Phòng khách hoa lệ đèn đuốc sáng sủa, đột ngột đặt hai bộ thi thể.
Ánh đèn thủy tinh chiếu vào khuôn mặt tro bại của Nam Cung Thiên, lộ ra bóng ma sặc mùi tử vong.
Hà Phỉ đã không thể nỉ non, chỉ biết dại ra nhìn khuôn mặt kinh hoàng đã bị đứng hình của Nam Cung Đồng và Nam Cung Bích, bàn tay run rẩy siết chặt cánh tay Nam Cung Kỳ, giờ bà chỉ còn một đứa con trai, chỉ còn một.
Tĩnh, khiến lòng người run, gọi họ muốn trốn tránh.
Giữa đại sảnh vắng vẻ lơ đãng sợi sợi xao động, bóng tối bên ngoài như ngủ đông vô số ác thú hổ đói rình mồi, chỉ cần ánh sáng một ngày bị nuốt chửng sẽ điên cuồng mà lao ra xé nát con mồi.
Nam Cung Thiên cứ thế mà đứng, cứ thế mà nhìn Nam Cung Đồng và Nam Cung Bích.
Yên tĩnh như chết ép Nam Cung Kỳ hầu như nghẹt lại, anh nhịn không được khẽ gọi một tiếng: "Cha ơi."
Nam Cung Thiên quay đầu, khuôn mặt đờ đẫn có trong nháy mắt khiến anh cảm thấy ông là một người xa lạ, hô hấp bị kiềm hãm, anh quên đi lời mình định nói.
Nam Cung Thiên máy móc vén tấm vải, che đi khuôn mặt của Nam Cung Đồng và Nam Cung Bích.
"Cha ơi, vì sao chúng ta không tìm Tam thiếu gia, ngài ấy đã nói có thể nhờ ngài ấy giúp."
Cái chết của Nam Cung Đồng Nam Cung Bích khiến Nam Cung Kỳ sợ hãi, tiếp tục như vậy, sau nữa sẽ là anh.
Nam Cung Thiên không đáp, đề nghị của Nam Cung Kỳ ông không phải không nghĩ tới, ông cũng sợ chết, nhưng ông càng sợ tất cả của mình sẽ hóa thành hư ảo.
Nếu bí mật kia bị vạch trần, Nam Cung gia ngăn nắp sẽ bọc lấy một tầng bùn thối hoắc, rửa cũng không sạch.
"Tiểu Kỳ, con có từng nghĩ tới, nếu Tam thiếu biết chuyện của chúng ta, chúng ta sẽ có hậu quả gì?"
Nam Cung Kỳ rùng mình, bọn họ phạm là cấm quy, nếu để người biết, Nam Cung gia sẽ trở thành chuột chạy qua đường, chỉ có thể vĩnh viễn trốn trong góc âm u, sống những ngày trốn tránh che lấp không thể thấy mặt trời, ngày như vậy riêng là nghĩ đã không thể chịu được.
Phía trước là vách núi, có một cây cầu bằng dây đơn bạc nối tới bờ bên, dưới tình huống không thể lui, hoặc là nhảy xuống, hoặc là bước lên con đường không ngừng lắc lư theo gió, trừ đó không còn lựa chọn nào khác.
"Chí ít chúng ta có thể hỏi mượn Tam thiếu Thiên Nhãn La Hán." Nam Cung Kỳ nói.
Một lời giật tỉnh người trong mộng.
Trên mặt Nam Cung Thiên hiện lên vui mừng, ông ngẫm lại: "Giờ đã khuya rồi, ngày mai ta sẽ đi tìm Tam thiếu gia."
Giữa sa mạc mênh mông nối trời và đất xuất hiện một ánh lục, hy vọng đột nhiên mà ra. Nam Cung Thiên và Nam Cung Kỳ không khỏi phấn chấn.
Hà Phỉ ở bên cạnh nhìn, khóe miệng bỗng nhiên kéo về phía trước, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Nam Cung Thiên nói: "Tối nay chúng ta nghỉ lại phòng khách, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Nam Cung Đồng và Nam Cung Bích đều gặp nạn khi ở một mình, chỉ cần bọn họ không lạc đan, hung thủ sẽ không có cơ hội ra tay.
Đèn thủy tinh gai mắt tắt đi, ánh vàng ảm đạm của đèn tường cấp tốc tập kích mỗi góc, cả phòng khách bao phủ giữa tầng bóng vàng sậm.
...
Nam Cung Kỳ căn bản không buồn ngủ, Nam Cung Thiên và Hà Phỉ cách đó không xa tựa hồ đã yên giấc, hô hấp nhẹ nhàng chập chờn.
Mắt khép rồi mở, Nam Cung Kỳ cứ thấy hoảng hốt, vừa quay đầu, nhìn thi thể Nam Cung Đồng và Nam Cung Bích để trong góc, tuy anh thấy chỉ là hai khối vải trắng nổi lên, nhưng ánh mắt kinh khủng tuyệt vọng ấy từ lâu khắc sâu trong đầu không thể xóa nhòa, cho dù biết cả hai đã chết, Nam Cung Kỳ lại có một loại ảo giác, các em của anh đang cầu cứu.
Tựa hồ bị đầu độc, Nam Cung Kỳ ma xui quỷ khiến bò dậy.
Giẫm trên sàn nhà đá cẩm thạch, cái lạnh khiến đầu óc hỗn độn của anh thanh tỉnh không ít, anh vỗ trán, không hiểu mình tính làm gì.
Đứng một hồi, anh thấy khát, thế nên vào bếp.
Rót một ly nước đá lớn cô lỗ cô lỗ uống đầy bụng, cảm giác nó đã căng phồng, thế nhưng vẫn còn khát.
Uống liên tục ba ly như vậy, Nam Cung Kỳ cuối cùng mới thôi, đại khái là uống nhiều quá, bắt đầu mót tiểu, anh đành phải để ly xuống chạy đi toilet.
Vừa đi một bước, cổ kẹt, bị người từ phía sau tóm lấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...