương Kỷ Lam thôi.
Dẫu sao bản thân vất vả lắm mới bồi dưỡng được một nghệ sĩ, cuối cùng bị người ta phỗng tay trên.
Nhưng không ngờ giờ Kỷ Lam lại đưa một người mới trở về.
Cô gái này còn có ngoại hình xuất sắc, lần đầu tiên đóng phim đã nhận được vai phụ của một bộ phim được đầu tư kĩ lưỡng, so với Tôn Tiệp, quả thật có tiềm lực hơn nhiều.
Trong tình huống thế này, làm gì còn có ai nói Kỷ Lam đáng thương.
Họ sẽ chỉ nói Kỷ Lam may mắn, mất đi một người có thực lực, lại nhận được người còn xuất chúng hơn.
Hơn nữa, Tôn Tiệp này còn chưa đi.
Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?
Sau một hồi phát huy trí tưởng tượng, ánh mắt của những nghệ sĩ ở đây bày ra chính là hóng chuyện.
Còn Tôn Tiệp khi nghe Kỷ Lam nói vậy, cả người lập tức cứng lại.
"Chị Kỷ cũng ăn ở nhà hàng Cẩn Tương? Có phải chị ta nghe được gì rồi không?"
Nhưng thấy chị Kỷ vẫn cười nói vui vẻ, hình như chỉ thấy cô và chị Vương cùng nhau ăn cơm nên bắt đầu nghi ngờ cô thôi.
Vậy cô phải đáp lại thế nào đây?
Trong phút chốc Tôn Tiệp thoáng chút bối rối, mà Kỷ Lam dường như không nhận ra Tôn Tiệp đang khó xử, chỉ yên lặng chờ đối phương đáp lại.
Ngay lúc này Vương Tuyết xuất hiện, thấy Kỷ Lam cũng ở đây thì vừa cười vừa tiến lại.
Các nghệ sĩ vây xem thầm hiểu, "Nhân vật chính còn lại đến rồi."
Vương Tuyết vừa thấy Kỷ Lam liền bước tới nói chuyện: "Kỷ Lam, tôi đang tìm cô đấy! Nghe nói cô vừa ký hợp đồng với người mới." Nói xong, chị ta nhìn về phía Ngao An An, vừa thấy cô cũng thoáng sửng sốt, sau đó vội điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói tiếp: "Người mới này của cô ngoại hình không tồi đấy, xem ra cô tìm được bảo bối rồi."
"Chị Vương tìm tôi có việc sao?" Kỷ Lam không đáp lại lời của Vương Tuyết mà hỏi thẳng vì sao đối phương lại đến đây.
Vương Tuyết nghe vậy, nhìn qua Tôn Tiệp, "Tôi đến vì Tôn Tiệp."
Vừa nghe lời này, Tôn Tiệp còn định nói gì nhưng Kỷ Lam nhanh chóng chặn ngang: "Em ấy làm sao vậy?"
"Trong số các nghệ sĩ mới của công ty chúng ta, Tôn Tiệp cũng xem như xuất chúng.
Kết quả buổi thử vai lần này của đạo diễn Chu tôi có biết, tuy người mới ký hợp đồng với cô rất có tư chất, nhưng đừng nên vì lăng xê người mới mà xem nhẹ những người khác chứ.
Nói chung chuyện này cũng qua rồi, tôi chỉ muốn nói một điều với cô, là chỗ tôi vừa hay có một vai diễn hợp với Tôn Tiệp, tôi muốn đưa em ấy đi thử vai, cô là người đại diện của em ấy nên tôi muốn hỏi ý kiến của cô, hy vọng cô sẽ suy xét cẩn thận, tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của Tôn Tiệp." Vương Tuyết lải nhải nói, trong giọng nói thể hiện rõ ý muốn cướp người.
Bên ngoài là đưa Tôn Tiệp đi thử vai, nhưng ẩn ý lại là Kỷ Lam vì lăng xê người mới mà o ép vai diễn của Tôn Tiệp, Kỷ Lam đã không có bản lĩnh thì nhanh nhường Tôn Tiệp cho Vương Tuyết luôn đi.
Nếu đặt lời của Vương Tuyết vào một thời điểm khác, bọn họ dù biết Vương Tuyết có ý muốn cướp người nhưng vẫn quy lỗi do Kỷ Lam quá chăm chút cho người mới trước, mà ngay lúc này Vương Tuyết lại cho Tôn Tiệp một cơ hội, cho dù Tôn Tiệp rào cây khác cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng không ngờ trước khi Vương Tuyết tới, Kỷ Lam lại cố ý hỏi Tôn Tiệp câu kia.
Liên kết lại, đầu đuôi chuyện này đã rõ ràng.
Trước đó Tôn Tiệp và Vương Tuyết đã bàn bạc xong chuyện "ăn cây táo rào cây sung", nhưng đã đi rào cây khác mà hai người còn muốn ngồi ghế đạo đức thật cao, muốn khiến Kỷ Lam có khổ mà không thể nói.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Lần này, không những tính kế thất bại, ngược lại còn bị vả mặt "chát chát" rõ vang.
Ngẫm lại đúng là một vở kịch hay!
Ánh mắt mọi người dừng trên người Kỷ Lam, chờ cô đáp lại.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, phía Kỷ Lam có động thái.
Cô cười nhạo một tiếng, lạnh giọng nhìn Tôn Tiệp: "Giờ tôi biết rồi, em không cần trả lời tôi đâu."
Sau đó Kỷ Lam nhìn sang Vương Tuyết: "Chị Vương, cảm ơn chị đã ưu ái Tôn Tiệp, chuyện này liên quan đến tiền đồ của Tôn Tiệp, sao tôi dám làm ảnh hưởng đến em ấy chứ! Hợp đồng quản lý của tôi và em ấy còn hai năm nữa mới hết hạn, chỉ cần em ấy có thể bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng theo quy định thì tôi đương nhiên không ý kiến."
Vương Tuyết nhìn phản ứng của Kỷ Lam, nghe từng lời Kỷ Lam nói, lập tức nhận ra chuyện này có gì đó không đúng.
Phản ứng này quá tốt so với tưởng tượng rồi! Hơn nữa, sao nghe như Kỷ Lam nhẹ nhõm bỏ được cái tay nải vậy?
Vương Tuyết nhạy bén nhận ra sự việc này có gì không đúng lắm, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu Tôn Tiệp.
Lúc này sắc mặt của Tôn Tiệp không tốt gì cho cam, cuối cùng cô ta chỉ có thể nói câu khách sáo với Kỷ Lam: "Cảm ơn chị Kỷ lâu nay đã bồi dưỡng em, em sẽ không quên ân tình của chị."
Cô đã xác định được rằng, Kỷ Lam chắc chắn nghe được cuộc đối thoại của hai người ở nhà hàng Cẩm Tương.
Tôn Tiệp cảm nhận được ánh mắt mọi người đang đổ dồn về mình, có lẽ bọn họ ai cũng đang mỉa mai cô.
"Nể tình chúng ta đã hợp tác ba năm, tôi cũng chúc em tiền đồ sáng lạn sau khi rời khỏi tôi.
Chỉ hy vọng sau này khi nhắc tới tôi, đừng nói tôi ngăn cản con đường của em." Trong giọng Kỷ Lam mang theo chút mỉa mai.
Lúc này Vương Tuyết khẳng định chắc chắn đã có chuyện xảy ra, nhưng việc đến nước này, chị ta chỉ có thể tiếp tục: "Dù sao chúng ta cũng là người cùng một công ty, sau này sẽ có cơ hội hợp tác thôi.
Đúng rồi, chỗ thử vai bên tôi đang gấp, tôi xin phép đưa Tôn Tiệp đi trước."
Kỷ Lam mỉm cười lạnh nhạt: "Cứ tự nhiên."
Nhận được câu trả lời, Vương Tuyết xoay người rời khỏi phòng, Tôn Tiệp hơi cúi người với Kỷ Lam rồi lặng lẽ theo sau.
Chờ đến khi Vương Tuyết và Tôn Tiệp đi rồi, các nghệ sĩ vừa được xem trò hay lập tức xì xào.
Kỷ Lam nhìn về phía Ngao An An, lên tiếng: "Đến văn phòng của chị nhé."
Cuối cùng cũng thoát khỏi tính toán của đối phương.
Nếu hôm nay không có Ngao An An, việc này sẽ phát sinh khi cô chưa hề có chuẩn bị nào, không biết đối phương sẽ tìm lý do gì để đường hoàng cấu kết với nhau.
Nhưng kết quả khi đó chỉ có một: Nghệ sĩ mà Kỷ Lam cô dày công bồi dưỡng bị cướp đi trắng trợn.
Đến lúc đó người bị chê cười chỉ có cô.
Cô tự nhận mình đối đãi Tôn Tiệp không tệ bạc, nhưng không ngờ đối phương lại đối xử với cô như vậy.
Nhớ lại hình ảnh Tôn Tiệp vừa rồi đứng nghẹn họng, sắc mặt khó coi, tâm trạng Kỷ Lam mới thoải mái đôi chút.
Ngao An An gật đầu nghe theo Kỷ Lam.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng sinh hoạt, vừa đi ra mấy bước, Ngao An An ở bên cạnh chậm rãi nói: "Chuyện này vẫn chưa xong đâu!"
Nghe đến đây, Kỷ Lam bỗng khựng lại.
Tại sao lại chưa xong?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...