Cảm thấy địa vị khó giữ sóc chuột vứt cả hạt phỉ tâm ái, nhảy lên chân Huyền Huyễn đáng thương hề hề nức nở.
Nếu Huyền đại sư thật không thích bộ lông này của nó, vậy cọc sạch chờ mọc ra cái mới, nó chịu được.
Miêu Mộ Linh trêu tức nói với Nguyệt Vũ: "Tiểu đệ, em thất sủng rồi, nhìn, Tiểu Hoa giờ chỉ thích Tiểu Huyền."
"Chỉ cần đối tượng Tiểu Hoa thích không phải là anh, em không để ý." Nguyệt Vũ phản đòn.
Huyền Diệu Khả chọt đầu sóc chuột, "Tiểu Hoa mày không ăn hạt phỉ quấn anh tao làm gì, mày không ăn cơm, anh tao còn phải ăn."
Sóc chuột cọ cọ mu bàn tay Huyền Huyễn, xèo xèo gọi hai tiếng.
"Làm chi?" Huyền Huyễn cúi đầu.
Sóc chuột liếc mèo vàng một cái, có chút buồn bực không vui.
Miêu Mộ Linh ngạc nhiên nói: "Tiểu Hoa mày nhìn mèo vàng làm gì? Lẽ nào muốn ăn cá? Mày không phải kiên quyết không ăn thịt sao?"
Huyền Diệu Khả cắn đũa, "Di tình biệt luyến? Tiểu Hoa không thích tiểu hồ ly thích mèo vàng?"
Nghe xong, tiểu hồ ly ngẩng đầu, như lâm đại địch nhìn chằm chằm mèo vàng.
Vẫn là Nguyệt Vũ tương đối hiểu sủng vật của mình, anh lãnh tĩnh nói: "Anh nghĩ Tiểu Hoa hẳn là thấy Tiểu Nguyệt thích mèo vàng nhiều hơn nó, nên ghen tị."
Phốc! Huyền Diệu Khả cười ngã.
Huyền Huyễn dùng hai ngón tay nhéo sóc chuột quăng ra chỗ Nguyệt Vũ, "Ai bảo bộ lông này của mày khiến tao nhìn không vừa mắt, thử hỏi chủ nhân của mày có cách biến về như cũ không."
Sóc chuột đành phải gửi hy vọng cho Nguyệt Vũ, rưng rưng nhìn anh.
Nguyệt Vũ không nhẫn tâm đả kích, đành phải nói: "Để tao ngẫm lại xem."
Chủ nhân anh cố lên, đừng lấy lệ tôi. Sóc chuột lo lắng.
Huyền Diệu Khả cười dài nói: "Tiểu Hoa, không bằng để tao giúp."
Sóc chuột xin miễn thứ cho kẻ bất tài, nữ ma đầu tuyệt đối là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bỏ đá xuống giếng, nếu cô giúp, ngoại trừ trở ngại sẽ chẳng được gì, giúp xong còn ngồi bên cạnh xem kịch vui.
Trêu chọc sóc chuột một phen, Huyền Huyễn tâm tình tốt lắm, cả phiền táo quanh quẩn trong đầu cũng nhạt đi không ít.
Quả nhiên sủng vật là nuôi để khi dễ.
Giữa bữa, Miêu Mộ Linh nhắc tới cái chết của Nam Cung Bích.
Huyền Diệu Khả hoàn toàn không biết chuyện này, kéo Huyền Huyễn hỏi rõ xong, cô nói: "Anh, anh cho rằng mớ hình nộm ấy là thế nào? Anh đoán có thể là dịch quỷ sư không?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Hình nộm là vật chết, cho dù rót vào quỷ hồn, hành động cũng sẽ chậm chạp, mà hành động của con tinh tinh tối đó anh thấy cực kỳ nhanh nhẹn, cho nên hẳn không phải dịch quỷ sư, thậm chí bất kể là hình nộm hay tinh tinh, đầu đều là thật."
Nguyệt Vũ đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh hỏi: "Mớ hình nộm vây đánh Nam Cung Bích hôm nay cũng là vậy sao?"
Nếu đúng, vậy bao nhiêu hình nộm chẳng phải ý nghĩa bấy nhiêu người hi sinh?
Huyền Huyễn sững sờ, ngẫm lại cảnh lúc đó, cậu nói: "Bọn họ là hình nộm, hình nộm bình thường."
Lúc này Miêu Lan bỗng nhiên a một tiếng, "Thiếu gia, tôi quên nói cho cậu một chuyện."
Miêu Mộ Linh cười nói: "Đại quản gia kham xưng hoàn mỹ như ông cũng có lúc quên?"
Miêu Lan xấu hổ, thái độ của Miêu Mộ Thanh khiến ông không hiểu, dĩ nhiên quên luôn những chuyện khác.
"Thiếu gia, chiếc xe theo dõi cậu và Huyền thiếu gia đã nổ tung, chỉ thừa lại đống sắt vụn, cho nên không tra được gì."
Nổ tung?
Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn rùng mình, anh hỏi: "Trên xe gắn thiết bị tự nổ?"
"Căn cứ kết quả điều tra sơ bộ, là lựu đạn gây ra."
Huyền Huyễn nhướng mày, "Cũng là nói có kẻ muốn hủy thi diệt tích."
Miêu Lan gật đầu.
Huyền Huyễn cẩn thận nhớ lại, thằng hề kia là con rối, đã là con rối, lưu lại cũng sẽ không tra được gì, vì sao hung thủ làm vậy? Hay nói trên xe thằng hề có bí mật gì không thể không hủy diệt? Nhắc tới mới nhớ, con rối tinh tinh và Phan Lịch cũng bị thiêu hủy, hung thủ hiển nhiên cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không để lại dấu vết.
Đang nghĩ nhập thần, bỗng nhiên nghe Nguyệt Vũ kinh hô: "Tiểu Nguyệt, túi áo cậu cháy."
Ngọn lửa chỉ là lóe lên mà qua, rất nhanh dập tắt, Huyền Huyễn duỗi tay lấy ra một nhúm tro và ba lá bùa vàng.
Trong đầu Nguyệt Vũ đột lóe linh quang, buột miệng hỏi: "Nam Cung gia có người gặp nạn?"
Huyền Huyễn thông qua tay anh đưa cho Nam Cung Thiên bốn lá bùa vàng, giờ chỉ còn ba, này đại biểu cho gì không cần nói cũng biết.
Huyền Huyễn buông tay, tro tàn thổi tan, vô tung vô ảnh.
Nam Cung Kỳ, lại chết một cái Nam Cung Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...