Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Thiên Kim Giới Siêu Giàu


Hóa ra Giang Hoài Tuyết đã không đi học hơn một năm, phải biết rằng năm nay Nguyễn Như Mạn đã vào năm hai rồi.

Nhưng sau khi hỏi xong, ông ta không cần Giang Hoài Tuyết trả lời, đã nghĩ ra, còn vì sao nữa, chắc chắn là do thành tích không tốt.

Dù sao cũng là lớn lên ở vùng núi, học đến hết cấp ba cũng coi như được rồi.

Nguyễn phụ nói: "Để cha sắp xếp cho con vào trường đại học này, cha đã quyên góp một tòa nhà, tốn không ít tiền.

Nếu con không theo kịp tiến độ học tập ở Học Hiệu, có thể hỏi Mạn Mạn, sắp xếp hai đứa vào cùng một chuyên ngành cũng là để tiện chăm sóc lẫn nhau.

"
Giang Hoài Tuyết: "Vâng.


"
Vẻ ngoài lạnh nhạt của cô khiến Nguyễn phụ có chút bực mình, nghi ngờ cô cố tình làm khó ông nhưng nhìn biểu cảm của cô vẫn như thường, trong thần thái không có ý phản nghịch, lại thấy có thể cô chỉ là tính cách hướng nội bẩm sinh, không giỏi ăn nói.

Nói cho cùng, người Nguyễn gia không hiểu rõ Giang Hoài Tuyết, tuy cô thái độ xa lạ nhưng có hỏi có trả lời, không bắt bẻ được lỗi gì.

Các món ăn mà nhà bếp chuẩn bị lần lượt được bưng lên, trên bàn ăn một mảnh yên tĩnh, ngoài Giang Hoài Tuyết ung dung ăn cơm, những người khác đều mất tập trung.

Trước đó Nguyễn mẫu còn trăm bàn chê bai Giang Hoài Tuyết nhưng bây giờ nhìn cô gái đang từ tốn nhai nuốt đối diện, trong lòng lại dâng lên một cảm giác hài lòng kỳ lạ.

Bà nói: "Hoài Tuyết, chưa giới thiệu cho con, đây là Như Mạn, tính tình Mạn Mạn rất tốt, hai đứa lại trạc tuổi nhau, có chuyện gì con đều có thể tìm nó.

"

Nói xong với Giang Hoài Tuyết, bà lại nói với Nguyễn Như Mạn: "Mạn Mạn, đây là chị Hoài Tuyết của con, từ nay về sau chính là người một nhà, con gọi chị là được.

"
Ánh mắt Nguyễn Như Mạn từ mái tóc đen dài óng ả của Giang Hoài Tuyết trượt xuống bờ vai đường cong hoàn mỹ của cô, dừng lại một chút ở tư thế ngồi tùy ý nhưng tao nhã của cô, cuối cùng mới dừng lại trên khuôn mặt thanh tú tuyệt luân kia.

Cô ta siết chặt ngón tay đặt trên đùi, chậm rãi nói: "Chị".

Đây chính là sức mạnh của gen sao?
Giang Hoài Tuyết rõ ràng chỉ là một đứa trẻ lớn lên ở vùng núi nhưng lại không hề có chút hơi thở thô tục nào, từ trên xuống dưới không một chỗ nào không đẹp, không một chỗ nào không tôn quý.

Tư thế đứng, ngồi và đường nét cơ thể của cô ấy còn quý tộc hơn cả một tiểu thư được đào tạo từ nhỏ như cô ta, ở trong căn biệt thự nguy nga tráng lệ cũng không hề tỏ ra chút không thích ứng nào, như thể vẫn luôn sống trong môi trường đầy đủ điều kiện.

Hóa ra thực sự có người bẩm sinh đã có thể làm được như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận