Thượng Quan Hiên nghĩ rất không thích hợp, hôm nay vừa vào cảnh cục, bất luận nam nữ đều 360° với anh.
Ánh mắt cổ cổ quái quái khiến anh không được tự nhiên, xảy ra chuyện gì? Thần tình những người này thế nào kỳ quái vậy?
Thượng Quan Hiên ôm một bụng nghi ngờ vào phòng làm việc, mở ra, phát hiện thủ hạ bu lại, còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, không biết làm gì.
Anh bất động thanh sắc ngang qua, thăm dò nhìn.
Một cô gái không nhận ra ngồi giữa, đang giúp đám thuộc hạ đoán mệnh.
Một đám không làm việc đàng hoàng!
Thượng Quan Hiên hừ lạnh một tiếng.
Đường Vân đứng ngoài cùng nhìn lại, sợ đến lập tức nghiêm, vang dội kêu một tiếng: "Sếp, morning!"
Đất bằng nổ vang tiếng sấm!
Cả kinh mọi người lập tức tan bầy, luống cuống tay chân chạy về chỗ, chỉn chu bộ dáng gọi: "Sếp, morning!"
Thượng Quan Hiên khoé mắt lướt qua đám thuộc hạ chột dạ, sợ đến bọn họ lập tức cúi đầu.
Thượng Quan Hiên quay đầu nhìn Huyền Diệu Khả, "Cô là ai?"
Huyền Diệu Khả không sợ Thượng Quan Hiên, vẻ mặt giảo hoạt chợt loé rồi mất, nghiêm trang nói: "Em là Huyền đại sư!"
"Huyền đại sư?"
Thượng Quan Hiên nhíu, "Huyền Huyễn là gì của cô?"
Huyền Diệu Khả kinh ngạc, thầm nghĩ: xem ra người này không dễ chọc, ừ, trước tránh đầu gió.
"Em là em gái anh ấy."
"Nhìn ra được." Thượng Quan Hiên gật đầu, "Tiêu Xuân Thu đâu?"
Huyền Diệu Khả ánh mắt xoay tròn, "Không biết đi đâu."
Thượng Quan Hiên hỏi mọi người, "Các cậu ai biết cậu ta đi đâu?"
Đường Vân nịnh nọt nói: "Tôi hình như thấy anh ấy vào phòng làm việc của sếp."
"Phòng làm việc của tôi? Cậu ta vào phòng làm việc của tôi làm gì?"
"Không biết."
Thượng Quan Hiên chỉ mọi người, nói với Huyền Diệu Khả: "Đám người này tuỳ tiện lăn qua lăn lại."
Huyền Diệu Khả kinh ngạc, "Thực sự?"
"Ngoại trừ một người."
Huyền Diệu Khả ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.
"Anh có thể yên tâm, em đã không hứng thú với anh ấy."
"Còn có một điều."
"Mời nói."
"Tôi không hy vọng là một thành viên trong đó."
"Em rất biết điều."
"Vậy là tốt."
Nói xong, Thượng Quan Hiên bước qua đám thuộc hạ há hốc mồm, vào phòng làm việc tìm Tiêu Xuân Thu.
Mọi người trượng nhị kim cương không sờ được ý nghĩ, Đường Vân hỏi Huyền Diệu Khả, "Tiểu Khả, em vừa cùng úp úp mở mở gì với sếp? Anh nghe không hiểu?"
Huyền Diệu Khả cười không đáp.
Thực sự ngoài ý muốn, Thượng Quan Hiên dĩ nhiên thông tình đạt lý như vậy!
...
Thượng Quan Hiên nhìn Tiêu Xuân Thu ngủ trên sô pha thở dài, người này không chút áy náy sao, cư nhiên ở đây bổ giấc?
Đám ngu ngốc chưa thấy rõ chân diện mục mỹ nhân bên ngoài tự cầu phúc đi!
Còn chút lương tâm Thượng Quan Hiên nho nhỏ vì thuộc hạ mặc niệm.
Thượng Quan Hiên để nước chanh trong tay xuống, cởi áo khoác đắp lên người Tiêu Xuân Thu.
Nhìn Tiêu Xuân Thu ngủ say, Thượng Quan Hiên không khỏi hồ nghi, người này tối qua làm gì? Mới sáng sớm cư nhiên ngủ như vậy?
Ngón tay ấm áp trên lưu luyến trên mặt, Thượng Quan Hiên chớp mắt hoảng thần.
Nhớ tới Tiêu Xuân Thu thô thần kinh, Thượng Quan Hiên bỗng có chút bất bình, hung hăng nhéo mặt anh.
"Ôi!"
Tiêu Xuân Thu bị đau tỉnh.
"Thượng Quan Hiên, đồ biến thái, để làm chi nhéo mặt tôi, biết đau lắm không?"
Mỹ nhân gò má ửng đỏ (bị nhéo), mắt rưng rưng (nhéo đau quá), ở Thượng Quan Hiên xem là một loại phong tình.
"Giờ là giờ nào, cậu còn ngủ?"
Tiêu Xuân Thu tự biết đuối lý, cầm bình nước chanh uống một ngụm, oán giận nói: "Mệt tự nhiên ngủ, nhân chi thường tình."
Thượng Quan Hiên hừ một tiếng, "Cậu vì sao dẫn em gái Huyền Huyễn về cảnh cục?"
Tiêu Xuân Thu cười gượng, "Em ấy nói chưa từng tới cảnh cục, hiếu kỳ, vì thế tôi dẫn em ấy đi tham quan."
"Lấy cớ này gạt được dám Đường Vân, muốn gạt tôi?"
"Được, biết cậu thông minh. Nói thế nào tôi và em ấy cũng là bạn, em ấy muốn tới, tôi không thể cự tuyệt."
"Cậu không phải không muốn cự tuyệt, mà là không dám cự tuyệt."
Tiêu Xuân Thu phát hoả, "Thượng Quan Hiên, cậu không khiêu khích tôi không được sao?"
"Không được."
"Thái độ này của cậu thật chọc người ghét, tôi lười nói với cậu! Về phòng làm việc."
"Xuân Thu?"
"Gì?!"
Thượng Quan Hiên yên lặng nhìn Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu bị Thượng Quan Hiên nhìn mặt nóng lên, cả tiếng nói: "Có gì mau nói!"
Thượng Quan Hiên đỡ trán, "Không có gì."
Tiêu Xuân Thu hoài nghi, chần chờ một chút, mất tự nhiên nói: "Uy, cậu có phải đau đầu? Nếu không tôi xoa giúp cậu?"
Thượng Quan Hiên cười khẽ.
Tiêu Xuân Thu bị Thượng Quan Hiên cười càng thêm không được tự nhiên, cảm giác có chút phát sốt, anh tức giận đi qua ấn Thượng Quan Hiên ngồi trên ghế, nhẹ nhàng thay Thượng Quân Hiên xoa huyệt thái dương.
Thượng Quan Hiên dựa đầu vào lòng anh, nhắm mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...