“Trịnh gia chủ, thứ lỗi cho Ninh Duật lắm lời. Hôm nay là ngày vui của ngài, con cháu nên tụ hợp đông đủ, nhưng Ninh Duật không thấy Trịnh đại thiếu đâu cả. Cứ cho là hắn bận công chuyện gì đó không tham dự được, nhưng chẳng lẽ tặng quà cũng không ra mặt hay sao?”
Cứ nghĩ buổi tiệc đã vãn, không ngờ mọi người vì câu nói của Ninh Duật lại dấy lên xôn xao. Đúng vậy, cả ngày hôm nay đều không thấy Trịnh Thành Hi. Trước đó Trịnh Hâm có nói cậu vì bận ôn tập chuẩn bị cho kì thi nên không thể có mặt, nhưng sau khi tất cả mọi người đều tặng quà cho Trịnh lão vẫn không thấy Trịnh Thành Hi đâu. Cậu ta ngại xú danh mình chưa nhiều hay sao?
“Ninh thiếu, lúc trước tôi cũng đã nói với cậu chuyện của đại ca. Còn vấn đề tặng quà thì anh ấy đã tặng rồi, nên cậu cũng không cần phải đặt điều cho anh ấy nữa.”
Không đợi Trịnh lão lên tiếng Trịnh Hâm đã đáp lời trước. Tên Ninh Duật chết tiệt, sao cứ gọi hồn Trịnh Thành Hi không tha thế. Muốn gặp cậu ta để bày mưu hãm hại cô tiếp chứ gì, đừng có hòng.
Đúng lúc này không biết từ đâu vang lên tiếng hót lanh lảnh. Mọi người theo quán tính mà tìm về phía phát ra tiếng hót. Hình như âm thanh vọng từ bên ngoài vào. Thời điểm hiện tại đã là xế chiều, sắc trời dần chuyển tối, mọi người từ khuôn viên phía trước sớm đã tiến vào trong sảnh tiệc chính trong nhà. Bọn họ muốn xem bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Cửa chính vừa mở ra mọi người đã bị một mảnh vàng rực làm chói mắt. Xong đợi mắt quen thuộc với ánh sáng rồi họ mới nhìn rõ mảnh vàng rực đó là gì.
Trời ạ, thế mà là một bầy chim mình mảnh thân cao đang bay vòng quanh trong khuôn viên, vừa thấy cửa mở liền như bị kinh động mà bay vút lên cao. Tuy nhiên chúng không bay đi mất mà vẫn có trật tự xếp thành hàng bay quanh khu vực Trịnh gia.
Không chỉ những người ở Trịnh gia bị kinh động mà những khu vực lân cận khác cũng được chứng kiến khung cảnh kì lạ này. Thậm chí chuyện này còn được truyền hình phát trực tiếp trên tinh võng, lấy một tiêu đề hết sức giật gân: “Không vực Trịnh gia xảy ra dị biến. Đây là điềm lành hay điềm xấu?”
“Nguyệt Mân, có biết đây là chuyện gì không?” Trịnh lão bị hình ảnh hùng vĩ làm sợ ngây người, ngơ ngác nhìn bầy chim phát sáng trên không trung. Đây là chim gì vậy, còn nhiều như thế, ít nhất cũng phải mấy trăm con.
Tần phu nhân không trả lời. Bà so với ai khác càng chấn động hơn nhiều. Loài chim này vốn đã tuyệt chủng lâu rồi, hơn nữa màu sắc và tập tính cũng không giống như những gì bà biết. Chúng đây là từ đâu tới, còn nhiều như vậy. Không được, bà phải lập tức liên hệ với Sở bộ.
Tần Liệt khi vừa thấy bầy chim đã lập tức mở thông tấn khí liên lạc cho cha. Hắn cảm thấy đàn chim này xuất hiện quá đột ngột, nếu không nhanh chóng giải quyết sẽ rất rắc rối. Tần Minh ở quân bộ sớm đã nhận được tin tức, thông qua hình ảnh con trai truyền đến càng gây rúng động hơn.
“Mau báo cáo tình hình cho cha xem.”
“Rõ. Bầy chim không rõ chủng loài, ước lượng khoảng một nghìn con, chưa rõ mục địch xuất hiện, nhưng có thể chắc chắn chúng không mang ý định tổn hại con người.”
“Tốt. Ta lập tức đến ngay.”
Tần Liệt liên hệ xong liền muốn tiến vào trong nhà. Tất cả mọi người hầu như đều đã ra ngoài, nhưng có người vẫn ở bên trong. Tuy tạm thời bầy chim kia chưa có hành động gì nguy hiểm, nhưng vẫn phải cần thận, bản thân vẫn nên để thiếu niên kia trong tầm mắt là tốt nhất.
“Tần đại ca, anh đi đâu vậy?” Trịnh Hâm vốn đang quan sát bầy chim thấy người bên cạnh rời đi liền quay sang hỏi đối phương. Thấy phương hướng của Tần Liệt là đi vào bên trong, Trịnh Hâm liền đoán ra ý định của hắn. Là bởi Trịnh Thành Hi sao? Là anh sợ cậu ta gặp nguy hiểm đúng không? Không được đi, em không cho phép.
“Anh muốn đi tìm Trịnh đại ca? Lúc nãy em đã kêu Hình Sinh gọi anh ấy rồi, anh ấy sẽ xuống nhanh thôi.”
Tần Liệt nghe vậy thì không đi nữa. Quả thực hắn không nhìn thấy Hình Sinh, nếu đã có người đi tìm cậu ta, hắn không bận tâm nữa.
Có lẽ không ai ngờ tới rằng, nguyên nhân gây ra hiện tượng kì bí kia lại xuất phát từ một phế vật mà họ vẫn luôn coi thường. Trịnh Bân lúc này đứng ở trong góc khuất sử dụng năng lực thao túng bầy huyễn hạc trên bầu trời. Thật ra cậu có chút bất an. Trịnh Bân không ngờ cảnh tượng khi ngàn hạc về trời nó lại khủng bố như vậy, nhưng cậu lại không thể không làm, vì đây là yêu cầu của nhiệm vụ phụ. Bảo sao nhiệm vụ chức nghiệp đầu tiên của cậu lại là gấp hạc, Tiểu Bảo Bối còn nói sẽ có kinh hỉ. Nhưng đây không đơn giản là kinh hỉ bình thường đâu, kinh hoàng thì đúng hơn ấy. Cậu chỉ mong kết thúc thật sớm trước khi kinh động đến quân bộ thôi. (Y: kinh động rồi em ạ, cả cái Trung Ương Tinh đều thấy rồi =))))
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Y: Thể theo nguyện vọng của những bạn kêu chương ngắn, Y đã cố viết dài hơn, không thể đăng liền một chương bởi miếng cơm manh áo, nên mọi người thông cảm nha.
P/s: Ở chương trước Y có ghi thời hạn sử dụng của kỹ năng bảo vệ là một tiếng, xong lại thấy ngắn quá nên sửa thành ba tiếng rồi nha. Chúc mọi người đọc vui. Hẹn gặp lại tuần sau =3=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...