Tiêu Xuân Thu chạy ào vào nhà bếp, Tiêu Xuân Hạ vì đỡ Huyền Diệu Khả, chậm hơn.
Vừa tới gần, lập tức nghe thấy mùi hương kỳ dị.
Không thể nói rõ mùi gì, nghe có cảm giác thoải mái, phảng phất giật lại ký ức màu sắc xưa cũ, lại phảng phất không ngừng hoà tan thời gian hôm nay, lại như thương mang không biết rời xa tương lai.
Chỉ tính khẩu vị, sẽ khiến người nghĩ là nhân gian mỹ vị, thế nhưng khi thấy thành phẩm, Tiêu Xuân Thu lập tức tan thành mây khói, khoé miệng co rút, sững sờ một chữ không nhổ ra được.
Một nồi cháo lớn đủ mọi màu sắc sôi trào, cuồn cuộn, vui vẻ nổ bong bóng.
Nguyệt Vũ như hài tử làm sai chuyện co quắp đứng bên, Huyền Huyễn một hồi trừng màu sắc quỷ dị trong nồi, một hồi trừng Nguyệt Vũ.
"Nấu gì vậy? Thơm quá—— đây là gì?!"
Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ rớt mắt, giật mình nhìn vật chất trong nồi.
Nguyệt Vũ lén nhìn Huyền Huyễn, nhỏ giọng nói: "Cháo cầu vồng."
"Cháo cầu vồng?"
Đám người Tiêu Xuân Thu lần đầu nghe có loại cháo tên này.
Tiêu Xuân Hạ nuốt nước miếng, nhìn chỗ cháo màu đỏ, màu đen, màu lục, màu vàng, màu tím hỗn tạp, đờ đẫn hỏi: "Cầu vồng hình như không có màu đen?"
"Cầu vồng ban đêm." Nguyệt Vũ đặc biệt nghiêm túc trả lời.
Cơ thịt trên mặt đám người Tiêu Xuân Thu co giật, không biết biểu tình gì.
Huyền Huyễn hít sâu một hơi, lãnh tĩnh hỏi: "Anh bỏ gì vào? Thế nào màu sắc phong phú như vậy?"
"Cà chua, khoai tây, đậu xanh, cà trái, bột vừng, hồi hồn hương." Nguyệt Vũ thành thật cung khai.
Huyền Huyễn lại hít sâu một hơi, "Anh thế nào nghĩ tới nấu cái này?"
Nguyệt Vũ rất nhanh liếc xem Huyền Huyễn giận không, thành thật nói: "Khi bé bà ngoại nấu cho tôi ăn một lần, vì ấn tượng khắc sâu, cho nên nấu."
"Hồi hồn hương là bà ngoại anh để lại?" Huyền Huyễn lại hỏi.
"Đúng vậy, cậu thế nào biết?" Nguyệt Vũ kinh ngạc.
Huyền Huyễn thật sâu nhìn anh một cái, đỡ trán, thở dài.
Huyền Diệu Khả cố sức ngửi, "Tuy màu sắc kinh khủng, thế nhưng càng ngửi càng thơm, anh, có thể ăn sao?"
Nguyệt Vũ nhìn thần sắc Huyền Huyễn muốn trách cứ lại không đành lòng, cẩn thận hỏi: "Thứ này không thể ăn sao? Thế nhưng tôi khi bé từng ăn một lần?"
"Bà ngoại anh là người thế nào?" Huyền Huyễn đột nhiên hỏi.
Mọi người hồ đồ, không biết Huyền Huyễn vì sao hỏi vấn đề này.
Đám người Tiêu Xuân Thu dùng ánh mắt vây quanh Nguyệt Vũ.
"Linh môi."
Linh môi?
Anh em Tiêu gia lập tức hiện lên hình ảnh một lão thái bà đầu đầy tóc bạc, vẻ mặt nhăn nhíu, hốc mắt lõm sâu loé ra tinh quang, ngón tay như cành khô.
Huyền Huyễn xoay người tắt bếp, rút giẻ lau, bưng nồi cháo đi.
Mọi người mạc danh kỳ diệu, nhìn Huyền Huyễn bưng nồi đi về phía cửa chính.
"Tiểu Nguyệt, cậu muốn đi đâu?" Nguyệt Vũ lúng túng hỏi.
"Xử lý thứ này, đừng theo."
"Tôi mở cửa cho cậu."
"Không cần."
"Tháp!" một tiếng, khoá trên cửa mở, Huyền Huyễn bưng nồi ra ngoài.
Tiêu Xuân Thu ngoáy lỗ tai, không xác định hỏi Tiêu Xuân Hạ, "Anh, vừa nãy Huyền Huyễn nói đi xử lý nồi cháo?"
"Ừ."
"Thế nhưng, trực tiếp đổ vào bồn cầu không phải được rồi, cậu ta bưng nồi cháo ra ngoài? Không phiền sao?"
Chóp mũi chảy xuống mồ hôi hột, Tiêu Xuân Hạ không được tự nhiên nói: "Có thể là Huyền Huyễn nhất thời não chập mạch. Ha hả..."
Tuy hình như không khả năng.
Huyền Diệu Khả cầm tạp chí cố sức gõ đầu Nguyệt Vũ, trừng mắt, "Anh rốt cuộc nấu cái gì?"
Anh em Tiêu gia nhất trí quay đầu nhìn Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ vô tội nhìn lại, anh cũng không biết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...