Đó là một tầng hầm, giữa sàn vẽ khô lâu dữ tợn quỷ dị, bốn phía kê đầy những cái tủ trưng bày sát tường, bên trong đặt không phải các kiểu đồ cổ, mà là vô số đầu người, hoặc nam hoặc nữ, hoặc già hoặc trẻ, biểu tình khủng bố tuyệt vọng. Mắt bọn họ không ngoại lệ đều mở, oán hận phô thiên cái địa nhìn chằm chằm mọi người, sởn cả tóc gáy.
Giữa tủ trưng bày đối diện có một cái ngăn rõ ràng lớn hơn những ngăn khác, ngăn này thậm chí còn lót gấm tơ vàng.
Chỗ đó đặt cũng là đầu người, chỉ là biểu tình trên mặt người này dĩ nhiên là cười, một kiểu cười không thể hình dung, có vui cũng có buồn, có giận cũng có hận.
Thấy cái đầu này, thần tình trên mặt Nguyệt Vũ khẽ biến.
Sát ngôn quan sắc, Huyền Huyễn đại thể đoán được là ai, "Nam Cung Đường?"
Nguyệt Vũ gật đầu, anh chỉ một ngăn khác trên tủ, "Đầu của Phan Lịch cũng có ở đây."
Huyền Huyễn bước tới định nhìn kỹ đầu Nam Cung Đường, vừa đi mấy bước, cậu đã cảm nhận được một luồng oán khí mạnh mẽ, cùng lúc đó oán khí mạnh hơn bỗng nhiên ập tới từ bốn phương tám hướng, như lũ tràn bờ đê bao lấy Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ.
Nguy rồi! Huyền Huyễn một tay kéo Nguyệt Vũ, một tay quăng ra cả đống bùa bức lui bầy oán linh.
"Lui ra! Nếu không đừng trách tôi thủ hạ vô tình!" Huyền Huyễn quát.
Bị sát khí cậu bộc phát kinh sợ, bầy oán linh không dám lại gần, nhưng cũng không chịu lui ra, không ngừng bồi hồi bốn phía, bịt kín tất cả đường lui.
Huyền Huyễn hừ lạnh một tiếng, không vội mà hạ sát thủ.
"Tiểu Nguyệt, Nam Cung Đường còn sống." Nguyệt Vũ nói.
Nếu luyện hồn vĩnh sinh thuật cậu từng kể là thật, vậy trên cơ bản có thể kết luận Nam Cung Đường còn sống.
"Cho dù còn sống, anh ta cũng không thể tự chém đầu mình xuống rồi phong tồn mệnh hồn tinh phách, có kẻ cứu anh ta, biến anh ta thành vậy."
Nam Cung Đường chế tạo bầy rối như Phan Lịch tiến hành báo thù, nhưng bản thân anh sao không phải con rối của người khác.
Nguyệt Vũ cả kinh, "Ý cậu là——"
"Kẻ tặng sân khấu rối kia không phải Nam Cung Đường."
Nếu là Nam Cung Đường, anh ta muốn giết bọn Nam Cung Thiên, tuyệt đối không đả thảo kinh xà kinh động Miêu gia, kinh động Miêu gia không thể nghi ngờ là cho Nam Cung Thiên một con đường sống, Nam Cung Đường sao lại nhân từ như vậy? Chỉ sợ mặt nạ khô lâu ở cổ thất cũng là có người cố ý đặt ở đó, mục đích là dẫn bọn họ xuống tầng hầm này.
"Trước ra ngoài rồi nói."
Không đến vạn bất đắc dĩ, cậu không muốn giết bầy oán linh, dù sao bọn họ cũng là người đáng thương, chết rồi còn bị ràng buộc trong đầu mặc người sai khiến làm công cụ giết hại cũng không phải bọn họ nguyện, nếu có thể, Huyền Huyễn hy vọng có thể cho bọn họ một cơ hội đầu thai.
Giũ ra dây đỏ đan vào thành lưới vây lấy bầy oán linh, ra tầng hầm, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ lại bị cổ thất hỗn loạn bất kham phảng phất bão ghé qua này kinh sợ.
Rương thủy tinh đã mở, cổ trùng được nuôi bên trong bò đầy đất, suýt nữa giẫm trúng nhện độc Huyền Huyễn tái mặt.
Không chờ cậu tức giận, Nguyệt Vũ lập tức phát huy sở trường của mình xua đuổi chúng.
Rương thủy tinh không phải tự mở, là có người làm tay chân, Nam Cung gia ngoại trừ bọn họ, ngoại trừ Nam Cung Thiên và Nam Cung Đường, còn có người khác, người này ngăn cản bọn họ đi cứu Nam Cung Thiên, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đều ý thức được điểm ấy.
"Trước tìm Nam Cung Thiên đã." Huyền Huyễn nói.
Tính chơi mèo vờn chuột, cũng phải mở to mắt ra xem con chuột kia có phải cũng là mèo không.
Không muốn lãng phí thời gian Huyền Huyễn dứt khoát gọi hỏa phượng một hơi đốt sạch cổ thất, chướng ngại vật không còn, tầm nhìn nhất thời rộng rãi, cả hai cuối cùng thấy được lối vào thứ hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...